Chế tạo hào môn

Chương 107





Chương 107: Tên đáng ghét

Hoắc Đình Viễn cười hề hề, tự rót cho mình một cốc

trà, vừa uống vừa nói: “Tôi không biết chơi cờ thì cậu

cũng rõ rồi đấy, hơn nữa, cứ nhà ẩm thực đều phải là đầu

bếp hết à? Sắp đầu ba rồi mà sao vẫn cứ như một đứa trẻ

vậy".

Hoắc Giai Minh bị chọc tức đến xì khói, muốn xé cái

miệng hắn ta ra mà không được.

Triệu Vĩnh An lập tức giảng hòa, ngồi xuống nói:

“Không sao, xem tôi phục thù cho đây này! Cậu nhóc, tôi

cũng không bắt nạt cậu, chấp cậu dùng quân đen đi

trước”.

“Sở trường của tôi là phòng ngự phản công, ông Triệu

vẫn dùng quân đen đi thì hơn”, Hoắc Khải lắc đầu đáp.

Triệu Vĩnh An có hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười lớn:

“Được được được, đã bao năm rồi mới có người dám kiêu

căng như vậy trước mặt tôi, nhỡ mà thua rồi thì đừng có

bảo là tôi ỷ lớn ăn hiếp bé đấy”

Hoắc Khải cười, không phản bác lại.

Hai bên lần lượt đặt quân, trắng đen trên bàn cờ đan

xen lẫn nhau.

Kỹ năng chơi cờ của Triệu Vĩnh An quả thật giỏi hơn

Hoắc Giai Minh nhiều, cho dù là Hoắc Khải thì trước mỗi

bước đi cũng phải có một khoảng thời gian suy nghĩ.

Hai bên đặt quân qua lại, nhưng chỉ cần nửa tiếng sau,

Triệu Vĩnh An đã lộ rõ thế yếu.

Trên bàn cờ quân trắng nhiều, quân đen ít, mỗi lần

Triệu Vĩnh An đặt quân đều phải vô cùng cẩn thận.

Dù vậy, có cẩn thận đến mức nào thì khi thế yếu đã

xuất hiện, ván cờ cũng rất khó xoay chuyển. Suy cho

cùng thì trình độ của ông ấy vẫn còn kém hơn Hoắc Khải

nhiều, không có khả năng lật ngược thế cờ.

Năm phút nữa lại trôi qua, cuối cùng Triệu Vĩnh An

đành lắc đầu, đặt bừa quân đen trong tay lên bàn cờ,

thoải mái nói: “Tôi thua rồi. Trong những người mà tôi

biết, trình độ chơi cờ của cậu có thể nói là có một không

hai, còn trẻ măng mà đã có thành tích như vậy trong môn

cờ vây, quả là rất giỏi!”

Triệu Vĩnh An thật lòng khen, nhưng Hoắc Giai Minh lại

bĩu môi, nói: “Nếu mà có anh ba tôi ở đây thì anh chắc

chắn không phải là đối thủ của anh ấy!”

“Đáng tiếc là anh ba cậu không ở đây, cáo mượn oai

hùm mãi đến bao giờ?” Hoắc Khải thong thả nói.

Hoắc Giai Minh bị chẹn ngang họng không phản bác

được câu nào, vô cùng buồn bực.

Triệu Vĩnh An thấy vậy thì cười lớn, nói: “Tôi thấy hai

cậu cứ như là người quen biết nhau đã lâu rồi ấy, nếu đã

có hứng thú như vậy, sao không cùng ngồi xuống uống

trà, đánh cờ..."

“Đánh cờ thì có gì hay, khô khan vô vị” Hoắc Đình

Viễn bị coi như tàng hình nãy giờ đột nhiên đứng dậy,

vươn vai một cái, nói: “Ông Triệu, hay là tôi mời ông đi rửa

chân, mát-xa, cũng coi như là hưởng thụ cuộc sống, chứ

quân trắng quân đen này, sờ mãi cũng có gì hay đâu!”

che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com

che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status