Chế tạo hào môn

Chương 1

Chương 1: Người vợ rẻ rúng

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoắc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhà họ Hoắc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoắc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoắc.

Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới.

Hai ngày trước, Hoắc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh mạnh một cú, sau đó không còn nhận thức được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh đã ở nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác.

Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoắc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng hiệu quả thẩm mỹ quá tốt, anh bóp mặt nhéo mũi nhìn ngó một hồi lâu cũng không nhìn ra dấu vết dao kéo.

Mà phần ký ức có thêm ra trong đầu, đến từ một nhân vật hèn mọn ở tầng đáy của xã hội có tên là Lý Phong.

Ký ức vẫn còn rõ nét như thế khiến Hoắc Khải không thể không suy nghĩ đến một khả năng khác: Anh bị người khác giết hại, rồi vì một nguyên nhân không thể tin nổi nào đó, mượn da thịt của người khác để sống lại.

Bây giờ chuyện mà Hoắc Khải muốn làm nhất là quay về nhà họ Hoắc, tìm ra nguyên nhân của tất cả sự thay đổi này, làm rõ hung thủ đứng sau vụ việc.

Điều duy nhất mà anh có thể khẳng định là, bất kể anh đã chết thật hay chưa, người ra tay nhất định là một trong số những người anh tin tưởng nhất.

Nhưng nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, anh cũng biết rất rõ, muốn làm được điều này, quá khó khăn.

Gương mặt đổi khác, giọng nói cũng khác, thậm chí ký ức cũng nhiều thêm, ai tin chuyện như vậy chứ?

Siết chặt nắm đấm, Hoắc Khải cố gắng suy nghĩ xem nên làm thế nào mới giúp tỉ lệ thành công cao hơn 0,00% một chút.

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, một người phụ nữ với dung mạo xinh đẹp dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu bước vào.

“Bố ơi!”, cô bé kia vui vẻ chạy về phía Hoắc Khải.

Thế nhưng cô bé mới chạy được hai bước thì người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp đến mức Hoắc Khải cũng phải kinh ngạc đã nói: “Đường Đường, đi làm bài tập mau!”

Người phụ nữ kia liếc nhìn Hoắc Khải, lạnh lùng nói: “Cuối cùng cũng chịu dậy rồi à, tôi cứ tưởng anh sẽ ngủ đến chết luôn trên giường ấy chứ”.

Trong hai ngày sau khi sống lại, Hoắc Khải vẫn luôn nằm trên giường, cố gắng để bản thân chấp nhận kết quả không thể tin nổi này. Đến tận hôm nay, anh mới miễn cưỡng bình tâm hơn.

Nhìn người phụ nữ không nói không rằng đi thẳng vào phòng bếp bắt đầu nấu mì, nụ cười khổ sở trên môi Hoắc Khải trông càng đắng chát.

Người phụ nữ chính là vợ của Lý Phong trong ký ức, Ninh Thần.

Mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng xa gần, người theo đuổi đông nườm nượp.

Trước kia Hoắc Khải từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, cho dù là minh tinh hàng đầu hay siêu mẫu quốc tế, không hề ít. Nhưng nếu so sánh với những người kia, Ninh Thần cũng không kém sắc, ngược lại còn có thêm chút khí chất đơn thuần, không quá dung tục.

Ai có thể ngờ rằng, sau cùng Ninh Tuyết Tình lựa chọn Lý Phong, một tên mọt sách tuy tốt nghiệp đại học chính quy nhưng ngoài học hành ra thì chẳng biết gì cả.

Đến cả bố mẹ Ninh Thần cũng tức giận đến mức đòi cắt đứt quan hệ với cô.

Bố mẹ Lý Phong mất sớm, tất cả tài sản chỉ có căn nhà cũ nát một phòng ngủ một phòng khách được để lại từ thời ông nội.

Lúc vừa mới kết hôn, Lý Phong thề non hẹn biển đòi cho Ninh Thần cuộc sống tốt nhất, thế mà qua mấy năm, vướng phải đủ thứ khó khăn khi đi tìm việc.

Anh ta là một kẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không muốn làm công việc bình thường, còn công việc đòi hỏi trình độ cao thì người ta coi thường anh. Sau cùng nhờ một người bạn giàu có của Ninh Thần giúp đỡ mới miễn cưỡng đi làm lái xe.

Cho dù đi làm lái xe, anh ta cũng cảm thấy công việc này không xứng đáng với trình độ của mình. Cứ đi làm về là anh ta trút giận, dần dần còn nhiễm cả cái thói uống rượu đánh bài.

Đánh bài thua sạch lương lậu thì đòi tiền Ninh Thần.

Nếu cô không đưa, anh ta sẽ mắng mỏ, hoặc sẽ đập phá đồ đạc. Mấy món đồ có chút giá trị trong nhà đều bị anh ta đem đi bán sạch.

Thế mà tháng trước uống rượu say, cưỡi xe máy điện đâm vào cột điện, bị thương nửa người dưới. Ngã một cái hết gượng dậy nổi, đến giờ đã một tháng trời không đi làm.

Hoắc Khải thấy rõ ký ức của Lý Phong, càng thấy rõ càng muốn chết.

Sống lại vào cơ thể của hạng người như thế này, chi bằng đi chết còn hơn.

Sau một tiếng “cạch”, Ninh Tuyết Tình tắt bếp ga, bưng bát mì với trứng gà đi ra khỏi phòng bếp, ngồi xuống đối diện cô con gái nhỏ đang ngoan ngoãn làm bài tập: “Đường Đường, ăn cơm trước đã rồi hẵng làm bài tập”.

“Lại là mì sợi ạ...”, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Đường Đường nhăn nhó như bà cụ non.

“Cho con thêm một cái xúc xích ngô, được chưa? Hôm nay mẹ bận việc, không có nhiều thời gian nấu cơm, đợi ngày mai mẹ nấu bò hầm khoai tây cho con nhé!”, Ninh Thần nhẹ nhàng dỗ dành con gái.

“Được ạ!”, Đường Đường nhận lấy chiếc xúc xích trên tay cô, tự bóc vỏ rất thành thạo; khi đang định đưa vào miệng thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó. Cô bé quay đầu nhìn về phía Hoắc Khải: “Bố ơi, bố con mình cùng ăn nha”.

“Bố con không ăn đâu!”, Ninh Thần lạnh lùng nói.

Hoắc Khải cười khổ, tình cảm của hai vợ chồng này tệ thật đấy.

Khi con gái đang ăn cơm, Ninh Thần bước tới bật máy tính, đăng nhập vào giao diện Wechat.

Hoắc Khải nhìn thấy cô đăng quảng cáo trên vòng bạn bè, là một số sản phẩm giảm cân cho phái nữ.

Cô đang bán hàng trên Wechat à?

Đối xử với Hoắc Khải rất lạnh nhạt, nhưng khi đăng quảng cáo, Ninh Thần rất dịu dàng.

Gửi đoạn tin nhắn bằng giọng nói tới các nhóm chat, giọng nói rất ngọt, giọng điệu rung động lòng người, tiếc rằng không được mấy ai đáp lại.

Hoắc Khải ở bên cạnh như ngồi trên bàn chông, cứ cảm thấy không thể tiếp tục như thế này, ít nhất cũng phải phá vỡ bầu không khí nặng nề trước mặt.

Anh húng hắng ho một tiếng: “Bán hàng trên Wechat không có tiền đồ gì đâu”.

Giọng nói của Ninh Thần bỗng chốc im bặt, cô quay đầu lại, bất kể ánh mắt hay biểu cảm đều vô cùng lạnh lẽo.

Hoắc Khải bị cô nhìn đến mức dựng tóc gáy nên cố gắng giải thích: “Bán hàng trên Wechat vốn không được người mua tin tưởng, bao nhiêu năm nay đã tạo thành hình tượng tiêu cực rất nghiêm trọng, là dạng công việc nhàn hạ nhưng lãi cao, cho nên…”

“Cho nên đây là lý do để anh giáo huấn tôi à?”, Ninh Thần ngắt lời anh, giọng nói lạnh lùng như một ngọn núi băng: “Tôi không biết bán hàng trên Wechat có tác dụng không lớn? Tôi không biết cứ đăng quảng cáo sẽ bị người ta chặn à? Nếu không phải mỗi ngày anh đánh bài uống rượu thua sạch tiền bạc trong nhà, anh tưởng tôi bận rộn từ sáu giờ sáng đến bảy giờ tối rồi lại ngồi bán hàng trên Wechat cho thú vị à?”

Hoắc Khải sững người, bấy giờ mới nhớ ra, Ninh Thần bán hàng trên Wechat là vì Lý Phong quá bết bát, đến cả tiền lương của cô cũng không giữ được, cộng thêm thời gian làm việc ban ngày quá dài, không thể nào làm thêm công việc khác, chỉ có thể bán hàng trên Wechat sau khi tan ca. Nếu nhớ không nhầm đáng ra cô còn có một cửa hàng trên Taobao, nhưng vì không đủ thời gian và tinh lực, cộng thêm không hiểu biết nhiều về Taobao nên công việc làm ăn vô cùng ảm đạm, một tháng kiếm được hai trăm tệ đã là quá nhiều rồi.

“Anh không có ý này…”, Hoắc Khải rất muốn giải thích rõ ràng ý nghĩ của mình.

“Vậy thì anh có ý gì? Bản thân anh không kiếm tiền, sau đó khinh thường người cố gắng kiếm tiền, là vì họ kiếm không đủ nhiều à?”

“Anh…”, nhìn Ninh Thần lạnh lùng như ngọn núi băng, Hoắc Khải biết mình giải thích thêm bao nhiêu cũng vô dụng. Anh khẽ thở dài, sau cùng anh nói: “Xin lỗi em, do anh không để tâm tới cảm nhận của em, anh xin lỗi vì đã lỡ lời!”

Ninh Thần nghe vậy mà sững người. Cuộc đối thoại tương tự giữa hai người đã xảy ra quá nhiều lần. Lý Phong rất coi thường việc cô bán hàng trên Wechat và Taobao, cảm thấy việc này phí thời gian. Kết quả của mỗi cuộc tranh luận luôn là cãi vã, sau đó Lý Phong tông cửa bỏ đi, hoặc là đi đánh bài, hoặc là đi uống rượu.

Thế nhưng hôm nay, anh lại nói xin lỗi?

Vả lại, nghe giọng điệu rất thành khẩn, cách dùng từ cũng rất lịch sự. Nếu che đi gương mặt này, cô còn tưởng đây là một người lễ độ ở tầng lớp trên của xã hội.

Tiếc rằng, Lý Phong và gương mặt đẹp trai của anh, không thể thay đổi được.

Sau phút sững người, Ninh Thần quay đầu đi không buồn nhìn anh nữa: “Không cần phải giả vờ giả vịt, chẳng có ý nghĩa gì đâu!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status