Chế tạo hào môn
Chương 64
Chương 64: Sống với thân phận một người khác
Đến kế cả như Hoắc Khải, từ tiếu học cho tới trung
học cơ sở đều là do quản gia đưa đi chen nhau trên xe
buýt, mãi cho đến trung học phổ thông, bởi vì lịch học rất
sát nên mới đổi sang xe ô tô.
Cũng đến lúc đó, bạn học và thầy cô giáo xung quanh
mới biết hoá ra nhà cậu học sinh ngày nào cũng chen
chúc trên xe buýt kia lại lắm tiền đến vậy.
Đương nhiên rồi, đó là bởi vì Hoắc Khải là con trai.
Người ta đều nói lấy giàu nuôi con gái, tuy rằng Hoắc
Khải không phải vô cùng tán thành tư tưởng này, nhưng
cũng lại không nỡ để Đường Đường thật sự chen chúc
trên xe buýt từ tiểu học đến phổ thông.
Dù sao con gái cũng có chút bất tiện, nhất là trong
thời kỳ dậy thì, khoảng cách giữa người với người rất nhạy
cảm.
Nếu mà bị người khác lợi dụng trên xe buýt, Hoắc Khải
thật sự không chấp nhận được.
Cho nên, xe thì vẫn phải mua.
Do nhà của Lý Phong nằm ngay cạnh điểm đầu xe
buýt, nên lúc vừa lên xe không có nhiều người lắm.
Đi qua được vài trạm, trên xe bắt đầu chen đầy những
học sinh và dân đi làm.
Mắt Đường Đường rất tỉnh, vẫy tay chào to với một vị
khách vừa lên xe từ trạm dừng đón đỗ: “Phương Minh!
Phương Minh!”
Hoắc Khải nhìn sang, thấy một cậu bé mũm mĩm với
một người đàn ông mập mạp đang chen qua.
“Đường Đường!” cậu bé mập chen qua, cất tiếng
chào.
Đường Đường vội chỉ sang Hoắc Khải đang ngồi ở ghế
sau, nói: “Đây là bố tớ, bố ơi, đây là Phương Minh, bạn
cùng bàn của con!”
Hoắc Khải mỉm cười với cậu bé, nói: “Chào anh bạn
nhỏ”.
Phương Minh hình như có chút hướng nội, chỉ xấu hổ
cười với Hoắc Khải một cái, xem như là lời chào hỏi, còn
người đàn ông cùng chen qua với cậu bé đó vừa lau giọt
mồ hôi trên mặt vừa tỏ ý xin lỗi với anh: “Đứa nhỏ này từ
bé đã hướng nội, không biết cách chào hỏi, mong anh
đừng để ý”.
“Không sao đâu, có nhiều trẻ hồi nhỏ đều như vậy,
tiếp xúc với người khác nhiều hơn là được”, Hoắc Khải
đáp.
“Tôi cũng nghĩ thế, cho nên cứ rảnh thì lại đem cháu
nó đi xe buýt, cơ mà thời tiết như này ngồi xe buýt đúng là
mang vạ vào thân, điều hòa cũng không thèm bật, nóng
chết mất thôi!” người đàn ông mập mạp đó luôn miệng
phàn nàn, sau mới chợt nhớ ra, vội đưa tay về phía Hoắc
Khải, nói: “Quên không giới thiệu, tôi là bố của Phương
Minh, Phương Xương Thịnh”.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.