Chế tạo hào môn

Chương 504

Chương 504: Trẹo chân

Hoắc Khải nhanh tay nhanh mắt, một tay đón lấy chiếc đĩa, tay còn lại ôm lấy eo cô ta.

Cố Phi Dương vô thức ôm lấy anh, vậy mới có thể không đụng vào tủ bát đĩa ở phía đằng sau. Vì hoảng hốt nên hơi thở của cô ta có chút gấp gáp, hơn nữa tư thế nằm ngửa của Cố Phi Dương khiến cơ thể tuyệt đẹp của cô ta càng trở nên nóng bỏng hơn.

Mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra, không phân biệt được rõ đó là mùi hương của trứng ốp la hay mùi hương cơ thể của Cố Phi Dương khiến Hoắc Khải hít một hơi sâu theo bản năng.

Động tác nhỏ này khiến Cố Phi Dương lập tức hoàn hồn.

Cảm nhận thấy tư thế hiện giờ của mình đang không được đứng đắn cho lắm, cô ta đỏ ửng mặt, vội vã dựng chiếc tủ bát lên, bỗng cảm thấy mắt cá chân đau điếng, bèn kêu lên một tiếng.

“Sao thế? Trật chân rồi hả?”, Hoắc Khải vội đỡ lấy Cố Phi Dương và hỏi.

Cố Phi Dương rất muốn nói là mình không sao nhưng trên trán bỗng toát mồ hôi hột, đủ để chứng minh cô ta đau cỡ nào.

Hoắc Khải không nói gì nhiều, khom người và bế cô ta lên mà chẳng thèm hỏi han gì. Hành động quả quyết và tự nhiên của anh khiến Cố Phi Dương ngơ ngẩn cả người.

Nhưng cùng với đó là những cảm giác an tâm và thích thú trào dâng.

Sau khi do dự vài giây, Cố Phi Dương dốc hết can đảm ôm lấy cổ Hoắc Khải. Động tác của cô ta khiến Hoắc Khải phải dừng bước, rõ ràng, động tác của Cố Phi Dương khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nghĩ đến chiếc chân bị thương của cô ta Hoắc Khải chỉ biết giả vờ không để tâm, cứ thế ôm cô ta đi đến chỗ đặt ghế sofa.

Nhịp tim của Cố Phi Dương đập rất nhanh, cô ta thừa nhận, hành động của mình hơi thiếu đứng đắn, không phải là hành động một người phụ nữ độc thân nên làm, nhưng cô ta không kìm lại được. Cái ôm này của Hoắc Khải vô cùng dịu dàng, khiến cô ta cảm nhận được cảm giác an toàn mà đã khuyết thiếu từ lâu.

Nếu như có thể, cô ta ước rằng tất cả mọi thứ dừng lại ở giây phút này.

Nhưng thực tế lại không như mơ, dòng chảy thời gian luôn lấy đi những ước vọng tốt đẹp của bạn.

Sau khi đặt Cố Phi Dương ngồi lên sofa, Hoắc Khải ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp cô ta cởi giày và tất.

Mặc dù suy nghĩ của phái nữ đã cởi mở hơn so với thời xưa nhưng ít nhiều gì vẫn có chút ngại ngùng khi để người khác giới giúp mình cởi tất.

Sắc mặt Cố Phi Dương đỏ ửng lên, cơn đau có vẻ như đã đỡ hơn nhiều, hoặc cũng có thể do tâm tư cô ta đang rối loạn nên quên hết mọi đau đớn.

Mãi đến khi Hoắc Khải xoay nhẹ cổ chân cô ta, Cố Phi Dương mới kêu đau.

“Cô đau lắm hả?”, Hoắc Khải hỏi.

Cố Phi Dương đau đến chảy hết cả nước mắt, đáng thương vô cùng nói: “Đau!”

Hoắc Khải không có cảm xúc gì trước bộ dạng cô gái nhỏ của Cố Phi Dương, anh chỉ nói: “Xem ra không có chuyện gì lớn, chắc chỉ là trẹo chân chút thôi. Trong nhà có mấy loại như rượu thuốc để xoa bóp không?”

Cố Phi Dương gật đầu nói: “Trong chiếc tủ để trên đầu giường trong phòng ngủ”.

Vì cô ta là dân múa nên thường xuyên gặp phải những chấn thương, rượu thuốc là thứ tất yếu phải có.

Hoắc Khải đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ tìm rượu xoa bóp. Sau khi xoa vào hai lòng bàn tay, anh không ngừng xoa nắn trên mắt cá chân cho cô ta để cho ngấm thuốc.

“Hơi đau chút, cô ráng chịu. Nếu không xoa, nó sẽ sưng vù lên đấy”, Hoắc Khải nói.

Cố Phi Dương ừ một tiếng, nghiến chặt răng, có đau cỡ nào cũng không ho he một tiếng.

Vậy nhưng cơn đau lúc đầu nhờ Hoắc Khải xoa bóp mà đã giảm đi rất nhiều, cũng khiến cho cô ta có được sự tập trung để thưởng thức cảnh tượng trước mặt.

Người đàn ông khiến cô ta yêu đang nghiêm túc giúp cô ta xoa rượu thuốc, cảnh tượng này đẹp biết bao.

Bộ dạng nghiêm túc của Hoắc Khải toát lên khi chất rất khó để diễn tả, cho dù là ngồi xổm xoa rượu thuốc nhưng vẫn thể hiện được sự cao quý.

Cố Phi Dương ngắm đến ngẩn cả người, thậm chí Hoắc Khải dừng lại lúc nào cô ta cũng không biết.

Mãi đến khi Nhạc Văn Văn chạy ra từ phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng này mới vội vã chạy tới hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ lại bị thương à?”

Cố Phi Dương tỉnh táo trở lại, thấy Hoắc Khải đang dọn dẹp đồ đạc, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng.

Cô ta than thầm trong lòng rồi kéo con gái về phía mình: “Mẹ không bị thương, chỉ trẹo chân chút thôi!”

“Chú Lý đang giúp mẹ xoa thuốc sao?”, Nhạc Văn Văn giả bộ hỏi, sau đó nở một nụ cười đầy ngọt ngào với Hoắc Khải: “Cháu cảm ơn chú Lý! Nếu không có chú, mẹ con cháu cũng không biết phải làm sao”.

Lời nói này đúng là rất giả tạo. Nhạc Văn Văn còn nhỏ vậy nhưng đã biết tác dụng của rượu thuốc, chứng tỏ Cố Phi Dương rất hay dùng, đương nhiên sẽ không có chuyện “chẳng biết nên làm thế nào”.

Mấy lời này chỉ để Hoắc Khải thêm vui mà thôi.

Hoắc Khải mỉm cười nói: “Nhóc con này, mồm miệng dẻo thế!”

“Không có, cháu nói sự thật mà!”, Nhạc Văn Văn đáp.

Hoắc Khải lại bật cười một tiếng rồi nói với Cố Phi Dương: “Tuy đã xoa thuốc rồi nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều chút, trong vài ngày tới cô đừng đi tập múa nữa, nếu không chẳng may bị thương một lần nữa sẽ gây thương tật nghiêm trọng hơn đó”.

Cố Phi Dương học múa từ nhỏ, đương nhiên biết điều này, cô ta thở dài một hơi: “Cho dù không đi tập múa thì cũng phải tới công ty, chứ đám học sinh không thấy tôi thì phải làm sao?”

“Nếu đã là công ty, tự nhiên sẽ có người khác làm giúp cô chuyện này, nếu không cô lập công ty làm gì?”, Hoắc Khải cất lọ rượu thuốc vào trong hộp, nói: “Có những lúc cô phải học cách từ bỏ quyền hành của mình. Trên thế giới này có quá nhiều việc để ta làm, một mình cô có cố gắng cỡ nào cũng không thể làm hết được. Vậy nên chúng ta mới cần sự phối hợp của tập thể. Nhân cơ hội này, cô cũng có thể kiểm tra xem năng lực làm việc của nhân viên trong công ty, xem bọn họ có khả năng vận hành công ty khi vắng mặt cô hay không. Nếu bọn họ làm được thì sau này cô có thể dùng thời gian và sức lực để suy nghĩ những chuyện khác rồi”.

“Anh nói đúng, nhưng tôi vẫn cần lo việc trong nhà nữa”, lúc nói chuyện, Cố Phi Dương cứ nhìn chăm chăm vào Hoắc Khải, ý tứ của Cố Phi Dương rất rõ ràng, chỉ thiếu nước nói thẳng toẹt anh đừng đi, ở lại với tôi mấy ngày.

Hoắc Khải cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe hiểu được, anh không hề do dự mà đáp: “Mấy ngày tới tôi sẽ ở đây, có việc gì cứ để tôi lo”.

“Sao làm phiền anh được chứ...”, tuy miệng Cố Phi Dương nói thế nhưng trên mặt lại lộ ra sự vui mừng, có thể giữ chân được Hoắc Khải, đừng nói là trẹo chân một lần, cho dù có trẹo cả chục lần cô ta cũng tình nguyện.

Nhạc Văn Văn cũng vui mừng hoan hô, khua chân múa tay khiến người khác phải bật cười.

Nếu Hoắc Khải đã nhận lời ở đây vài ngày, vậy anh sẽ giúp Cố Phi Dương đưa Nhạc Văn Văn tới trường, đồng thời dặn dò cô bé lúc tan học phải ở trong trường đợi anh, không được tự tiện ra ngoài.

Mặc dù Tô Tử Hàng là người mềm nắn rắn buông nhưng chẳng thể đảm bảo anh ta không làm ra mấy chuyện ngớ ngẩn, Hoắc Khải không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

May Nhạc Văn Văn là cô bé rất thông minh, biết rõ vì sao Hoắc Khải lại dặn mình như vậy nên gật đầu thật mạnh để đảm bảo chỉ cần không nhìn thấy chú Lý thì cho dù có là ông trời tới tìm, cô bé cũng sẽ không bước chân ra khỏi trường.

Sau khi rời khỏi trường, Hoắc Khải lại mua rất nhiều nguyên liệu nấu nướng về, rồi quét dọn nhà sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Cố Phi Dương ngồi trên sofa, nhìn thấy Hoắc Khải bận rộn như vậy, khuôn mặt cô ta ngập tràn hạnh phúc.

Vậy nhưng thi thoảng trên mặt cô lại để lộ ra chút hụt hẫng, bởi vì cô ta biết Hoắc Khải không mãi mãi ở lại nơi đây.

Cảnh tượng trước mắt chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, hai ngày hoặc ba ngày sau anh sẽ rời đi, trở về với gia đình ấm áp và hạnh phúc của riêng mình.

Điều này khiến Cố Phi Dương bỗng nghĩ đến một điều, nếu như năm xưa cô ta gặp Hoắc Khải trước thì hay rồi...

Chỉ tiếc là trên thế giới này không có nếu như, hơn nữa nếu thực sự có nếu như, sẽ là nếu như Hoắc Khải không bị người khác giết chết...

Khí Hoắc Khải ở lại chăm sóc hai mẹ con nhà Cố Phi Dương, trang web của Hy Vọng Mới cũng đăng một thông báo chính là những gì Hoắc Khải nói với Ninh Thần tối hôm qua.

Chỉ cần là công ty gia nhập hệ thống vận hành VR của công ty Hy Vọng Mới đều sẽ không được hợp tác với tập đoàn Phong Âu, nếu như các công ty không gia nhập vào hệ thống sẽ không chịu sự hạn chế này, nhưng những công ty có hợp tác với tập đoàn Phong Âu đều sẽ xếp cuối danh sách.

Cũng có nghĩa, công ty của anh có đủ tư cách và thực lực để hợp tác nhưng vì có liên quan đến tập đoàn Phong Âu nên có thể bị xếp sau những công ty còn kém anh rất xa. Khi nào người ta ăn uống no say rồi mới đến lượt anh.

Trước khi phát thông báo này, Ninh Thần đã đánh tiếng với những công ty liên minh với mình.

Không biết là do Hoắc Khải may mắn hay tập đoàn Phong Âu bất hạnh, không có nhiều công ty trong liên minh hợp tác với tập đoàn Phong Âu, chỉ có một hai công ty mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status