Chết đi chết lại (Tử lai tử khứ)

Chương 4: Điền Thất!


Vương Việt thật ra không hiểu chuyên nghiệp là ý gì cho lắm, muốn hỏi tiếp, Lư Nham lại không nói nữa, hình như đã ngủ rồi.

Cậu đứng trước giá sách, nhìn bạt ngàn là sách, muốn lấy một quyển xuống xem, nhưng tay chật vật trên giá sách cả buổi, đến cửa kính ngoài giá sách cũng không chạm tới, đừng nói là mở cửa tủ lấy được sách ra.

Cậu nhụt chí ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn sàn nhà.

Sàn nhà Lư Nham cứng, là gạch ceramic rất cũ, Vương Việt nhớ tới chỗ trước kia mình ở, trên mặt đất là thảm rất dày.

Cậu đã sắp không nhớ rõ cảm giác đạp lên mặt đất là thế nào, chân trần giẫm lên có lẽ là mềm mại, bông bông… nhưng là vì sao lại không có giày?

Vương Việt ngẫm nghĩ cả buổi vẫn không nhớ ra được mình vì sao lại không có ký ức đi giày giẫm lên thảm.

Không có giày? Vì sao?

Không biết đã ngồi xổm trước giá sách bao lâu, trời tờ mờ sáng, dưới tầng thi thoảng vọng lên tiếng nói chuyện, còn có cả tiếng xe chạy qua.

Vương Việt nhớ ra mình nói với Lư Nham là ở tới rạng sáng rồi đi, thế nên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lư Nham vẫn đang nằm trên sofa, tư thế chưa từng thay đổi, cánh tay gác lên mắt, cậu khom lưng xuống nhìn, mũi Lư Nham thật là thẳng, hình dạng đôi môi cũng rất xinh đẹp.

Cậu từng nhìn lén người khác ngủ, bác sĩ Thôi phát hiện ra thì từng nói: “Nhìn lén người khác ngủ à, bị người ta phát hiện có ngượng ngùng không?”

Bác sĩ Thôi? Vương Việt ngơ ngác, bác sĩ Thôi?

Bác sĩ Thôi tên là Thôi Dật.

Kia mà… đây là ai?

Lư Nham giật giật chân, Vương Việt nhanh chóng ngồi dậy, phải đi thôi, đã nói là rạng sáng đi, thì rạng sáng phải đi.

Trong nháy mắt xoay người lại, trước mắt cậu đột nhiên hiện lên một mảng máu đỏ.

Cậu dừng lại, sững lại tại chỗ.

Máu, tất cả đều là máu.

Còn có bóng người, bóng người đeo khẩu trang màu trắng.

Thân thể không có cảm giác chân thật của Vương Việt tức khắc cảm nhận được đau đớn, đau đớn khổng lồ xen lẫn với hoảng sợ bao phủ lấy cậu.

Lưỡi dao sắc bén xẹt qua tay qua chân cậu, rõ ràng mà chân thật.

Sợ hãi quen thuộc, muốn khóc, muốn kêu cứu, lại không biết có ai có thể cứu mình… Vương Việt lùi lại vài bước, liều mạng phất tay, muốn đuổi đi cảnh máu chảy đầm đìa trước mắt: “A——“

Lư Nham vẫn luôn tỉnh, hắn không có tâm trạng tốt như vậy, trong nhà có một con quỷ hay là “người” cái quái gì đó không rõ thân phận, hắn không ngủ được.

Vương Việt tựa như thể một làn sương khói, không có bất kỳ tiếng động nào, nhưng lúc cậu lại gần, Lư Nham có thể cảm nhận được hơi lạnh, hắn biết Vương Việt đang ở phòng khách.

Tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ và đau đớn gọi hắn bừng tỉnh lại từ trạng thái nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn không phân biệt được âm thanh này là đến từ Vương Việt hay là từ người khác, nhảy dựng lên khỏi sofa.

Cùng lúc nhảy dựng lên, hắn rút súng ra từ kẽ hở trong đệm sofa, lúc chân hạ xuống đất đứng vững, súng trong tay đã nhắm về phía âm thanh vang tới.

Cả người Vương Việt đang co quắp lại dưới đất, không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu.

Lư Nham lấy khẩu súng xuống dưới, nói đúng ra thì, không phải không nhìn rõ được vẻ mặt của Vương Việt, là không nhìn rõ được cả người Vương Việt.

Xuyên thấu qua thân thể Vương Việt, Lư Nham nhìn thấy hoa văn gạch và mép gạch trên sàn nhà.

Vương Việt biến thành một đám sương mù nửa trong suốt.

“Cầu xin các người….” Giọng Vương Việt rất khẽ, mang theo run rẩy, “Cầu xin… đau…”

“Vương Việt,” Lư Nham do dự hai giây, nhét súng về lại dưới đệm sofa, lên giọng, “Điền Thất!”

Vương Việt không có phản ứng gì, vẫn co quắp run giọng xin tha, hắn nhớ ra tên Vương Việt không phải là Điền Thất, thế nên lại gọi lần nữa: “Tam Thất!”

Hắn đi hai bước về phía Vương Việt, cảm giác được hơi lạnh mãnh liệt, giờ đang là đầu thu, không khí xung quanh Vương Việt lại lạnh như thể cuối đông, hơn nữa, hơi rét này còn có thể thẩm thấu vào trong cơ thể người.

Lư Nham đột nhiên cảm thấy hơi uể oải.

Hắn ngạc nhiên, không rõ vì sao mình lại đột nhiên thấy như vậy.

Vào khoảnh khắc này, có thất vọng trào ra trong lòng, mê man không nhìn thấy con đường phía trước, cảm xúc sa sút làm hắn tức khắc uể oải.

Cơn tuyệt vọng vì cả đời này cứ u ám tiếp như vậy, không có dấu vết gì mà đột nhiên tước đi chống đỡ của hắn.

Lư Nham rũ hai tay, có khát khao muốn quỳ xuống đất, cuộn người lại, co quắp lại….

Lúc cong lưng muốn ngồi xuống sofa, Lư Nham dừng một chút, cắn răng đứng dậy, xoay người lao vào bếp, bổ nhào vào bên cạnh bồn nước vặn nước lên to nhất, vùi đầu xuống dưới vòi nước.

Nước ào ào xối ra, dòng nước chảy từ tai xuống cổ xuống mặt, Lư Nham hít vào một hơi thật sâu, sau đó sặc nước, ôm vòi nước ho cào tim nạo phổi một lúc, mới thở phào ra một hơi thật dài.

Cảm xúc trước đó chậm rãi tiêu tan, hắn tắt nước đi, mang theo cả mặt lấm tấm nước trở lại phòng khách.

“Điền, Tam…” Hắn chưa nói xong, bóng người Vương Việt đang cuộn tròn dưới đất đã mờ nhạt tới mức gần như không nhìn thấy được, vài giây sau đã biến mất, “Vương Việt?”

Không có đáp lại.

Hắn có thể cảm nhận được Vương Việt hẳn đã không còn ở trong phòng, đứng một lúc rồi mới nặng nề đổ người xuống sofa.

Sao lại thế này?

Lư Nham ngồi tựa lưng vào sofa cả buổi vẫn chưa cử động, mãi cho tới lúc cửa bị gõ hắn mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn vậy mà không nghe thấy có tiếng người bước chân lên tầng.

“Anh Nham!” Ngoài cửa là giọng Hứa Dung.

Lư Nham đứng dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua sofa, đi qua mở cửa ra.

Hứa Dung đang mặc áo ngủ đứng ngoài cửa, ánh mắt quét qua quét lại trên người trên mặt hắn: “Còn tưởng anh chưa dậy, giúp hộ việc này đi.”

“Cái gì.” Lư Nham chống tay lên khung cửa.

“Vòi nước tổng ống nước nhà em bị rò nước, chảy cả một đêm rồi,” Hứa Dung nhìn vào trong nhà hắn, cười nói, “Giúp em làm được không.”

“Rò nước à?” Lư Nham xoay người cầm lấy áo khoác của mình.

“Ừ, không biết là làm sao nữa, em cũng không…” Giọng Hứa Dung nhão nhoét ra.

Lư Nham lấy điện thoại từ trong áo khoác ra ấn số: “Sư phụ Trần, dậy chưa? Sáng có rảnh không lại đây sửa hộ cái ống nước đi, rò nước.”

Lư Nham đọc địa chỉ nhà Hứa Dung xong, xoay người thì thấy Hứa Dung đang làm vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, vì thế hỏi một câu: “Làm sao thế?”

“Lư Nham, mẹ nó chứ anh là đồng tính đúng không!” Hứa Dung cắn răng trừng hắn.

Lư Nham muốn nói kể cả tôi không đồng tính thì cũng đâu thể làm gì với một bà bầu, nhưng chưa kịp mở miệng ra, Hứa Dung đã quay người giậm chân xuống cầu thang, tầng ba vọng lên tiếng đẩy sập cửa thật mạnh.

Lư Nham đóng cửa lại, tắm rửa xong cả người thoải mái hơn nhiều, hắn lấy balo từ trong phòng ngủ ra đeo, chuẩn bị ra ngoài.

Địa chỉ Quan Ninh gửi cho hắn là một khu biệt thự, đồ vật hắn muốn lấy nằm ở trong khu đó.

Sở dĩ nói là lấy, bởi vì chuyện này đối với hắn, căn bản không có gì khó.

Đương nhiên, mấy vụ kiểu này sẽ không kiếm được bao nhiêu, nhất là khi Quan Ninh còn là người keo kiệt, tiền cho hắn chẳng nhiều hơn bán xiên nướng là bao, ưu điểm duy nhất là tiết kiệm thời gian.

Cảm xúc hôm nay của Lư Nham không được ổn lắm, tới nơi rồi, đầu tiên đi tìm một hàng trà sữa gọi cốc trà sữa chậm rãi uống.

Lư Nham nhìn giờ, 8 giờ rưỡi.

Trong nhà vẫn còn một người giúp việc, giúp việc sau 9 giờ sẽ ra ngoài mua thức ăn, giữa chừng có thời gian một tiếng, ngày thường Lư Nham sẽ không chờ, nhưng hôm nay hắn muốn cẩn thận, cảm xúc sẽ ảnh hưởng tới sức phán đoán và năng lực hành động.

Hắn phải kiên nhẫn chờ cho người giúp việc đi.

Người giúp việc chạy xe đạp điện ra khỏi khu nhà, Lư Nham chỉ cần nhìn thấy bóng đã chắc chắn, đứng lên đi ra khỏi hàng trà sữa.

Bảo vệ khu nhà trực 24 giờ, có điều camera giám sát có góc chết, mấy cái cây thân là niềm kiêu ngạo của khu nhà này thực sự là quá kiêu ngạo, cây trồng ven tường hung hăng mọc ra ngoài tường, che mất camera duy nhất ở chỗ này.

Lư Nham cầm từ trong túi ra một bộ quần áo dính đầy vôi và vết sơn mặc lên người, đội mũ và đi găng tay, len qua lá cây đi vào.

Trong khu có nhà đang trang trí, bộ dạng của hắn đi trên đường sẽ không bị ai để ý, chỉ một hai phút đã tới sân sau của căn nhà muốn lấy đồ kia.

Lư Nham mở khoá chỉ mất có mười giây, tiếp đó có bị bắt hay không thì hắn cũng chẳng sao cả, hắn không có tiền án, ghi chép duy nhất có liên quan chắc là một đứa bé tên Phúc Nhị Oa mất tích khỏi trại trẻ mồ côi hai mươi năm trước.

Chỉ dựa vào một bóng người không nhìn thấy mặt trên camera giám sát, không ai biết được hắn là ai.

Sân sau có chó, không xích, lúc Lư Nham bước vào cổng, con chó nhào tới, hắn nghiêng người né tránh, trở tay bổ lên cổ con chó.

Con chó hừ hừ hai tiếng rồi ngã ra đất, bất tỉnh.

Lư Nham kéo vành mũ xuống, đi từ cửa sau vào phòng khách, nhìn đơn giản qua tình huống trong nhà xong thì lên tầng hai, càng là thứ muốn giấu thì càng dễ tìm.

Ngăn ẩn dưới giường trong phòng ngủ, quần áo không hay mặc trong tủ, tùy ý bày ở sau khung ảnh, Lư Nham tìm một vòng, rồi vào thư phòng, sách khoét rỗng trên giá cùng với tường kép phía sau… đều không có.

Hắn ngồi xuống trước một cái bàn làm việc to xấp xỉ bàn bi-a, khom lưng chui xuống dưới bàn.

Sờ soạng mỗi một mặt và góc khuất cẩn thận một lần, cuối cùng duỗi tay vào khe hở chỉ cách mặt đất có một nắm đấm ở mặt kia của ngăn kéo.

Lần mò từng chút một theo mép, nhấn tới lần thứ ba, hắn nghe thấy một tiếng “cạch”.

Ngón tay Lư Nham sờ tới một túi văn kiện, hắn cười, cái ngăn ẩn này cũng phí nhiều tâm tư ra phết.

Trong túi văn kiện chỉ có một tờ giấy, hắn không xem nội dung, chỉ là đặt giấy lên mặt bàn chụp thật nhanh, rồi thả về chỗ cũ, sau đó nhanh chóng cúi đầu đi từ đường cũ ra ngoài.

Lúc đi qua sân sau, con chó đã tỉnh, nhìn thấy hắn thì phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, lông trên lưng dựng đứng hết lên.

“Chó khôn.” Lư Nham dựng thẳng ngón tay cái với nó.

Nhảy ra khỏi tường xong, hắn vòng qua một con phố, vứt quần áo vào thùng rác, tìm một quán mì nhỏ gọi bát mì, ngồi trong góc gửi ảnh mới chụp vào hòm thư của Quan Ninh, dọn sạch bộ nhớ camera.

Chậm rãi ăn xong một bát mì, di động nhận được tin nhắn, Lư Nham lau miệng đứng lên ra khỏi quán.

Quan Ninh gửi tiền tới, tuy keo kiệt, nhưng tốc độ trả tiền của bà chị vẫn thật sự là như tia lửa điện quang.

Lúc về tới nhà, ông cụ mù massage người mù dưới tầng đang ngồi cạnh cửa ven đường nghe người ta đánh cờ tướng, lúc Lư Nham đi qua người ông, ông cười: “Tiểu Lư về rồi à?”

“Vâng,” Lư Nham dừng chân, “Ông Hồ tai thính quá.”

“Bước nặng hơn đợt trước,” Ông cụ mù vẻ mặt thâm trầm hút điếu thuốc, “Mệt mỏi đúng không, lúc nào lại đây xoa bóp?”

“Thêm mấy ngày nữa….” Lư Nham sờ lên thắt lưng theo bản năng, tưởng tượng tới thủ pháp như thể ép cung của ông cụ, hắn lại do dự, hôm nay mới đột nhập phá khoá nhà, nếu bị bóp như thế, hắn cảm thấy mình có khi sẽ đến thẳng đồn công an tự thú luôn.

Ông lão mù nở nụ cười: “Lần sau tới ông bảo đồ đệ ông xoa bóp cho, con gái nhẹ tay.”

“Được.” Lư Nham đáp bừa một tiếng, đi vào hành lang đẩy xe đạp điện ra, hôm nay hắn phải đến xưởng đông lạnh nhập hàng,

Bình thường hắn đều đi xưởng đông lạnh nhập hàng, những nơi khác thật ra có rẻ hơn, nhưng xưa nay hắn chưa bao giờ tới, hắn phải đảm bảo bản thân không chọc phải phiền phức.

“Kiểu người như mày, tốt nhất là cứ sống theo quy củ, không có động tĩnh gì là được rồi.” Quan Ninh vẫn luôn dạy bảo hắn như vậy, hắn cũng vẫn luôn làm theo.

Hắn mua mấy thùng cánh gà và thịt bò viên từ xưởng đông lạnh trở về, lúc vác lên tầng, lạnh tới nỗi cánh tay hắn tê dại.

Tới tầng bốn, hắn vừa mới để đồ xuống đất chuẩn bị móc chìa khóa ra, vừa ngước mắt lên đã thấy cửa mới vừa nãy trống trơn giờ đã đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Hắn lập tức dựa lên tường, nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài, hạ giọng: “Cậu rốt cuộc vẫn chưa xong à?”

“Tôi không ra được,” Vương Việt lùi lại một bên, “Cả buổi sáng tôi đều ở đây, muốn đi ra….”

“Không đi ra được là thế nào?” Lư Nham hơi bực bội, gằn giọng quát, “Cửa với tường còn mẹ nó có ngăn được ngài đâu, đừng nói chỉ có ba mét mà ngài lạc được đường!”

Vương Việt không nói gì, Lư Nham mở cửa, dọn đồ vào bếp xong thì liếc mắt nhìn qua cửa, cậu vẫn đang đứng đó, sững sờ nhìn tường.

Nói thật, Vương Việt thật sự không phải một con quỷ có thể làm người ta sợ hãi, chỉ nhìn bộ dạng mặt mày mờ mịt đứng nhìn vào tường, Lư Nham thấy vậy mà hơi không đành lòng.

“Sao cậu lại không ra được?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

“Tôi…” Vương Việt vừa định mở miệng, cửa phòng đối diện mở ra.

“Vào đi.” Lư Nham nhanh chóng đóng cửa lại, nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài, ông cụ nhà đối diện đang bưng ấm trà đi ra, chắc là muốn đi xem người chơi cờ dưới tầng.

“Tôi không biết phải nói thế nào,” Vương Việt đứng phía sau hắn, “Tôi đi từ dưới tầng đi ra ngoài, sau đó lại về đây, đi ra thế nào cũng là ở đây.”

“Quỷ đánh tường à?” Lư Nham vào bếp đun nước pha trà, “Đây không phải kỹ năng nghề nghiệp của quỷ các cậu à, còn có thể dùng trên người nhà mình nữa?”

“Trước kia cũng từng có, qua một lúc là hết, nhưng hôm nay lại lâu hơn,” Vương Việt đứng bên cửa sổ phòng khách, “Anh tưởng tôi muốn ở lại đây à, anh như thế… tôi chẳng thèm ở lại đây.”

“Tôi thì làm sao, tôi bình tĩnh thế còn gì,” Lư Nham cởi áo phông ra, đổi sang áo may ô, “Đây cũng là tôi, đổi thành người khác đã sớm bị cậu dọa chết mười lần.”

Vương Việt không nói gì, nhìn chằm chằm vào Lư Nham.

“Làm sao.” Lư Nham châm thuốc nhìn cậu.

“Muốn sờ thử anh thật đấy,” Vương Việt tới gần hắn, “Muốn sờ một cái, hôn một cái cũng được…”

Lư Nham sặc khói, tránh cậu, ngồi xuống sofa.

“Anh sờ người khác bao giờ chưa? Hôn bao giờ chưa?” Vương Việt đi theo tới, ngồi xổm bên cạnh sofa.

“Cậu có phải là giở trò lưu manh xong bị người ta đánh chết không đấy?” Lư Nham ngậm thuốc lá, hơi bất đắc dĩ.

Vẻ mặt của Vương Việt trông có vẻ như là không hiểu ý trong câu này của hắn, nhìn hắn không nói gì.

Im lặng một lúc, Lư Nham chỉ vào cậu: “Quỷ thay quần áo được không?”

“Thay quần áo?” Vương Việt cúi đầu nhìn mình.

“Bộ này của cậu là quần áo gì đây?” Lư Nham phun khói về phía cậu, khói xuyên qua người cậu bay về phía sau.

Quần áo trên người Vương Việt khá xa rời thực tế, áo khoác có mũ màu xám trắng, nhìn giống như vải đay, quần là cùng một kiểu, Lư Nham cảm thấy giống như quần áo của bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần trên phim.

“Cái này à, tôi vẫn luôn mặc cái này, trước lúc chết là như vậy,” Vương Việt đứng lên, “Anh muốn xem bộ khác à?”

“Ừ, thay bộ khác đi được không, mặc bộ này đi lại trước mặt tôi tôi cũng sắp phải uống thuốc rồi.” Lư Nham đi vào phòng bếp pha ấm trà.

“Như vậy được không?” Vương Việt nói ngoài phòng khách.

Lư Nham cầm ấm đi ra, phát hiện quần áo màu xám trên người Vương Việt đã không thấy đâu, biến thành một bộ vest.

“Quần áo của những thân thể tôi từng dùng, tôi đều thay sang được.” Vương Việt vẫy vẫy tay.

“Còn có bộ khác không?” Lư Nham bày trà cụ, đột nhiên cảm thấy rất hay, “Cái này trông nóng lắm.”

“Có,” Bóng người Vương Việt dần nhạt đi, lúc xuất hiện lại, trên người đã biến thành một bộ áo ngắn mà mấy ông lão hay mặc tập Thái Cực quyền, “Cái này được không?”

“Tôi…” Lư Nham thở dài.

“Vậy tiếp.” Vương Việt rất có hứng thú, nhạt đi nhạt lại lăn lộn.

Lúc xuất hiện lại lần nữa, Lư Nham liếc mắt một cái, nhịn cười dựng thẳng ngón cái, “Bộ này được, váy xanh cũng không tệ.”

“Nhầm rồi nhầm rồi,” Vương Việt nhanh chóng xua tay, “Tôi đổi lại, mỗi lần đổi ra là gì tôi cũng không biết…”

Lư Nham chậm rãi tráng trà, hắn cảm thấy như thể đang nằm mơ, bản thân vậy mà đang cùng một con quỷ chơi thay quần áo, nếu để cho Quan Ninh biết được chuyện này, chắc chắn sẽ nghĩ hắn điên rồi, có khi còn tìm người diệt khẩu hắn.

“Cái này thì sao…” Vương Việt hỏi.

Lư Nham thả chén ngẩng đầu lên, dừng động tác lại, cả buổi mới nói ra một câu, “Cậu mặc đúng quần áo rồi trông cũng… vừa mắt đấy chứ.”

Vương Việt giờ đang mặc một cái áo phông ngắn tay rất đơn giản và một cái quần suông phom vừa, nhìn rất tùy ý mà thoải mái.

“Vậy cái này đi?” Vương Việt vừa nghe thấy câu này thì rất vui vẻ, lại gần bên cạnh Lư Nham, “Anh thích tôi như vậy à?”

“…Không phải tôi thích cậu như vậy,” Lư Nham né tránh theo bản năng, “Là cậu như thế trông khá bình thường.”

“Vậy anh thích tôi không?” Vương Việt rất cố chấp hỏi.

“Làm sao?” Lư Nham nhìn lại cậu.

“Tôi thích anh lắm, nếu như anh cũng thích tôi, thì chúng ta có thể làm tình rồi.” Vương Việt nói.

Tác giả có lời muốn nói: Cái gì ấy nhờ, nhìn thấy có người vẫn luôn hỏi, đã niên thượng rồi còn có em gái bảo không biết ai là công, ngộ thật sự muốn cắn người, Lư Nham là công.

Lão lái đò nói, Tam Thất 20 tuổi, Tam Thất đúng là đã chết rất nhiều lần, nhưng ba chương trước thôi đã chết được hai lần, với tần suất này dẫu có chết trăm lần rồi, vẫn chưa qua được một năm đâu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status