Chết đi chết lại (Tử lai tử khứ)

Chương 41: Lao-ao-ao


Ánh trăng rất đẹp.

Lư Nham thích ánh trăng, đêm tối có ánh trăng làm hắn cảm thấy an toàn.

Nấp trong bóng tối, lại vẫn có thể nhờ vào ánh trăng nhìn rõ được nguy hiểm…

Có điều, một người ngắm trăng cho dù là ở trong hang, trong hố, trong bụi cỏ hay trong tòa nhà bỏ đi, đều hơi cô quạnh, hai người ngắm trăng thì lại có chút ấm áp lẫn trong ngốc nghếch.

Xuất phát vì an toàn, lúc dừng xe Lư Nham quay đuôi xe về phía đường đi tới đây, vậy thì nếu như có người rẽ vào con đường nhỏ này, hắn có thể nhìn thấy ngay lập tức.

Trộn cải thảo băm nhỏ với nhân thịt xay xong, trong thời gian chờ bột, hắn và Vương Việt ngồi song song trước bàn ăn cơm dã ngoại chống đạn kéo từ cốp xe ra, cùng nhau ngửa đầu lên.

“To thật, vừa tròn vừa sáng,” Vương Việt nhìn trăng, “Em chưa bao giờ được ngắm trăng như thế này cả, viện nghiên cứu không có cửa sổ nên không nhìn thấy, ra được rồi thì toàn trốn nên không có cơ hội xem…”

“Giờ chúng ta vẫn đang né qua trốn lại.” Lư Nham cười.

“Không giống,” Vương Việt một tay vuốt lên nồi ủ bột, vẫn ngửa mặt, “Kể cả trước kia có được ngắm trăng cũng không giống bây giờ.”

“Có gì không giống nhau?” Lư Nham duỗi tay nhấn lên cục bột, đứng lên, lấy từ trong túi ra một cái ống màu đen.

“Tự do.” Vương Việt nhìn hắn.

Lư Nham ngây người, hắn nghĩ rằng Vương Việt sẽ trả lời là bởi vì được ở bên anh này, bởi vì có thật nhiều đồ ăn này… không ngờ Vương Việt lại đột nhiên nói ra một từ như vậy.

Muốn được tự do, không bị khống chế, không bị tra tấn nữa.

Đây là lời Giang Nhị từng nói với hắn, tuy lúc ấy Giang Nhị đang lừa hắn gỡ bỏ mật mã dây chuyền, nhưng hắn chưa từng hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Chỉ là lúc đột nhiên nghe thấy Vương Việt ngây ngô nói ra, hắn vẫn hơi hoảng hốt.

“Đây là cái gì?” Vương Việt sờ lên ống màu đen trên tay hắn.

“Ống giảm thanh súng lục.” Lư Nham lấy giấy ướt qua, cẩn thận lau bàn ăn cơm dã ngoại, rắc ít bột mì khô lên, “Giờ là chày cán bột.”

“Chày cán bột giảm thanh?” Vương Việt rất hứng thú lấy tới ngắm nghía.

“Ống giảm thanh, chày cán bột,” Lư Nham thở dài, “Không tổ hợp lại như em.”

“À, lấy ra dùng làm gì?” Vương Việt nhìn Lư Nham đặt cục bột lên bàn, duỗi tay tới nhéo một cục, “Em nặn thêm con gà.”

“Dùng để làm vỏ sủi cảo, anh cán cho em xem,” Lư Nham nhanh chóng nhào nhào bột, giật một nắm bột xuống, lấy ống giảm thanh bắt đầu cán vỏ.

“A!” Vương Việt nằm nhoài bên cạnh nhìn chằm một cục bột dưới bàn tay của Lư Nham đã nhanh chóng biến thành một mảnh vỏ bột tròn xoe, “Tròn thế!”

“Cái ống này không đủ dài, nếu không thì một lần còn có thể cán được hai cái vỏ,” Lư Nham cán vỏ rất nhanh, vừa nói vừa làm chẳng mấy chốc đã cán được cả đống, hắn không đói, ăn mấy cái là được, Vương Việt no bụng đói con mắt, gói 30 cái là đủ rồi.

“Sau đó thì sao? Gói à? Em cũng muốn gói!” Vương Việt nhìn Lư Nham đặt vỏ lên tay, cũng cầm một miếng bỏ lên tay mình.

“Em lau tay chưa?” Lư Nham khều nhân, nắn vài cái, gói ra được một cái sủi cảo bỏ sang một bên.

“Lau rồi,” Vương Việt nhanh chóng ném vỏ xuống, rút hai tờ giấy ướt ra lau tay, rồi lại cầm vỏ lên, “Gói thế nào?”

Lư Nham khều ít nhân bỏ lên vỏ: “Nắn lại là được, em cứ nắn bừa đi, đừng làm rách vỏ là được.”

“Được.” Vương Việt cũng không cố ép mình gói được như Lư Nham gói, cúi đầu tập trung bắt đầu nắn.

34 cái sủi cảo, vốn Lư Nham đã tính toán chính xác gói được tầm 30 cái, nhưng sủi cảo Vương Việt gói đều rất gầy, thừa ra một ít nhân.

“Gói không tệ lắm, trông đều giống xíu mại,” Lư Nham khen ngợi Vương Việt, nồi nước trước đó đun dưới đất đã toả hơi, “Chuẩn bị bỏ vào nồi.”

“Ha ha!” Vương Việt vì là lần đầu tiên tự tay làm đồ ăn, cho nên rất hào hứng, cười vang mấy tiếng, rồi ném mấy cái xíu mại cậu tự gói vào nồi.

“Này! Nước đã sôi đâu…” Lư Nham thở dài.

“Chốc nữa không phải là sôi rồi à?” Vương Việt ngồi xổm bên cạnh nồi, nhìn chằm chằm vào mấy cái sủi cảo đang ngâm mình trong nước, “Ha ha ha ha!”

“Ha ha.” Lư Nham lấy sủi cảo còn lại qua, ngồi xổm bên cạnh Vương Việt.

Cái nồi này hơi cạn, một lần nấu cả 30 cái sủi cảo thì không nấu nổi, chỉ có thể chia làm hai mẻ.

Nước sôi xong, Lư Nham lại bỏ thêm mấy cái sủi cảo vào, Vương Việt chờ rất sốt ruột, lần đầu tiên nước sôi, Lư Nham đổ thêm một ít nước lạnh vào trong, cậu lập tức kêu lên: “Anh làm gì thế! Vất vả lắm mới sôi!”

“Thêm nước… em đừng vội, anh nấu cho em ăn anh lại lừa em chắc,” Lư Nham lười giải thích nhiều với Vương Việt, “Em cứ chờ ở một bên đi, đừng nói chuyện, anh bảo đảm em sẽ được ăn sung sướng.”

Vương Việt gật đầu, đặt mông ngồi xuống đất, ôm đầu gối nhìn chằm chằm sủi cảo trong nồi, không nói gì nữa.

Sủi cảo chẳng mấy chốc đã nấu xong, Lư Nham cầm một cái bát nhỏ dùng một lần, pha nước chấm, múc bảy tám cái ra đưa cho Vương Việt, “Nóng, thổi đã hẵng ăn.”

“Vâng!” Vương Việt nhận lấy bát, cầm đũa cẩn thận gắp sủi cảo.

Lư Nham múc sủi cảo còn lại ra xong, đầu kia Vương Việt vẫn chưa gắp nổi cái sủi cảo nào.

“Dẹp đi!” Vương Việt khó chịu ném đũa xuống đất, thò tay bốc một cái sủi cảo bỏ vào miệng, nhai vài cái thì cười kêu lên, “A! Ngon! Nhiều thịt quá!”

“Lên xe ăn đi, để lại hai cái xíu mại cho anh là được, anh nếm thử tay nghề của em,” Lư Nham thu dọn đồ về cốp xe, đi tới đứng bên con đường nhỏ, nhìn về phía ngã ba đường.

Gió buổi đêm rất mạnh, ven đường không có sườn núi chắn gió, gió rét quật rất mạnh, Lư Nham kéo áo lên chắn gió, bật lửa bật tới mười lần cũng không bật nổi, đành phải về lại xe, cầm bật lửa chắn gió của Thẩm Nam ném trên xe tới châm điếu thuốc.

Châm xong hắn lại cảm thấy mình rất ngu, đã về lại xe rồi, còn cần dùng bật lửa chắn gió làm gì nữa?

Quả nhiên là ở với Vương Việt lâu, đầu óc dùng không được tốt nữa…

Hắn cười, ngậm thuốc lá, đứng trở về chỗ cũ.

Bên kia giao lộ là theo chiều gió, nếu có xe lại đây, chỗ bọn họ sẽ không nghe thấy tiếng động cơ, nếu có người mon men tới, lại càng không nghe thấy.

Lư Nham chỉ có thể đứng ở đây nhìn, Vương Việt đang ăn sủi cảo trong xe, hắn đứng ven đường canh gác, đầu óc còn không suy nghĩ được.

Cuộc sống này đẹp thật.

Sức ăn của Vương Việt lần này hơi kinh người, một mình ăn luôn 22 cái sủi cảo, chỗ sủi cảo để lại cho Lư Nham có bốn cái sủi cảo xíu mại cậu gói.

“Em cảm thấy anh gói ăn ngon hơn, nhiều thịt, em gói bé quá, ăn vào toàn là vỏ bột,” Vương Việt uống đồ uống, xoa bụng, “No rồi, cảm giác đến mai cũng không cần ăn gì.”

“Xíu mại ngon, anh thích ăn em gói, lần tới lại gói thêm mấy cái cho anh đi.” Lư Nham không cần chấm nước chấm, mấy miếng ăn sạch sủi cảo còn lại, thu dọn bát đũa bỏ vào túi rác nhét lên cốp xe.

“Không thành vấn đề, muốn ăn thì em gói cho anh!” Vương Việt nằm dựa trên ghế sau, gối lên một đống quần áo, vung tay lên, bộ dạng như thể cậu là đầu bếp cầm chứng chỉ cao cấp không bằng.

Xe tiếp tục lái về phía trước, Vương Việt rất nhanh đã ngủ, hơn nửa đêm ăn sủi cảo chật căng bụng, ngủ rất sâu, Lư Nham đi qua một đoạn đường nhỏ, xóc tới nỗi thiết bị báo nguy ở trạng thái bất thường trên xe cũng phải vang lên một lúc, cậu nằm trên ghế ôm quần áo sắp trượt xuống dưới rồi mà vẫn chưa tỉnh.

Lư Nham đẩy cậu về nằm yên lại trên ghế sau, cậu cũng chỉ hừ một tiếng.

Quả thực là đời sống hủ bại cơm no rượu say sống mơ mơ màng màng!

Lái hơn một tiếng, Lư Nham dừng xe lại ven đường, vòng đến sau xe đi tiểu.

Con đường này tới gần thôn, hai ngày trước có tuyết rơi, tuy rằng tuyết không lớn, nhưng trên đoạn đường từ thôn ra đây, vẫn có người phủ rơm rạ chống trơn.

Giẫm lên có cảm giác mềm oặt ra, Lư Nham nhảy hai cái, đang định mở cửa xe ra lên xe, hắn dừng động tác, nhìn chằm chằm vào rơm rạ phủ trên mặt đất phía trước.

Rơm rạ mới được phủ, thế nhưng cũng đã bị xe đi ngang qua đằn cho rất thê thảm.

Lư Nham đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn từng vết bánh xe bị đằn ra trên rơm rạ.

Vết bánh xe có rộng có hẹp, có nông có sâu, thật ra nếu như không phải rơm hơi ướt, bị đè xong sẽ để lại dấu vết, ngày thường cũng sẽ không nhìn rõ ràng được như vậy.

Hơn nữa, hai vết bánh xe hấp dẫn chú ý của Lư Nham, thực sự rất mới, nằm bên trên mọi vết khác.

Lư Nham so sánh, suy tính tải trọng và kiểu dáng xe, rồi đứng lên nhanh chóng mở cửa về lại xe, sang số lùi, bắt đầu lùi về con đường lái tới.

“Làm sao thế?” Vương Việt bị tiếng đóng cửa của Lư Nham đánh thức, phát hiện xe đang lùi về sau.

“Phía trước có người đang đợi chúng ta,” Lư Nham nói, con đường này quá hẹp, không có chỗ để quay đầu, hắn cũng không dám dễ dàng lái xe xuống đường để quay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu lùi lại như vậy.

“Là những người tìm em đúng không?” Vương Việt ngồi dậy, bò lên ghế phụ, trông có vẻ hơi căng thẳng.

“Không nhất định là người, có thể là những thứ khác, bẫy rập gì đó, ai biết được, trước đây anh chưa bao giờ giao thủ với Bành Viễn, không biết phong cách của anh ta thế nào,” Lư Nham ấn hai lần lên bảng điều khiển lắp thêm bên dưới tay lái, sàn xe phát ra tiếng máy móc trầm thấp, “Không sao, em đừng lo.”

Thật ra nếu là đánh chính diện, Lư Nham hoàn toàn không lo lắng, cho dù là mặt đối mặt cho một đòn qua, hắn biết năng lực của Vương Việt có thể phòng được những thứ đó, điều hắn lo là cạm bẫy, các loại phục kích nhưng lại không có người xuất hiện trong phạm vi Vương Việt cảm giác được.

Phía trước nếu như chôn một quả bom, tới chín phần là Vương Việt sẽ không phát hiện được, trừ phi chôn phía dưới là người sống.

“Giờ em…,” Vương Việt do dự thử hỏi một câu, “Có thể sử dụng không?”

Lư Nham nhìn cậu, im lặng vài giây: “Hiện giờ những người đó hẳn là không ở gần đây.”

Vương Việt không nói gì, ngả lưng ra ghế, không biết là đang suy nghĩ hay ngây người.

Một lúc sau cậu đột nhiên ợ một cái, sau đó ngượng ngùng lấy chai qua uống ngụm nước, “Ăn nhiều quá…. Không có người.”

Lư Nham nhìn cậu, không biết nên nói gì.

Xe đi lùi phải gần một cây mới tới lối rẽ, Lư Nham quyết đoán rẽ lên đường lớn bên trái, phía trước là lối vào cao tốc.

“Không phải anh bảo cao tốc không an toàn à?” Vương Việt nhìn thấy biển chỉ dẫn lối vào đường cao tốc ở ven đường.

“Giờ cao tốc an toàn rồi, bọn họ đã biết chúng ta không đi cao tốc.” Lư Nham lấy súng ra đặt trong hộc bên cạnh tay.

“Ừm.” Vương Việt ngồi thẳng lên, giơ tay sờ lên vòng cổ trên ngực cách một lớp áo.

“Cần phải lấy cái thứ này ra,” Lư Nham thấy động tác này của cậu, Vương Việt tuy một ngày 24 giờ có 23 giờ là ngây ngô, nhưng cũng sẽ lo lắng.

Tôi không muốn chết.

Lần đầu tiên đối mặt với Lư Nham, cậu đã nói như vậy.

“Nếu giống như Thẩm Nam nói, lấy ra rồi em vẫn không biến lại thành người thường, thì làm sao bây giờ?” Vương Việt hỏi khẽ.

“Vậy thì làm siêu nhân.” Lư Nham không hề suy nghĩ gì đã trả lời.

“Em không biết bay.” Vương Việt nở nụ cười.

“Chúng ta bay dưới mặt đất.” Lư Nham kéo tay côn tới cuối cùng, đây là một vị trí có thêm sau khi Thẩm Nam độ lại xe, Thẩm Nam đặt một cái tên rất kém thông minh cho vị trí này là lao-ao-ao, bên cạnh có một hình dấu chấm than để đánh dấu, Lư Nham vẫn luôn muốn trải nghiệm lao-ao-ao một phen, có điều không tìm được cơ hội…

Giờ con đường này không có camera, đường cũng rất bằng phẳng…

Lư Nham giẫm chân ga xuống, động cơ phát lên tiếng gầm giận dữ, xe đột nhiên lao về phía trước, Vương Việt bị quán tính khổng lồ đập vào ghế xe, hô lên một tiếng: “AAAAAAAA!”

Xe tăng tốc trong vòng ba giây, cây hai bên đường như thể bị ai túm một cái, đột nhiên lùi nhanh về phía sau.

“Mở cửa sổ!” Lư Nham nói.

Vương Việt rất tích cực hạ cửa kính xe xuống, gió lọt vào vỗ lên mặt cậu: “A! Tròng mắt bị thổi bay rồi ——“

Câu này là kéo dài giọng hô lên, tràn đầy hưng phấn, cậu nhoài người lên cửa xe, “Bay….”

Chỉ hô một chữ bay, chữ tiếp theo đã bị gió lọt vào thổi ngược lại vào họng.

Lư Nham cười, giúp cậu đóng cửa lại, giảm tốc độ xe: “Thế nào?”

“Chơi vui,” Vương Việt xoa mặt, cười rất vui vẻ, “Mũi cũng bị thổi lệch luôn…”

“Không lệch, thổi sụp rồi,” Lư Nham cười, hắn đã thấy lối vào cao tốc, nhìn qua gương chiếu hậu, chắc chắn xung quanh không có tình huống khả nghi, mới lái xe qua.

“Chốc nữa lên cao tốc còn lái vậy nữa không?” Vẻ mặt Vương Việt như thể vẫn đang thòm thèm.

“Cảnh sát giao thông trên cao tốc tới bắt chúng ta.” Lư Nham hạ cửa xe xuống, nhận thẻ nhân viên thu phí đưa.

Lên cao tốc xong, phong cảnh trở nên rất đơn điệu, Vương Việt vịn cửa xe nhìn ra ngoài một lúc, rồi cuộn tròn trên ghế phụ nhắm hai mắt lại.

Lư Nham lấy áo khoác đắp lên người cậu.

“Không lạnh.” Vương Việt nói.

“Chưa ngủ à?” Lư Nham hơi bất ngờ, trước đó Vương Việt nhắm mắt chưa tới hai phút là có thể ngủ được.

“Không, không ngủ được.” Vương Việt cười.

“Không mệt?” Lư Nham nhìn chằm chằm đường phía trước.

“Ừ,” Vương Việt dụi mắt, “Em sợ có người đi theo chúng ta.”

“Như thế này đi,” Lư Nham xoa mặt cậu, “Nếu như anh cảm thấy không ổn, thì nói cho em, em mới mở radar của em ra, thế nào?”

“Giờ em cũng không mở radar ra mà,” Vương Việt cười nói, “Mệt lắm.”

Cách nói và vẻ mặt của Lư Nham đều rất nhẹ nhàng, hắn không muốn để Vương Việt nhìn ra trong lòng hắn cũng không vững vàng, không muốn ảnh hưởng tới cảm xúc của Vương Việt.

Bọn họ đã vòng qua đoạn đường có khả năng bị mai phục, nhưng Bành Viễn sẽ không đơn giản chỉ có một con đường như vậy, nếu không đi đường đó, vậy đường duy nhất để đi về phía trước cũng chỉ có cao tốc.

Sẽ không có động tác gì trên cao tốc, nhưng có thể sẽ chờ bọn họ ở lối ra.

Giờ Lư Nham phải phán đoán xem nên xuống ở lối ra nào.

“Anh nghĩ gì thế?” Vương Việt nhìn chằm chằm hắn một lúc, hỏi một câu, có đôi khi Vương Việt nhạy cảm tới nỗi làm hắn bất ngờ.

Hắn cười: “Đừng nhìn lén anh.”

“Không,” Vương Việt lại gần sờ nhẹ nhàng lên tay hắn, “Chỉ cảm thấy anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.”

“Anh nghĩ xem nên xuống ở đâu thì an toàn hơn.” Lư Nham xoa nắn đầu ngón tay cậu.

“Em nghĩ giúp anh đi, em có thể cảm nhận được có người hay không.” Vương Việt nói.

“Bọn họ sẽ không chờ ngay lối ra, em có thể cảm nhận được bao xa?” Lư Nham nhìn cậu.

“Không biết.” Vương Việt rũ mí mắt xuống, thoạt nhìn hơi buồn.

“Chúng ta xuống ở lối ra thứ ba.” Lư Nham ấn mấy cái lên chỉ dẫn, nhìn bản đồ, lối ra thứ ba là lối duy nhất có thành phố, cái khác đều là huyện lị.

Mấy người Bành Viễn không phải xã hội đen, đuổi theo Vương Việt đều là vì bắt nguồn từ một ước nguyện chính nghĩa, cho nên bọn họ nhất định sẽ khống chế xung đột ở phạm vi nhỏ nhất, tránh làm bị thương người vô tội, mà trong thành phố càng cần cẩn thận hơn so với huyện.

Trời sắp sáng, đã tới lối ra, lúc nộp lệ phí, Lư Nham nhìn lướt qua bên kia, trên đường vắng tanh chỉ có mấy chiếc xe xuống cao tốc cùng bọn họ, ra khỏi trạm thu phí thì dừng ở ven đường rửa mặt nghỉ ngơi, không có chỗ nào khả nghi.

“Không có người kì quái.” Vương Việt ngả lưng ra ghế ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ừ.” Lư Nham không dừng lại, lái xe về phía trước, đi vào đường nội thành.

Trên con đường hai chiều tám làn xe, thi thoảng có xe lái qua, tốc độ đều rất nhanh, nhất là xe mới từ cao tốc xuống, vẫn đang ở trạng thái chưa hãm lại được.

Vương Việt vẫn luôn không cảm nhận được người nào khả nghi, Lư Nham khống chế tốc độ xe không quá 60, lái về phía trước.

“Hình như…” Vương Việt duỗi eo, còn chưa nói xong. Lư Nham đột nhiên giẫm chân phanh, cậu lập tức bổ nhào về phía trước, “Làm sao thế!”

“Đệt!” Lư Nham chuyển sang số lùi, lùi nhanh về phía sau.

Một chiếc xe dừng ở lối rẽ phía trước cách bọn họ chưa tới 100 mét, cùng lúc bọn họ lái tới đây, chiếc xe kia lao ra từ lối rẽ kia, đi ngược chiều đón bọn họ lái tới.

Lư Nham làm thế nào cũng không ngờ được, gần như vậy mà Vương Việt lại hoàn toàn không cảm nhận được!

“Lái đi! Kéo dài khoảng cách!” Vương Việt cũng nhìn thấy con xe kia, trong nháy mắt, sắc mặt đã tái nhợt đi, “Bọn họ dùng đồ của viện nghiên cứu, lái nhanh!”

Con xe kia đã tới trước mặt bọn họ, Lư Nham không biết cái “kéo dài khoảng cách” của Vương Việt có nghĩa gì, nhưng vẫn lập tức đánh mạnh tay lái, cứ thế đâm lên thảm cỏ phân cách giữa đường.

Lúc xe lướt qua thảm cỏ, Lư Nham ấn lên một cái nút màu đỏ bên cạnh vô lăng.

Xe giữa tiếng động cơ gầm rú, nửa lao nửa nhảy xông sang làn xe chạy đối diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status