Chàng vệ sĩ bá đạo của nữ hoàng bạch đạo

Chương 29



Buổi sáng, những ánh nắng lắp lánh chiếu xuyên qua màn cửa, làm mí mắt của người thiếu nữ đang ngủ say kia động đậy,rồi từ từ mở mắt ra và tỉnh táo hẳn.Cô vươn vai ngồi dậy như đang khởi động cho một bữa sáng tốt lành...

Nhìn lại phía bên cạnh, thấy người kia không biết đi tự bao giờ mà trên giường không con một hơn ấm, cô thở dài lầm bầm nghĩ:

"Anh ta có ra sao, đi đâu cũng chẳng liên quan gì tới mình, cần gì phải quan tâm. Chẳng phải mình cũng mong anh không xuất hiện, một người như anh là người cô không thể nào kiểm soát, và hiểu hết được. Nên không cần nghĩ tới"

-" Bắt đầu ngày mới thôi, chỉ một mình" Bạch Du Nhiên tự nghĩ, cô cũng vô cùng khinh ngạc, và cố tình bỏ qua những suy nghĩ đó....

#####################################################################

Và Ở một nơi khác...

Tại Pháp, ở một căn biệt thự rộng lớn đầy uy nghiêm và không kém phần cổ kính. Dừng trước cánh cổng cao to và đầy tráng lệ ấy, là một chiếc xe màu đen trong vô cùng thời thượng ấy, như biết trước được điều gì, cánh cổng tự mở ra để cho chiếc xe có thể tùy ý ra vào.

Tiến vào trong là khu vườn vô cùng tráng lệ, cùng với vô số người hầu đứng ngay ngay tại cửa khom đầu chào đón người từ chiếc xe bước ra.

Từ trong xe bước ra Hắc Hàn Phong mang một khí thế lạnh lùng bức người khiến cho tất cả mọi người đều run sợ trước anh. Tất cả các người hầu điều đồng thanh hô lên:

-" Mừng thiếu chủ đã trở lại" Một người đàn ông trung niên, khoảng 50 tuổi, và cũng là quản gia ờ đây, từ trong đám người bước ra nói với anh bằng giọng cung kính:

-" Thưa thiếu chủ, ông của ngài đang ở trong phòng khách chờ ngài đó ạ!" Anh gật đầu với ông rồi nhanh chống bước vào.

Vừa vào tới cửa chưa kịp ngồi xuống thì tiếng nói của một ông lão cũng khoảng 70 tuổi,tuy tuổi tác đã cao nhưng khí thế cũng chẳng giảm bớt tí nào, trong cứ như một lão ngoan đồng vô cùng ranh ma...

-" Thế nào, cuối cùng cũng chịu về rồi à?"

-" Vâng" Tuy giọng nói vẫn còn rất lạnh lùng, nhưng lại mang theo chút ấm áp. Bởi vì, ông- Hắc Hàn Chân là ông nội anh và cũng là người đã chăm sóc anh từ nhỏ cho tới giờ, không phải cha hay mẹ, vì từ nhỏ lúc anh 3 tuổi ba mẹ anh đã bị xác hại trong một phi vụ làm ăn. Anh được ông nuôi dạy tới khi trưởng thành, bằng sức lực của mình anh đã báo được thù cho ba mẹ và thừa kế sản nghiệp. Cuộc sống của anh lúc nào cũng chỉ có công việc và có cả giết chóc cho tới khi gặp được cô, thì có phải điều đó sẽ thay đổi chăng...

Trong lúc anh cứ mải lo suy nghĩ, không nhìn thấy cụ già kia nhìn anh bằng cặp mắt như đang tính kế. Ông giả vờ " khụ"," khụ":

-" Ta nghe nói, cháu tìm được cháu dâu cho ta rồi hở"

Thấy cụ nhìn mình bằng cặp mắt gian manh, anh cũng chỉ biết cười trừ đáp một tiếng " Đúng vậy"

Thấy thằng cháu nội lâu ngày gặp lại khi nói chuyện với ông đáp một câu cũng không quá 3 từ ông tức giận đáp:

-" Thằng nhóc thúi gặp ông, nói không được mấy tiếng, cháu có thấy mình tiết kiệm lời quá rồi sao"

Bình tĩnh một chút ông nói tiếp:

-" Rồi cháu có bắt được cháu dâu cho ta hay chưa? Hay là vì cháu quá ít lời nên bị cho ra rìa rồi" Ông cười khà Khà... 'Đáng đời lắm thằng nhóc xấu xa'

-" Cháu vẫn đang làm rất tốt, nhưng vì sợ ông tưởng cháu không thương ông mà không trở về, vì thế nịn đói thì biết làm sao" Nhìn vẻ mặt gan manh của ông làm sao anh không biết trong tâm ông nghĩ gì, nhưng để làm ông vui thì có chịu thiệt chút cũng không sao... nhưng dù sao đó cũng là sự thật.

-" Ừ thì cũng tại cháu... đã lâu rồi nhưng chẳng chịu về thăm ông, chứ bộ... Thôi bỏ qua vấn đề đó đi, con bé đó như thế nào?" Nghe anh nói làm ông cũng có chút chột dạ, nên lúc nói chuyện thì có chút không được tự nhiên.

-" Cô ấy tốt lắm ạ!" Giọng nói của anh có chút lạnh, nhưng ánh mắt anh không hề dấu chút ấm áp và kiên định khi nghĩ về cô. Anh thầm nghĩ" không vì điều gì cả, chỉ vì cô là người anh nhận định, chỉ cần là cô là đủ rồi, chỉ cần anh thích cô thậm chí hơn thế cũng tốt, chỉ cần thế là đủ rồi..."

Nhìn vào đôi mắt của anh, ông- Hắc Hàn Chân thầm nghĩ " cháu mình thật sự đã rơi vào bể tình thật rồi..." Nhưng ông lại vô cùng đắc ý, "để bữa nào mình đi tìm cháu dâu cùng hợp cách đánh thằng cháu vô lương này một lần cho hả giận mắt được" Và đó chính là cách nghĩ của người ông vô lương xấu xa nào đó... âm mưu đó chắc sau này mới thấy được.... còn bây giờ thì để sao....

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status