Chế tạo hào môn
Chương 150
Chương 150: Quá thê thảm
Cơn giận dữ của Cơ Trần Hùng khiên Cơ Bộc Tôn
sững người, tại sao chủ tịch hội đồng quản trị muốn lão
dẫn theo Cơ Ôn Thư tới?
Nghe giọng điệu này thì hình như Cơ Ôn Thư gây tai
họa gì rồi?
Thoáng trầm ngâm trong giây lát, Cơ Bộc Tồn nói với
thư ký: “Những người còn lại cậu tự liên hệ đi, tôi còn việc
khác phải làm”.
Thư ký vội vàng gật đầu đồng ý, Cơ Bộc Tồn quên cả
áo khoác ngoài, hấp tấp rời phòng làm việc.
Lão vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cơ Ôn Thư: “Con
đang ở đâu đấy? Lập tức tới cửa phòng làm việc của chủ
tịch rồi đợi bố. Hỏi cái gì? Bố còn đang định hỏi con đây!
Ban nãy chẳng hiểu làm sao mà chủ tịch gọi cho bố, nổi
nóng một chặp, rốt cuộc con gây họa gì làm ông ấy tức
giận như thế! Không biết hả? Thôi đừng nhiều lời, mau
chóng qua đó đi, đến đấy rồi tính tiếp!”
Ở một đầu khác, sau khi cúp điện thoại, Cơ Ôn Thư có
phần hoảng loạn.
Tuy không biết tại sao Cơ Trấn Hùng muốn tìm anh ta
vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này, nhưng có thể chắc
chắn rằng nhất định mình đã gây ra rắc rối gì rồi.
Liệu là chuyện gì đây?
Cơ Ôn Thư bây giờ quá mờ mịt, hoàn toàn không nghĩ
gì về phía Lưu Quân Bồi.
Dù sao thi anh ta đã bảo cáo chuyện của Lưu Quần
Bồi với Cơ Trấn Hùng từ trước, cũng bị mắng một trận rồi.
Cùng một sự việc, chắc không thể mắng hai lần đâu nhỉ.
Hai mươi phút sau, Cơ Ôn Thư gặp được Cơ Bộc Tồn
trước cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị.
"Bố...
Chỉ kịp nói một chữ đã bị Cơ Bộc Tổn kéo sang một
bên, lão thì thầm: “Bất kể là chuyện gì, lúc nói năng với
chủ tịch phải chú ý vào, cố gắng đẩy hết trách nhiệm ra
ngoài, hiểu chưa?”
Cơ Ôn Thư gật gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Bây giờ nhà họ Cơ đang sứt đầu mẻ trán vì tin đồn, Cơ
Trấn Hùng đến giờ này vẫn chưa về nhà, chắc hẳn trong
lòng đang tích tụ một cơn giận khủng khiếp. Ai dám làm
ông ấy không vui trong lúc này chắc chắn không nhận
được kết cục tốt đẹp.
Hai bố con cố gắng bình ổn tâm trạng rồi mới gõ cửa
tiến vào.
Thấy Cơ Trấn Hùng ngồi trên sô pha với vẻ mặt u ám,
Cơ Bộc Tồn vội vàng nở nụ cười: “Chủ tịch, ai lại chọc
giận anh thế...”
“Cậu nuôi được đứa con giỏi giang quá Cơ Bộc Tồn!
Tôi thật sự không thể ngờ rằng con trai cậu có bản lĩnh
đến vậy, bán tổ tông cầu vinh hoa! Thể diện của nhà họ
Cơ bị cậu ta quăng đi hết rồi!”
Cơ Trấn Hùng vừa mở miệng là mắng một trận xối xả
vuốt mặt không kịp, hai bố con nhà kia vẫn chưa hiểu ra.
Ông ta tức quá quơ lấy tập văn kiện trên bàn đập vào mặt
Cơ Ôn Thư: “Thằng súc sinh này, quỳ xuống cho tao!”
Cơ Ôn Thư hoàn toàn mờ mịt, sắc mặt Cơ Bộc Tồn
cũng rất khó coi. Cơ Trấn Hùng ụp ngay tội danh lớn như
thế này lên đầu con trai lão, phải tiếp lời thế nào đây?
Lão chỉ có thể gắng gượng hỏi: “Chủ tịch, dù sao anh
cũng phải nói rõ ràng ra chứ, chúng tôi cũng đâu biết gì
đâu”.
“Không biết phải không?” Cơ Trấn Hùng chỉ vào máy
tính bảng đặt trên bàn làm việc, mặt mũi sa sầm như trời
đổ giông: “Cậu tự qua đấy mà xem! Xem cái chuyện tốt
mà con trai cậu đã làm!”
Cơ Bộc Tồn bước tới, vừa bật máy tính bảng lên đã
thấy đoạn ghi âm trên màn hình.
Sau khi mở ghi âm, nội dung cuộc đối thoại của mấy
người trong đó vọng ra.
Mới nghe được vài câu mà mặt mũi Cơ Bộc Tồn đã
xanh lè.
Cơ Trấn Hùng ở bên cạnh vẫn không ngừng mắng
chửi: “Nhà họ Cơ ta tốt xấu gì cũng là gia tộc lâu đời hàng
trăm năm lịch sử, muốn gây dựng danh tiếng mới khó chứ
phá hủy nó thì dễ vô cùng. Chỉ một câu nói của con trai
cưng nhà cậu đã đạp đổ hoàn toàn bao nhiêu cố gắng
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.