Chế tạo hào môn

Chương 284





Chương 284: Đàm phán thất bại

Vương Vũ Hành ở bên cạnh chen ngang: “Phó tổng giám đốc Cơ, tôi thấy hình như anh hiểu lầm về chuyện niêm yết cổ phiếu trên sàn giao dịch. Hai năm nay, số doanh nghiệp lên sàn IPO cực kỳ nhiều, nhiều đến nỗi một số công ty xếp hàng vài năm vẫn chưa đến lượt. Thế nên công tác thẩm tra và xét duyệt vô cùng nghiêm khắc, không phải cứ có người “rải tiền” giúp anh là có thể qua được khâu thẩm tra xét duyệt. Họ sẽ tiến hành điều tra thị trường vô cùng tỉ mỉ, một khi phát hiện ra tài sản của anh là giả, rất có khả năng đối mặt với hình phạt cấm niêm yết cổ phiếu trên sàn giao dịch. Huống hồ tài sản thực tế của công ty con nhà họ Cơ không hề nhiều, chỉ cần bị một nhà đầu tư vung tiền nóng nào đó tấn công sẽ không thể chống đỡ nổi”.

“Cậu nhóc, xem ra cậu cũng hiểu biết đôi chút về thị trường cổ phiếu đấy nhỉ”, Cao Lạc Sơn ở bên cạnh cười ha hả: “Nhưng cậu vẫn không hiểu, công ty vốn Hồng Đạt của chúng tôi phải dựa vào tiếng tăm mới có được nhiều khách hàng trên thị trường. Chuyện mà người khác không làm được, chúng tôi làm được. Còn về việc bị nhà đầu tư tiền nóng tấn công như cậu nói, chúng tôi cũng sẽ cung cấp dịch vụ bảo vệ cho khách hàng chứ. Đừng nói đến các nhà đầu tư bình thường, cho dù là tổ chức lớn khi đứng trước mặt chúng tôi cũng không đáng kể gì!”

Nghe thấy câu này, Vương Vũ Hành không khỏi ngước mặt lên nhìn anh ta: “Thế hả, xem ra ông chủ Cao rất tự tin về công ty của mình đấy. Nhưng tôi nghe nói, trước kia công ty vốn Hồng Đạt từng cung cấp dịch vụ bảo vệ cho vài công ty, thế mà rồi bị một nhà đầu tư tiền nóng nào đó đánh sút chỉ quần.”.

Cao Lạc Sơn sững người, trong đa số trường hợp thì các dịch vụ thu phí của công ty vốn Hồng Đạt đều thành công. Bởi vì bản thân họ cũng thuộc dạng đầu tư đập tiền nóng, nhưng sở hữu nguồn vốn nhiều hơn các nhà đầu tư khác.

Họ lấy tiền ra đập, có nhà đầu tư tiền nóng nào so bì nổi?

Mọi người đến với thị trường thứ cấp cũng chỉ để kiếm tiền, không có thâm thù đại hận, ai muốn liều mạng làm gì.

Còn về việc công ty vốn Hồng Đạt từng bị nhà đầu tư tiền nóng đánh bại, quả thực có việc này. Sở dĩ Vương Vũ Hành biết, bởi chính cậu ta “chủ mưu” chuyện này.

Đó là chuyện từ một năm trước, khi ấy lần đầu tiên công ty vốn Hồng Đạt cung cấp dịch vụ bảo kê có thu phí, tuyên bố với người ngoài rằng chỉ cần có công ty chúng tôi ở đây, các nhà đầu tư tiền nóng khác phải đi đường vòng.

Không ít nhà đầu tư từng thử, nhưng quả thực không địch nổi công ty này.

Vương Vũ Hành còn trẻ tuổi, dễ nóng nảy, không chịu thua, cũng thử xem sao.

Lần đầu tiên tiến hành, cậu ta bị công ty vốn Hồng Đạt đánh tan tác không còn mảnh giáp nhờ vào dòng tiền khổng lồ của họ.

Sau lần đầu thất bại, Vương Vũ Hành đổi phong cách tác chiến, cho người mai phục suốt ba tháng trời ròng rã, thu thập một lượng lớn cổ phiếu với giá thấp, sau đó dựa vào số cổ phiếu giá thấp này “bẩy” cả nguồn vốn lớn hơn gấp mười lần của công ty vốn Hồng Đạt.

Tuy công ty vốn Hồng Đạt lắm tiền, nhưng tiền của họ cũng không phải ngồi không mà có, huống hồ họ vẫn còn các khách hàng khác, không thể dồn tất cả tiền bạc của mình vào một công ty cụ thể.

Cho nên dịch vụ bảo kê của họ bị Vương Vũ Hành đánh cho sưng đầu, giá trị thị trường của công ty kia từ mười ba tỷ tệ “héo” còn chưa đầy ba tỷ tệ.

Cũng vì thế mà công ty này bị ủy ban quản lý ngân hàng Hoa Hạ điều tra gốc rễ, phát hiện họ dùng chứng từ giả để qua mặt các cửa ải thẩm tra xét duyệt. Vì khi ấy chế độ rút khỏi thị trường chứng khoán vẫn chưa hoàn thiện cho nên họ chỉ bị thêm dấu hoa thị ST mà thôi.

Thông thường, đối tượng mà chính sách này nhắm tới là các công ty xuất hiện tình trạng tài chính bất ổn hoặc các dị trạng khác. Nói một cách đơn giản, nếu bị thua lỗ trong hai năm liên tiếp, sẽ phải gánh cái danh ST. Nếu thua lỗ trong ba năm liên tiếp thì ST thêm sao, đồng nghĩa là đối mặt với nguy cơ rút khỏi thị trường.

Loại cổ phiếu như thế, giá cao nhất thường sẽ không quá ba tệ, nếu thấp thì thậm chí chưa đến một tệ.

Như thế là khách sáo lắm rồi, chứ ở thời điểm hiện tại, có lẽ sẽ bị yêu cầu rút khỏi thị trường luôn. Đến lúc đó, chỉ tính riêng các nhà đầu tư đơn lẻ cũng có thể đập nát công ty rồi.

Mà tổn thất cực kỳ nặng nề của công ty kia cũng khiến ông chủ và các cổ đông hận công ty vốn Hồng Đạt thấu xương.

Vương Vũ Hành không vì một lần thắng lợi đã vội buông tha, cậu ta liên tiếp tấn công vài mã cổ phiếu được công ty vốn Hồng Đạt bảo kê, toàn chơi chiêu dùng tiền ít mai phục sau đó tấn công hàng loạt.

Công ty vốn Hồng Đạt bày trận lớn, đâu thể chịu nổi đòn tấn công như thế. Sau vài lần thất bại liên tiếp, uy tín của họ đã rơi xuống vực thẳm.

Có lẽ người khác không biết được bản chất của công ty này chứ Vương Vũ Hành nắm rõ mười mươi. Công ty này chẳng qua chỉ dùng tiền để chiếm ưu thế, không thể vung tiền được nữa thì buông tay, sống chết mặc bay.

Tóm lại công ty kia vốn dựa vào giấy tờ giả mới niêm yết trên sàn chứng khoán được, ai dám đi kiện cáo gì họ?

Vài lần tấn công ấy vẫn luôn là cơn tức nghẹn trong lòng công ty vốn Hồng Đạt. Họ đã tìm Vương Vũ Hành rất lâu, nhưng không tìm được tung tích của người này.

Trên phương diện cẩn trọng và dè dặt, có thể nói Vương Vũ Hành đúng là đệ tử chân truyền của Hoắc Khải, rất ít người biết được bộ mặt thật của cậu ta.

Cao Lạc Sơn không biết Vương Vũ Hành là ai, nhưng nếu cậu ta đã nói ra chuyện này, chứng tỏ cũng có hiểu biết nhất định về công ty của anh ta.

Điều này vừa khiến anh ta khó chịu, vừa khiến anh ta cảnh giác.

“Giám đốc Cao, cậu ta nói thật à?”, Cơ Xương Minh hỏi.

“Làm gì có chuyện ấy!”, Cao Lạc Sơn đương nhiên sẽ không thừa nhận, anh ta nhìn chằm chằm vào Vương Vũ Hành, biểu cảm trở nên u ám: “Cậu nhóc, ăn uống bừa bãi thì được chứ nói năng linh tinh là không được đâu nhé. Thực lực của công ty vốn Hồng Đạt chúng tôi được mọi người trông thấy và công nhận, có nhà đầu tư tiền nóng nào làm chúng tôi thua lỗ được? Cho họ một trăm lá gan cũng không dám trêu vào chúng tôi!”

Vương Vũ Hành cười ha hả, không thèm đáp lại.

Trong mắt cậu ta, Cao Lạc Sơn như một thằng hề diễn trò, thậm chí cả công ty vốn Hồng Đạt cũng do một đám người thiếu chuyên nghiệp quản lý.

Ưu thế duy nhất của họ là trước đó đã tích lũy đủ nguồn vốn, nếu không, chắc đã bị người ta xâu xé bằng sạch từ lâu rồi.

Đến cả việc sử dụng nguồn vốn không phân phối tốt mà cũng dám lăn lộn ở thị trường thứ cấp, có lẽ chỉ dạng người không hiểu gì như Cơ Xương Minh mới tin họ thôi.

Tuy Vương Vũ Hành không nói gì, nhưng tiếng cười khinh miệt của cậu ta khiến Cao Lạc Sơn cực kỳ giận dữ.

Một thằng nhãi con trông mới hai mươi tuổi đầu mà dám cười nhạo anh ta?

Cậu tưởng cậu là ai?

Cao Lạc Sơn không muốn so đo cùng Vương Vũ Hành. Không cần biết chàng thanh niên này biết được những gì, cũng không cần biết cậu ta có thân phận thế nào, chỉ cần không phải người nhà họ Cơ thì sẽ không liên quan gì tới anh ta.

Anh ta chỉ muốn “bẫy” Cơ Xương Minh cùng công ty con của nhà họ Cơ.

Thế nên, Cao Lạc Sơn nhìn về phía Cơ Xương Minh, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu: “Phó tổng giám đốc Cơ, cậu gọi người tới làm khó công ty vốn Hồng Đạt à? Nếu không muốn niêm yết cổ phiếu thì cứ nói thẳng, mọi người không cần thiết phải lãng phí thời gian ở chỗ này”.

Đương nhiên Cơ Xương Minh mong công ty con của nhà họ Cơ có thể niêm yết cổ phiếu, với tổng giá trị tài sản hiện tại của công ty, một khi niêm yết cổ phiếu, với tư cách là phó tổng giám đốc, chí ít thì giá trị tài sản của hắn ta sẽ tăng thêm hai mươi đến ba mươi lần.

Tương lai của công ty thế nào, Cơ Xương Minh không quan tâm. Tóm lại dựa vào những thứ này để tăng giá trị bản thân cũng đủ cho hắn ta sống cuộc đời sung sướng rất lâu.

Bây giờ Cao Lạc Sơn bày tỏ bất mãn trong lòng, Cơ Xương Minh lập tức thấy hoảng hốt, vội vàng nói: “Giám đốc Cao, anh đừng nghĩ nhiều, cậu ta đâu phải do tôi gọi tới chứ. Anh Lý, anh dẫn người nào tới vậy, không hiểu gì thì đừng nói linh tinh!”

“Cậu ấy cũng có ít chiến tích trên thị trường chứng khoán, tôi cũng cảm thấy cậu ấy nói có lý. Về việc niêm yết cổ phiếu, vẫn phải tính toán kế hoạch lâu dài, không thể vội vàng hấp tấp được”, Hoắc Khải đáp.

Mức độ hiểu biết về thị trường chứng khoán thứ cấp của anh không kém gì Vương Vũ Hành, đương nhiên cũng hiểu công ty vốn Hồng Đạt thực chất là phường treo đầu dê bán thịt chó.

Mà cách nói của anh càng khiến Cơ Xương Minh và Cao Lạc Sơn không vui.

Hai người này, một kẻ muốn niêm yết cổ phiếu, một gã muốn lừa người ta niêm yết cổ phiếu, làm sao muốn nghe lời nói thật lòng chứ.

Cao Lạc Sơn đứng phắt dậy, mặt mũi khó chịu, nói với Cơ Xương Minh: “Phó tổng giám đốc Cơ, không hợp ý nhau thì nói nửa câu cũng thấy thừa. Nếu trợ lý Lý bằng lòng tin một cậu thanh niên không hiểu gì về cách vận hành của đồng vốn, tôi thấy chuyện này nên thôi đi thì hơn. Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ không coi công ty con nhà họ Cơ ra gì. Chút nghiệp vụ nho nhỏ này, công ty vốn Hồng Đạt đầy rẫy ra! Xin cáo từ!”

Thấy Cao Lạc Sơn đứng dậy muốn đi, Cơ Xương Minh hoảng hốt vô cùng, vội vàng kéo anh ta lại: “Giám đốc Cao, giám đốc Cao! Có gì từ từ nói, chẳng phải vẫn đàm phán được hay sao!”

“Đàm phán? Đàm phán thế nào được?”, Cao Lạc Sơn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Hoắc Khải và Vương Vũ Hành: “Theo tôi thấy, chẳng còn gì để đàm phán nữa. Cho dù muốn đàm phán, tôi cũng không muốn ngồi đây đàm phán với người không hiểu gì! Nếu công ty con nhà họ Cơ muốn niêm yết cổ phiếu thì bảo người thực sự hiểu biết tới tìm tôi!”

Nói xong, Cao Lạc Sơn phất áo bỏ đi, ra khỏi quán trà.

Cơ Xương Minh nóng lòng như lửa đốt, liếc mắt nhìn Hoắc Khải, thấy anh không có ý định xin lỗi hay đuổi theo, tức quá hóa khùng: “Trợ lý Lý, anh làm cái gì thế! Khó khăn lắm tôi mới mời được giám đốc Cao tới đây, anh làm anh ấy tức như vậy, anh có biết cậu đã làm lỡ dở chuyện lớn của công ty không hả!”

Hoắc Khải nhìn hắn ta rồi đáp: “Ngược lại, tôi cảm thấy mình đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá giúp công ty, hay nói cách khác, là để phó tổng giám đốc Cơ không bị kẻ tiểu nhân lừa bịp”.

“Anh...”, Cơ Xương Minh tức nghẹn họng, ông đây muốn niêm yết cổ phiếu để ôm tiền, bây giờ anh làm hỏng hết quá nửa rồi, còn dám nói mình đã thay ông đây tiết kiệm tiền, sợ ông đây bị người ta lừa gạt?

Cũng vì nể tình thân phận của Hoắc Khải không tầm thường, không tiện đắc tội anh, nếu đổi lại là nửa năm trước, chắc hẳn Cơ Xương Minh đã đập bàn đá ghế, mắng nhiếc không tiếc lời rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status