Chế tạo hào môn
Chương 95
Chương 95: Sách
“Thực ra có rất nhiều thứ đều là chịu ảnh hưởng từ
tâm lý, trước đây anh có từng bị ngã không? Kiểu
nghiêm trọng một chút ấy” Phan Tư Mễ hỏi.
Hoắc Khải lắc đầu đáp: “Không”.
“Thế thì có từng xem những video liên quan đến
việc ngã bị thương không, ví dụ như đầu lìa khỏi cổ,
rất máu me, làm anh đến bây giờ vẫn không quên
được ấy”, Phan Tư Mễ lại hỏi.
Hoắc Khải vốn định nói không có, nhưng lại do dự
một chút rồi trả lời: “Hồi trước từng xem một video, có
một cậu trai trẻ lái xe máy đâm vào xe buýt, thảm
thương lắm”.
Phan Tư Mễ cúi đầu ghi chép vào quyển sổ, sau
đó lại đặt thêm mấy câu hỏi nữa.
Ninh Thần đi mua nước không mất nhiều thời gian,
tầm khoảng 5 phút sau là đã quay lại.
Ninh Thần cầm 3 chai nước lên tầng, đi đến gần
hỏi: “Thế nào rồi?”
“Cũng ổn đấy”, Phan Tư Mễ cười híp mắt, đứng
dậy nói: “Tình trạng của anh ấy không tệ đâu, có thể
chỉ là do một vài chướng ngại tâm lý đơn giản, mỗi
tuần đến đây một lần để làm trị liệu tâm lý, chắc là rất
nhanh sẽ khỏe lại thôi”.
“Thật hả, thế thì tốt”, Ninh Thần nghe xong thở
phào một hơi.
Cô đưa cho Phan Tư Mễ một chai nước, rồi lại cầm
một chai khác đưa cho Hoắc Khải, hỏi: “Cô bạn thời
đại học này của em được phết đấy chứ?”
“Cũng được, chỉ là có hơi thích lái xe thôi” Hoắc
Khải cười đáp.
“Lái xe?”
Ninh Thần rõ ràng là không hiểu lắm về ý nghĩa
khác của từ này, Phan Tư Mễ thì lại biết, nhưng cô ấy
không giải thích, chỉ là đánh giá về Hoắc Khải trong
lòng lại giảm thêm một chút.
Người đàn ông này quả nhiên là đang giả ngây giả
ngốc, chứ không phải thực sự không hiểu gì như vẻ
bề ngoài!
Nhưng mà bây giờ cũng không cần thiết phải tính
toán cái này, bởi vì đây chỉ là bước đầu để tìm hiểu
tình hình của bệnh nhân, điều trị những cái khác phải
tiến hành từng bước một.
Ninh Thần lại tiếp tục nói chuyện với Phan Tư Mễ
một lúc rồi mới cùng Hoắc Khải rời khỏi phòng khám.
Ra khỏi phòng khám, Ninh Thần hỏi: “Có phải anh
không vui không?”
“Sao lại không vui chứ?” Hoắc Khải quay sang
nhìn, thấy mặt cô thấp thỏm thì bật cười, nói: “Đừng
nghĩ nhiều như thế, anh biết là em đều vì muốn tốt
cho anh. Hơn nữa, anh cũng mong có thể sớm khỏe
lại mà”
“Vậy sao, thế thì tốt”, khuôn mặt Ninh Thần hơi
ửng hồng, trông biểu cảm của cô ấy có vẻ là đã hiểu
nhầm rồi.
Hoắc Khải chỉ nói đại vậy thôi, nhưng cô ấy lại lầm
tưởng rằng người đàn ông này còn sốt ruột hơn mình.
Hoắc Khải cũng không biết giải thích thế nào,
chuyện như này càng nói chỉ càng rối rắm thêm.
Còn trong lòng Ninh Thần bây giờ thì chỉ nghĩ đến
lời dặn dò của Phan Tư Mễ trước lúc rời đi.
“Chồng của cậu chắc là do có bóng đen tâm lý
nào đấy tạo thành tổn thương trong lòng, tình huống
như thế này thì chỉ dẫn về tâm lý là một phần, còn
phần còn lại cũng phải dựa vào cậu, phải thân cận với
anh ấy nhiều hơn nữa, dẫn dắt anh ấy bước ra khỏi ám
ảnh đó. Đừng có mà hỏi tớ dẫn dắt thế nào đấy, con
còn có rồi, mấy chuyện này còn đợi tớ dạy cậu chắc?
Nói chung là làm mấy chuyện thân mật nhiều hơn một
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.