Chế tạo hào môn
Chương 105
Chương 105: Mơ ước
"Cháu lừa người khác thì cũng thôi đi, nhưng Lý
Phong nhà chúng ta là người như thế nào chứ? Ngay cả
giáo sư cũng tán thưởng cậu ấy, cậu ấy lại có thể giở trò
xấu xa với một kẻ lưu manh như cháu sao? Cháu rốt cuộc
là đang đang xúc phạm cậu ấy hay đang xúc phạm giáo
sư đây hả? Nếu như không phải ở đây có nhiều người, thì
chú đã đánh cháu chết rồi!", ông gác cổng phẫn nộ
mắng.
Đường Thế Minh cũng phải đi theo khuyên nhủ đôi
câu thì ông gác cổng mới dừng lại.
Lão già đang ăn vạ trên mặt đất hoàn toàn bối rối,
không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì.
Lão ta đã giở trò chó cậy thế người không ít lần, lần
nào ông gác cổng cũng sẽ thay lão ta nói chuyện với
người khác trước, sau tất cả mới khiển trách lão ta đôi
câu. Dù nói thế nào thì lão ta cũng là người trong gia đình
của ông gác cổng, nên ông gác cổng sẽ bảo vệ lão ta
trước.
Nhưng lần này, ông gác cổng biết mình đã phạm sai
lầm lớn.
Cháu của ông dựa dẫm vào thực lực của chú hai, mà
chú hai thì thế nào? Không phải nhờ có Triệu Vĩnh An mà
ông ta mới có được vị trí như hiện tại hay sao?
Một người có thể khiến cho Triệu Vĩnh An đối đãi khác
mọi người, tuyệt đối không phải là người mà hai chú cháu
bọn họ có thể trêu chọc nổi.
“Còn không mau xin lỗi cậu Lý Phong đi!”, ông gác
cổng mắng.
Lão già kia không chút ngượng ngùng, lão ta vốn là
loại người da mặt dày không bao giờ để ý đến mặt mũi,
không sợ xấu hổ, giờ phút này trực tiếp từ dưới đất bò
dậy, nở nụ cười nịnh nọt, nói với Hoắc Khải: "Thật xin lỗi,
không ngờ cậu và giáo sư Triệu lại có quan hệ tốt như
vậy..."
"Cho nên ông đang xin lỗi tôi vì giáo sư Triệu chứ
không phải thật sự muốn xin lỗi tôi sao?", Hoắc Khải hỏi
ngược lại.
"Không, không, sự thật là tôi đã vượt đèn đỏ và đi
ngược chiều, tôi đáng chết", lão già tát mạnh vào mặt của
mình.
Lão ta cũng xem như là người quyết đoán, cái tát này
rõ ràng gọn gàng, khiến cho không ít người đang đứng
xem náo nhiệt cảm thấy thích thú.
Mới vừa rồi còn nói người ta chết chắc, bây giờ lại
phải tự đánh vào mặt của mình, báo ứng tới đúng là quá
nhanh.
"Lý Phong, tôi về sẽ dạy dỗ lại cái tên này một bài học
nhớ đời. Thế này đi, cậu tính xem muốn được bồi thường
bao nhiêu tiền thì bảo với tôi nhé", ông giữ cổng trừng
mắt với lão già kia mà mắng: "Cái thằng này, còn không
mau bồi thường tiền cho người ta ngay, một xu cũng
không được thiếu, biết không hả!"
Lão già kia gật đầu lia lịa: "Cháu biết, cháu biết..."
Hoắc Khải lắc đầu nói: "Thôi, cứ để ông ta đi đi".
Xe điện của Ninh Thần cũng không bị hư hại, trên đùi
chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần sát trùng rồi băng bó là
được. Nếu như đổi lại là một người không biết lý lẽ khác,
có lẽ Hoắc Khải cũng đã dùng đến tiền để cho người đó
mãi ghi nhớ chuyện này.
Nhưng mà lão già trước mặt đây hiển nhiên không
phải là một người biết rút kinh nghiệm.
Lão ta xin lỗi và nở nụ cười vì lão ta sợ quyền lực hơn
là cúi đầu trước sự thật.
Nếu đã vậy thì có bảo lão ta bồi thường tiền cũng
chẳng để làm gì.
Làm như vậy lại chẳng khác nào chính anh cũng thích
lợi dụng người khác để bắt nạt kẻ yếu.
Ông gác cổng còn tưởng rằng do Hoắc Khải nể nang
mình mới không so đo, nên trong lòng ít nhiều có chút
cảm giác thành tựu, liền quay sang nói với cháu mình: "Lý
Phong người ta độ lượng, quyết định không cùng cháu so
đo nữa, còn không mau cút đi! Sau này sống cho đàng
hoàng, đừng mượn danh chú hai mà gây chuyện thị phi
nữa, nếu không thì chờ xem chú trị cháu như thế nào!"
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.