Chế tạo hào môn
Chương 180
Chương 180: Biển số xe
Nhưng nếu không đi uống rượu chơi bài quên thời
gian thì sẽ xảy ra chuyện gì được đây?
Cơ Hương Ngưng vô thức nghĩ tới tai nạn giao thông,
có khi nào anh gặp tai nạn trên một con đường vắng vẻ
nào đó, tài xế đã bỏ trốn hoặc thậm chí là giấu xác đi rồi
không?
Suy nghĩ này khiến sắc mặt Cơ Hương Ngưng dần trở
nên tái nhợt. Cô ấy lắc đầu, cố gắng để quên suy nghĩ
đáng sợ này đi, nói: “Cậu đừng khóc nữa, nói cho tớ biết
anh ấy đi lúc nào và đi đâu, chúng ta cùng phân tích.
Ngoài ra, tớ sẽ bảo người của công ty tới bộ phận pháp
chế, xem có thể lấy được video về anh ấy không”.
Những lời an ủi của Cơ Hương Ngưng giúp Ninh Thần
bình tĩnh lại một chút, cô nghẹn ngào kể lại quá trình khi
rời khỏi văn phòng.
Quá trình này rất đơn giản và bình thường, không có gì
để nói cả.
Cơ Hương Ngưng đành phải gọi điện cho người thuộc
bộ phận pháp chế và bộ phận quan hệ công chúng của
công ty, bảo bọn họ sử dụng các mối quan hệ để lấy
video gần tòa nhà văn phòng.
Thế nhưng những chuyện này không phải cứ nói là
làm được ngay, vào thời điểm này thì người trong tòa nhà
làm việc đã tan ca rồi, cho dù tìm được bọn họ thì chưa
chắc bọn họ đã chịu cho xem video.
Còn về camera của chính phủ trên đường thì phải nộp
hàng loạt các đơn xin phép, dù sao đây cũng không phải
vụ án lớn lao gì, chỉ là một người trưởng thành mất tích
mấy tiếng mà thôi.
Đêm nay tất cả mọi người đều không được thảnh thơi,
Ninh Thần khóc đến mức sưng húp cả đôi mắt.
Thế nhưng loay hoay lâu như thế mà vẫn không có tin
tức gì, ngay cả Ninh Quốc Năng cũng bắt đầu sốt sắng.
Một người sống rành rành ra đó, sao tự nhiên lại
không tìm thấy được cơ chứ!
Nếu trước kia Lý Phong mất tích, chưa biết chừng ông
sẽ mua pháo về đốt để chúc mừng, nhưng bây giờ Hoắc
Khải biểu hiện tốt như thế, chỉ cần là người nhìn thấy sự
phát triển của cửa hàng trái cây đều khen Ninh Quốc
Năng tìm được một cậu con rể tốt.
Hai vợ chồng già không nghĩ tới chuyện trước kia nữa,
quá khứ cứ để nó qua đi, chỉ cần con rể thay đổi là được
rồi.
Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai mới vui vẻ được
mấy ngày, bây giờ tự nhiên Hoắc Khải mất tích, đương
nhiên là bọn họ khó mà thích ứng ngay được.
Cơ Hương Ngưng cũng bắt đầu thấy hoảng, cô ấy có
thể lấy lại hơn một trăm triệu ở nhà họ Cơ đều là nhờ
Hoắc Khải trợ giúp, nếu không có người đàn ông này giúp
đỡ thì có thể cô ấy đã bị ép phải gả tới tập đoàn Lưu Thị
rồi.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ để Cơ Hương
Ngưng cảm kích Hoắc Khải rồi.
Người thuộc bộ phận pháp chế của công ty đã tới tòa
nhà làm việc. Đúng như dự đoán, tòa nhà không chịu cho
xem video, lý do là bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng.
Còn về camera trên đường thì càng vô vọng, ngay cả
tiêu chuẩn để lập án còn không đủ thì ai chịu giúp đây?
Càng như vậy thì Ninh Thần càng sợ hãi, trời sáng rồi
mà còn không thấy đâu, chắc chắn là đã gặp chuyện
chẳng lành rồi.
Hiện tại cô không khóc nổi nữa rồi, chỉ ngồi đó với vẻ
mặt tái nhợt và tiều tụy.
Dáng vẻ đáng thương ấy khiến Cơ Hương Ngưng
không nhịn được thở dài.
Lúc này, có người tới gõ cửa.
Đôi mắt của Ninh Thần sáng lên, cô đứng bật lên khỏi
sô pha để chạy ra mở cửa, thế nhưng bên ngoài lại chẳng
có ai.
“Ai thế?” Cơ Hương Ngưng bước tới hỏi. Thấy bên
ngoài không có ai, cô ấy lầm bẩm: “Đứa trẻ nghịch ngợm
nào đùa dai vậy?”
Cô ấy đang định kéo Ninh Thần vào thì bỗng nhìn thấy
một tờ giấy dán trên tường.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.