Chàng rể vô song

Chương 13: Tự phạt một ly



Chương 13. Tự phạt một ly

Vào giây tiếp theo, thân thể mềm mại ấm áp của cô gái đó lao vào trong lòng Lâm Hàn, khiến anh có thể gửi thấy cả mùi thơm trên người cô ta.

“Cô không sao chứ?”, Lâm Hàn giữ vững thân thể của cô gái, lo lắng hỏi.

“Thả tôi ra! Làm bẩn quần áo tôi rồi, anh có đền được không!”

Cô gái giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng la hét, đầy sự phẫn nộ, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Hàn.

“Thả thì thả, la hét cái gì?”

Lâm Hàn nhíu mày, lòng tốt của anh lại bị đối xử như vậy khiến anh rất khó chịu.

Sau đó, Lâm Hàn buông tay ra.

“A!”

Anh đột nhiên buông tay khiến cô gái hét lên một tiếng rồi ngã sõng xoài ra đất.

May mà cô ta phản ứng kịp, hai tay chống lên mặt đất nếu không sẽ ngã bị thương.

“Khốn nạn, anh có phải đàn ông không, đối xử với con gái như thế sao!”

Cô gái tức giận, hét lên: “Phép lịch sự tối thiểu cũng không biết!”

“Cũng đúng, cái dạng nghèo hèn như anh còn không nuôi nổi thân mình thì lấy đâu ra phép lịch sự!”

“Có khi còn chưa bao giờ được cầm tay con gái!”

Cô ta vẫn đang nói nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn một cái, Lâm Hàn đã quay đầu đi xa rồi.



“Có lòng tốt lại thành lòng lang dạ sói, sớm biết thế thì không đỡ cô ta còn hơn ”.

Lâm Hàn có chút buồn bực, vừa hay gặp một người phục vụ đi tới, Lâm Hàn vội bước lên trước để hỏi vị trí phòng Ngoạ Long.

Người phục vụ đó có chút bất ngờ nhìn từ trên xuống dưới cách ăn mặc của Lâm Hàn, cuối cùng mới nói cho anh biết vị trí của phòng Ngoạ Long.

Lúc này, trong phòng Ngoạ Long của nhà hàng Thuý Hồ.

Thức ăn đã được bày sẵn trên chiếc bàn dài, tôm hùm Úc, hashima hầm đu đủ, sashimi bào ngư, vi cá mập…rực rỡ đủ loại la liệt trước mắt, hương thơm của các món ăn bay khắp không gian khiến người ta thèm thuồng.

Hai bên chiếc bàn dài có rất nhiều người đang ngồi, ai cũng tỏ ra hồi hộp và đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, giống như đang chờ đợi một người khách quý.

“Sao cậu Lâm vẫn chưa tới?”

Đồn trưởng đồn Hoa Đông, Thẩm Hoài Xuân nhìn đồng hồ, trong ánh mắt tỏ rõ sự sốt ruột.

Thẩm Hoài Xuân năm nay năm mươi tuổi, nhưng mấy năm nay vất vả đêm ngày quản lý ở đồn Hoa Đông khiến mái tóc của ông ta bạc trắng, nhìn có vẻ như một ông già hơn sáu mươi tuổi.

Tuy rằng như vậy nhưng nhìn ông ta vẫn mang đầy vẻ uy nghiêm, khiến những người khác không dám thở mạnh. Đó là phong độ chỉ có ở người đã đứng trên vị trí cao trong thời gian dài.

Kẹt…

Lúc này, cửa lớn của phòng Ngoạ Long bị đẩy ra, một người trẻ tuổi mang vẻ tự nhiên, ung dung bước vào.

“Cậu Lâm!”

Hai mắt Thẩm Hoài Xuân phát sáng, ông ta lập tức đứng lên, sắc mặt tỏ ra cung kính, khom lưng chào.

“Cậu Lâm!”

“Cậu Lâm!”

“Cậu Lâm!”

Hai hàng người ngồi hai bên bàn cũng đứng hết lên, khom lưng chào Lâm Hàn.

“Xin lỗi, tôi tới muộn rồi”.

Lâm Hàn nhìn mọi người, mỉm cười.

“Không sao, không sao, hôm nay cậu Lâm chiếu cố đến đã là nể mặt đồn Hoa Đông chúng tôi lắm rồi. Vốn dĩ tôi còn chưa thể tin là có thể mời được cậu Lâm ghé qua đây!”

Thẩm Hoài Xuân cười nói, Lâm Hàn tỏ thái độ như thế cũng khiến ông ta cảm thấy có không ít ấn tượng tốt.

Cậu Lâm, thật sự là giản dị dễ gần mà!

“Cậu Lâm, cậu ngồi vào ghế chủ toạ này, sau đó chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi!”, Thẩm Hoài Xuân cung kính nói.

Lâm Hàn cũng không khách sáo, đi tới ngồi vào bàn ăn.

“Đồn trưởng, cô chủ vẫn chưa tới”, đang ăn cơm thì thư ký của Thẩm Hoài Xuân tiến lại gần nhẹ giọng nói vào tai ông ta.

“Con bé này, thế mà vẫn chưa đến! Không phải tôi đã bảo nó đến sớm để tiếp đón cậu Lâm hay sao! Nếu để xảy ra sơ suất gì thì để xem tôi xử lý nó thế nào!”

Thẩm Hoài Xuân nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.

Thư ký bị doạ sợ lui sang ngồi một bên, không dám nói thêm gì nữa.

Thẩm Hoài Xuân cũng chỉ tỏ ra tươi cười trước mặt cậu Lâm, còn trước mặt những người khác thì đều mang bộ dáng uy nghiêm, thâm trầm. Nhất là khi ông ta tức giận sẽ khiến người khác tim đập chân run.

Kẹt…

Lúc này, cửa phòng Ngoạ Long lại bị đẩy ra một lần nữa và một cô gái bước vào.

Cô gái có mái tóc dài gợn sóng, mặc một chiếc áo croptop gợi cảm, vẻ ngoài thanh tú với làn da trắng ngọc tràn đầy hơi thở thanh xuân.

“Na Na, sao giờ này con mới đến!”

Nhìn thấy con gái, Thẩm Hoài Xuân tỏ ra trách cứ nói: “Bố đã nói với con rồi, đến sớm một chút để đón tiếp cậu Lâm, con lại để cậu Lâm đợi lâu như thế, nếu cậu ấy không hài lòng thì phải làm sao!”

Thẩm Na Na là con gái của Thẩm Hoài Xuân, năm nay hai mươi tuổi, mang vẻ ngoài xinh đẹp, tươi tắn, đáng yêu.

“Bố, con cũng muốn thế lắm! Nhưng trên đường gặp phải một kẻ nghèo hèn, làm con vấp ngã, tức chết mất! Nếu không thì sao con có thể đến đón cậu Lâm muộn như thế!”

Thẩm Na Na bĩu bĩu môi, nghĩ đến kẻ nghèo kiết xác, cả người không quá hai trăm tệ vừa gặp thì lại thấy bực mình.

“À, cậu Lâm đâu ạ?”

Hai mắt Thẩm Na Na sáng lên nhìn về phía ghế chủ toạ.

Ngay tức khắc, cô ta phải mở to mắt vì sợ nhìn nhầm.

“Không thế nào, kẻ nghèo hèn này, tại sao anh lại ở đây!”

Thẩm Na Na không thể tin nổi, người đang ngồi ở ghế chủ toạ lại là kẻ nghèo hèn vừa rồi cô ta đã gặp.

Tại sao kẻ nghèo hèn này lại ngồi ở chỗ đó?

Chỉ một giây sau, Thẩm Na Na đã hiểu ra.

“Kẻ nghèo hèn?”

Thẩm Hoài Xuân vừa nghe câu nói này, đột nhiên phát cáu:

“Na Na, tại sao con dám ăn nói với cậu Lâm như vậy!”

“Mau xin lỗi cậu Lâm ngay!”

“Cậu Lâm? Không thế nào! Bố, bố nói, hắn ta chính là cậu Lâm mà bố mời đến ăn cơm sao? Là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lâm sao?”, Thẩm Na Na che miệng, không tin những gì mình nghe được.

“Ý con là gì, sao con có thể nghi ngờ thân phận của cậu Lâm chứ!”

Thẩm Hoài Xuân tức đến trợn mắt. Bình thường, con gái ông ta rất có mắt nhìn người, tại sao đến lúc quan trọng thế này thì lại bị chập mạch chứ! Còn dám nghi ngờ thân phận của cậu Lâm!

Nếu chuyện này truyền đến tai bên ông Vân thì cái chức đồn trưởng đồn Hoa Đông của ông ta đừng mong giữ được!

“Nếu không phải con là con gái bố thì bố đã cho con cái tát gãy răng, dạy lại cho con thế nào là lễ nghĩa!”, Thẩm Hoài Xuân lớn giọng gắt lên, tức đến mức giậm chân bình bịch.

Thấy Thẩm Hoài Xuân tức giận như thế, cuối cùng Thẩm Na Na cũng hiểu ra, kẻ nghèo hèn trước mặt chính là khách quý của bố, cậu Lâm!

Cô ta đã cùng bố tham gia rất nhiều tiệc rượu, cũng biết một chút lễ tiết, lập tức cầm ly rượu trên mặt bàn đi đến trước mặt Lâm Hàn, trên mặt đầy vẻ biết lỗi mở lời:

“Cậu Lâm, vừa rồi thật thất lễ quá, tôi tự phạt một ly!”

Vừa nói, cô ta vừa nâng ly rượu uống cạn.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Lâm Hàn thản nhiên cười tỏ vẻ không hề để ý.

“Cậu Lâm thật khoan dung độ lượng!”, Thẩm Hoài Xuân ca tụng.

Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu dùng cơm.

Những người trên bàn rượu, thay nhau kính rượu Lâm Hàn, thái độ cung kính, không dám tỏ ra thờ ơ một chút nào.

Ai đến mời cũng cạn chén nhưng Lâm Hàn thì chỉ nhấp môi gọi là. Tuy thế nhưng không ai dám phàn nàn với anh dù chỉ một câu.

Theo họ nghĩ, Lâm Hàn có thể nể mặt đến ăn cơm với họ đã là phúc phận của họ rồi.

“Cậu Lâm, cậu xem con gái Na Na của tôi thế nào?”, Thẩm Hoài Xuân cầm ly rượu tiến lại gần, nhìn Lâm Hàn cười nói.

Lâm Hàn hơi sững người, nhìn Thẩm Na Na cười, nói: “Con gái rượu của ông quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa lại hiểu lễ nghĩa, xử lý mọi việc cũng ổn thoả”.

Những lời Lâm Hàn nói đều là sự thật, nhìn biểu hiện vừa rồi của Thẩm Na Na trên bàn rượu là có thể nhìn ra được điều này.

“Ha ha, con gái tôi có thể được cậu Lâm khen ngợi như thế thật sự là may mắn mười đời cộng lại!”, Thẩm Hoài Xuân cười ha ha rất phấn khởi.

“Na Na, cậu Lâm khen con như thế, còn không cảm ơn cậu Lâm đi?”

“Cảm ơn cậu Lâm!”, Thẩm Na Na ngượng ngùng đỏ hồng hai má.

“Không có gì”, Lâm Hàn xua xua tay.

“Cậu Lâm, nếu cậu đã tán thưởng con gái tôi như vậy, hay là cậu chấp nhận nó luôn?”, Thẩm Hoài Xuân do dự một lát, bỗng nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status