Chào anh, thổ hào

Chương 67: Đàm phán (1)


Mới ra khỏi tiểu khu Trương gia, bên ngoài đã đổ mưa. Gió thổi mạnh từng hạt mưa lớn như hạt đậu dày đặc đánh lên trước kính chắn gió, nhìn liền làm Trương Kỳ Kỳ cảm thấy rét lạnh và co rúm lại, tuy rằng hệ thống sưởi hơi trong xe đã được Tô Khả mở rất mạnh.

Tuy rằng trời đông giá rét, nhưng nguyên nhân đại khái là Chủ nhật, rất nhanh mật độ dòng xe cộ trênđường vẫn rất đông, Tô Khả mở cần gạt nước ra.

Trong lòng của anh mặc dù có chuyện, nhưng vẫn lái xe vô cùng ổn.

Trương Kỳ Kỳ lặng lẽ liếc Tô Khả, cảm thấy bộ dạng anh chăm chú lái xe rất tuấn tú, trong lòng liền quyết định đời này sẽ đối với Tô Khả tốt hơn một chút.

Tiếp theo cô liền sợ hãi: cả đời? cô sao lại nghĩ đến trải qua cả đời với Tô Khả?

Tiếp theo cô liền nghĩ đến ý nghĩ của Tô Khả: Tô Khả suy nghĩ như thế nào? Có lẽ anh căn bản khôngnghĩ tới sau này đâu...

Vừa nghĩ như thế, Trương Kỳ Kỳ cũng có chút bắt đầu thấp thỏm không yên, cảm thấy trong lòng trống trơn, không khỏi nhìn về phía trước lặng lẽ thở dài.

Tô Khả đã nghe được tiếng thở dài của cô, liền nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Đêm nay đi Đế Hồ bên kia nhé."

Trương Kỳ Kỳ: "... anh không trở về Cẩm Tú viên hả?" Đây là Tô Khả lại muốn cái tiết tấu kia sao?

Bởi vì trên xe còn có hai đội viên bảo an, cho nên Tô Khả cũng không tiện nhiều lời, anh chỉ "ừ" mộttiếng.

Thấy Trương Kỳ Kỳ có chút ngẩn người, anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "anh đưa mẹ anhđến nhà Tô Di rồi."

Trương Kỳ Kỳ: "Nhưng ba mẹ em..."

Tô Khả lại nhìn cô một cái: "anh gọi điện thoại cho ba mẹ em nhé!" anh và Trương Kỳ Kỳ đã là vợ chồng thật sự, dứt khoát làm rõ với cha mẹ hai bên cho rồi! anh đã sớm cân nhắc qua vấn đề này, cảm thấy mẹ Trương Kỳ Kỳ không có vấn đề, ba của cô có thể thông qua bác cả của cô thuyết phục được; mà cha của Tô Khả anh không quản anh, mà mẹ anh tính cách mềm mại, anh có nắm chắc có thể thuyết phục mẹ của mình.

Trương Kỳ Kỳ nghe vậy lại càng hoảng sợ: "Ách, em tới cho!"

cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin nhắn cho ba ba, nói quá muộn mình không thể gọi xe, nên đi ở nhà bạn học ở ngoại ô phía tây.

Tô Khả nhìn thấy chiếc điện thoại cũ trong tay cô, lập tức một ngọn lửa vô danh liền bốc lên, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của anh đau đớn.

anh liếc Trương Kỳ Kỳ, lạnh lùng nói: "Điện thoại mới không phải mua cho em rồi sao? Vì sao còn khôngđổi điện thoại!"

Trương Kỳ Kỳ thật ra đang muốn lấy thẻ sim trong điện thoại cũ ra thay cho điện thoại mới, kết quả nghe được Tô Khả nói như thế, cô lập tức tức giận, cũng không để ý Tô Khả, cố ý thả điện thoại cũ lại trong túi xách - - cho dù nói thế nào, đoạn hồi ức này là một đoạn kinh nghiệm trong sinh mệnh cô, Trương Kỳ Kỳ không cảm thấy mình có lỗi.

không khí trong xe lập tức ngưng trệ.

Hai đội viên bảo an Trần Hiểu Tĩnh và Tần Hiểu ngồi cùng xe vốn cảm thấy để ông chủ tự mình lái xe không ổn, lúc này phát giác được bầu không khí trong xe khác thường, lại càng cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại.

Đến trong sân biệt thự, Tô Khả dừng xe lại, Trương Kỳ Kỳ liền xuống xe mở cửa xe, trực tiếp đi về hướng cửa chính biệt thự, dùng chìa khóa Tô Khả cho cô mở cửa, sau khi đi vào thì đóng sầm cửa lại.

Tô Khả đi theo phía sau cô: "..." trong tay anh cầm cây dù che cho Trương Kỳ Kỳ.

anh cảm thấy có chút thật mất mặt, liền nhìn Trần Hiểu Tĩnh và Tần Hiểu vừa xuống xe, phát hiện hai người này đã mượn danh nghĩa tránh mưa, giống như chạy trốn rút vào trong lầu phía tây rồi.

Tô Khả: "..." Hai tiểu tử này cực kỳ có ánh mắt.

Chờ anh một lần nữa mở cửa đi vào, phát hiện Trương Kỳ Kỳ không có trong phòng khách, liền trực tiếp đi vào bên trong, phát hiện Trương Kỳ Kỳ rửa tay ở nhà vệ sinh, liền cũng đi tới, nhét chung một chỗ với Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả trong gương, "Hừ" một tiếng, trong lòng rất đắc ý, bởi vì cảm giác mình chiếm được thượng phong.

Rửa tay, Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả: "Chúng ta nói chuyện đi!"

Tô Khả "ừ" một tiếng, vẻ mặt chảnh chó. thật ra anh nhìn mình trong gương đứng song song với Trương Kỳ Kỳ bởi vì không có mang giày cao gót nên thấp hơn anh một khúc, trong lòng rốt cuộc tìm được một chút cảm giác của người đàn ông to lớn, nên thoải mái được một chút!

Trương Kỳ Kỳ cúi đầu cầm kem dưỡng da tay thoa từng chút trên mu bàn tay, hỏi: " nói ở đâu đây?"

Tay Tô Khả sáp tới mu bàn tay Trương Kỳ Kỳ, quệt miếng kem dưỡng da tay: "Phòng ngủ!"

Trương Kỳ Kỳ liếc anh một cái: "Phòng ngủ..." cái dáng vẻ băng sơn tuyết liên nghiêm nghị không thể xâm phạm trên vẻ mặt thằng cha Tô Khả này, chẳng lẽ còn muốn...

Tô Khả bình tĩnh nhìn Trương Kỳ Kỳ, ý là "em đừng nghĩ nhiều".

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả dưới ánh đèn sáng chói, tim Trương Kỳ Kỳ đập nhanh, nghĩ tới chút da thịt thân thiết với Tô Khả, khuôn mặt của cô chậm rãi đỏ lên.

Tô Khả thấy ánh mắt cô long lanh, trong lòng không khỏi khẽ động, liền cúi đầu hôn Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ bị anh đầu độc, không tự chủ được ngửa đầu nghênh đón.

Hai người nhịn không được lại hôn nhau.

Đây là nụ hôn bọn họ cảm thấy hài hòa nhất từ trước đến giờ. Trương Kỳ Kỳ bị Tô Khả hôn đến mức cả người xụi lơ, nếu không phải cánh tay hữu lực của Tô Khả ôm cô, cô đã sớm ngã xuống trên mặt đất rồi.

Tô Khả cũng động tình. anh vừa vội vàng hôn Trương Kỳ Kỳ, vừa đè lên trên người Trương Kỳ Kỳ.

Khi cảm nhận được bộ vị có phản ứng của Tô chỉa vô mình, Trương Kỳ Kỳ vội vàng đẩy Tô Khả ra - - côvà Tô Khả còn chưa nói rõ, cũng không thể làm cái kia ngay ở chỗ này nha?

Tô Khả sắc mặt đỏ lên, đôi mắt đen kịt dường như bịt kín một tầng hơi nước, nhìn hết sức mê người. anh nói giọng khàn khàn: anh lên bên trên dội nước cái, em cũng mau chút đi!" Dứt lời liền vội vã đi ra.

Trương Kỳ Kỳ cả người tựa lên bồn rửa mặt, cả buổi mới hồi phục lại nhịp tim.

cô không có vội vã lên lầu. Bởi vì trong lòng quá loạn, Trương Kỳ Kỳ liền đi vào phòng bếp, mang bao tay nhựa plastic, cẩn thận rửa sạch gạo, đậu đỏ, đậu xanh, lúa mạch, bo bo, hạt sen, nếp than và ngân nhĩ, dùng nồi cơm điện định thời gian bắt đầu nấu cháo.

Xong hết những thứ này, tâm tình của cô đã bình tĩnh lại, lại hâm cho Tô Khả một ly sữa bưng lên.

Đến phòng ngủ Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ vừa kêu một tiếng "Tô Khả", liền nghe được giọng Tô Khả từ trong phòng tắm truyền ra: "Kỳ Kỳ, cầm cho anh cái quần lót!"

Trương Kỳ Kỳ: "..."

Dừng lại vài giây đồng hồ, cô mới để cái ly ở trên bàn nhỏ chính giữa hai chiếc ghế sofa, qua đi tìm đồ lót Tô Khả.

thật ra rất dễ tìm, bởi vì tủ quần áo Tô Khả rất có quy luật. Trương Kỳ Kỳ kéo cửa ra, phát hiện ngăn tủ bên phải có một loạt ngăn kéo, cô kéo ngăn thứ nhất bên trái ra liền phát hiện bên trong đều là chồng đồ lót chỉnh tề, hơn nữa tất cả đều là màu trắng!

Trương Kỳ Kỳ: "..."

cô mang theo lòng hiếu kỳ kéo ra ngăn thứ hai bên trái - - bên trong tất cả đều là đồ lót màu đen.

Trương Kỳ Kỳ theo tinh thần thăm dò căn cứ khoa học, đếm số lượng quần lót trong mỗi ngăn kéo, phát hiện đều là số chẵn!

cô có chút tò mò: với hành vi của người mắc bệnh cuồng số chẵn, chẳng lẽ anh một lần mặc hai cái quần lót?

Trương Kỳ Kỳ cầm hai cái quần lót một đen một trắng đi qua.

cô mở cửa phòng tắm ra một đường nhỏ, sau đó thò tay vào: "Tô Khả, đồ lót!"

Giọng nói nghi ngờ của Tô Khả rất nhanh truyền tới: "Tại sao là hai cái?"

Trương Kỳ Kỳ: "Ha ha!"

cô lại đưa một ly sữa bò đi vào.

Đợi Tô Khả tắm xong đi ra, anh lại phát hiện không thấy Trương Kỳ Kỳ, lập tức có chút nóng nảy, cuối cùng tìm được Trương Kỳ Kỳ trong phòng tắm dưới lầu - - cô đã tắm xong đang dùng máy sấy tóc sấy tóc.

Đợi hết thảy sẵn sàng, đã qua 0 giờ.

Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ một người dựa hai cái gối, cũng nghiêng người mặt đối mặt, định bắt đầu nóichuyện.

Trương Kỳ Kỳ vừa muốn mở miệng, Tô Khả liền nhíu mày nói: "Em cách anh xa quá."

anh duỗi ra cánh tay phải ra hiệu trên gối Trương Kỳ Kỳ, sau đó ôm Trương Kỳ Kỳ vào trong lòng, "nóiđi!"

Trương Kỳ Kỳ vùng vẫy một cái: "Quá gần, không có cách nào nói!"

Cánh tay phải của Tô Khả ôm cô, cánh tay trái khống chế cái mông cô, thành công ngăn cản sự vùng vẫy của Trương Kỳ Kỳ, giam cô trong ngực mình.

Trương Kỳ Kỳ: "..." Gần như vậy, sao mà nói đây!

cô là một người rất có nguyên tắc, cho nên cảm thấy dù cho tư thế mập mờ, cô cũng phải đàm phán rõràng với Tô Khả, liền nói ra chủ đề cần nói đã ấp ủ ở trong lòng, cuối cùng quyết định nói ba điểm, điểm thứ nhất nói đến vấn đề Tô Khả thích ăn dấm chua, điểm thứ hai nói tới việc xác định quan hệ giữa côvà Tô Khả, điểm thứ ba nói đến việc buổi tối rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cùng với việc Tô Khả vì đùa giỡn không để ý đến vấn đề an toàn thân thể.

Mọi suy nghĩ ấp ủ đã được nói ra, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên không khỏi có chút khẩn trương, hương vị thanh đạm trên người Tô Khả dường như quanh quẩn khắp người cô, làm cho trái tim cô đập liên hồi, hô hấp đều có chút khó khăn. cô hít sâu một hơi, cố gắng ngăn cản hormone nam tính Tô Khả phát ra, ho khan một tiếng, nói: "Tô Khả, em thừa nhận trước kia em đã nói qua chuyện yêu đương. Đối với anhnăm nay cũng 23 rồi, người hơn hai mươi tuổi, ai không có nói qua chuyện đó nha! em không thể vì em và anh yêu đương mà xin lỗi chuyện lúc trước - - "

Tô Khả: "anh có nói gì đâu nè."

Trương Kỳ Kỳ: "..." Còn có thể hớn hở mà tán gẫu hay không hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status