Chế tạo hào môn

Chương 117





Chương 117: Tâm lý học Lego

Hơn nữa bây giờ, sự quan tâm của Ninh Thần và

Hoắc Khải càng khiến cho cô ấy cảm thấy có lỗi hơn.

Ngoài ra, cô ấy cũng lo lắng cho con gái nên chỉ

muốn chạy ra ngoài tìm lại lần nữa.

"Bây giờ cô không đủ tỉnh táo. Chạy lung tung như

ruồi không đầu cũng vô ích. Nếu cô mà bị ốm sẽ còn

phiền phức hơn. Hãy thay quần áo trước đi và cứ để

chuyện này cho tôi lo", Hoắc Khải nói. Bởi vì chuyện

này liên quan đến một bé gái bảy tuổi bị mất tích, nên

giọng điệu của anh đã bắt đầu trở nên nghiêm khắc

hơn.

Không biết là do bị sự quan tâm của anh đả động,

hay bị sốc bởi giọng điệu nghiêm khắc của anh mà Cố

Phi Dương đã cùng với Ninh Thần đi vào trong.

Tranh thủ thời gian cô ấy thay quần áo, Hoắc Khải

lấy ra giấy và bút, viết gì đó lên trên giấy.

Mấy phút sau, Cố Phi Dương vội vã đi ra, Hoắc

Khải vẫy tay với cô ấy, nói: "Những thông tin có trên

tờ giấy, cô hãy điền vào tất cả những điều mà cô biết".

Cố Phi Dương cúi đầu nhìn lướt qua, liền nhìn thấy

các thông tin như chiều cao, màu sắc yêu thích,

những bài hát và truyện đọc gần đây,... được viết trên

đó.

Cô ấy bây giờ làm gì có tâm tư để viết ra những

thứ này, liền nói: "Anh Lý, viết những thứ này cũng

không có tác dụng, hay là trực tiếp đi ra ngoài tìm con

bé đi!"

"Cô có thể không hiểu, nhưng tôi đảm bảo với cô

rằng những điều này có liên quan trực tiếp đến nơi cô

bé có thể tới. Vì vậy, cô nên viết nhanh lên", Hoắc

Khải vừa nói vừa đi tới trước máy vi tính mở ra, một

bên vừa điều khiển máy vi tính, một bên đem điện

thoại di động kẹp ở bên tai gọi điện thoại.

Ninh Thần nét mặt đầy lo lắng, kéo tay Cố Phi

Dương mà khuyên: "Nếu anh ấy đã bảo cô viết thì cô

nên viết, mặc dù tôi cũng không biết anh ấy yêu cầu

cô làm chuyện này để làm gì, nhưng nếu anh ấy đã nói

chuyện này hữu ích, vậy thì nó nhất định hữu ích".

"A lô, là tổ chức hỗ trợ công dân trong thành phố

đúng không? Chuyện là thế này. Có một cô bé tên

Nhạc Văn Văn vừa mất tích. Mẹ cô bé tên là Cố Phi

Dương, cô bé học lớp hai trong một trường ở thành

phố cấp ba. Khoảng sáu giờ ba mươi phút chiều bắt

xe buýt đi theo hướng quảng trường Nam Ninh,

chuyến số mười ba. Thời gian mất tích cho đến bây

giờ là tám tiếng rồi. Theo tính toán xác suất khu vực

mất tích, có lẽ cô bé vẫn còn ở trong thành phố. Hãy

giúp chúng tôi đăng tin và lan truyền tin tức này

nhanh chóng. Số CMND của tôi là XXX, còn số CMND

của mẹ cô bé mất tích là XXX, số điện thoại là 139...,

vâng, có thể gọi cho cô ấy hoặc gọi cho tôi. Tôi luôn

bật số điện thoại này".

Sau khi cúp máy, Hoắc Khải nhanh chóng thực

hiện cuộc gọi thứ hai: "Sở cảnh sát hỗ trợ thông tin

đúng không? Chuyện là thế này, một bé gái tên Nhạc

Văn Văn đã mất tích. Mẹ của cô bé..."

Chỉ trong vài phút khi Cố Phi Dương thay quần áo,

Hoắc Khải đã tìm ra số điện thoại liên lạc của tất cả

các đội hỗ trợ trong thành phố có thể giúp tìm kiếm

những đứa trẻ mất tích, và anh đang gọi cho từng

người một.

Mặc dù anh cảm thấy Nhạc Văn Văn rất có thể đã

đi lạc hoặc tự đi đến một nơi nào đó, nhưng anh

không thể loại trừ hoàn toàn điều tồi tệ nhất có thể

xảy ra.

Nếu như cô bé thật sự bị bắt cóc, thì những cuộc

gọi này rất có thể chính là những sợi dây cứu mạng.

Thấy thái độ bình tĩnh của Hoắc Khải, sự lo lắng

trong lòng của Cố Phi Dương cũng dần dần lắng

xuống.

che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com

 

che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status