Chết đi chết lại (Tử lai tử khứ)

Chương 48: Người thường


Sau khi Vương Việt đổ người về lại giường giải phẫu, mấy người trong phòng đều sững sờ tại chỗ, chỉ có Lư Nham là lao tới mép giường xoa mặt Vương Việt, rồi nhìn chằm chằm vào máy đo điện tim và huyết áp bên cạnh cả buổi.

Mãi cho tới lúc con số đều từ từ bình thường trở lại, hắn mới quay đầu lại nhìn bác sĩ: “Kiểm tra đi, tiếp tục.”

Một bác sĩ hít vào một hơi, đi tới mép giường.

Lư Nham lùi lại nhường chỗ cho bọn họ, một bác sĩ khác và trợ thủ cũng đi tới, lại một lần nữa gắn ống dưỡng khí và mấy cái ống khác.

“Trở lại trạng thái gây mê rồi.” Trợ thủ nói với Lư Nham một câu.

“Ừ,” Lư Nham gật đầu, ngoảnh mặt lại nhìn Thẩm Nam, “Cần băng bó không?”

“Không nghiêm trọng, không sao.” Thẩm Nam nhìn chằm chằm vào Vương Việt nằm trên giường giải phẫu.

Lư Nham đợi một chốc lát, có lẽ tạm thời sẽ không thay đổi gì, xoay người tóm cánh tay Thẩm Nam kéo gã ra khỏi phòng giải phẫu.

“Dự phòng ở đâu.” Lư Nham đẩy Thẩm Nam vào góc tường, hạ giọng.

“Cái gì?” Thẩm Nam nhìn hắn.

“Máy khống chế dự phòng,” Lư Nham sờ vào túi, “Anh đừng nói với tôi là một người cẩn thận như anh lại đến một cái máy khống chế cũng phải mang trên người.”

“Giờ chắc chắn tôi không lấy được,” Thẩm Nam nói, rũ mắt xuống nhìn tay Lư Nham, “Muốn giết tôi?”

“Có thể nghĩ tới chuyện giết anh,” Lư Nham chậc một tiếng, lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt, “Lau máu đi, nhìn khó chịu.”

Thẩm Nam rút tờ khăn ướt ra chậm rãi lau tay: “Tình huống của Vương Việt, anh thấy thế nào? Một nhân cách khác sao lại ra ngoài? Không phải không còn nữa rồi à? Nếu tỉnh lại vẫn cứ như vậy thì phải làm sao? Anh thì không sao, cậu ta chắc không bỏ qua cho tôi…”

“Sẽ không,” Lư Nham ngắt lời gã, “Không phải Giang Nhị.”

“Giang… Nhị?” Thẩm Nam ngây ra, hiểu ra được rồi thì thở dài, “Anh chắc chắn như thế?”

“Giang Nhị xuất hiện là vì những thống khổ mà Vương Việt thuở nhỏ không thừa nhận được, cậu ta có thể bị sáp nhập là bởi vì đã mất đi lòng tin và không còn được cần đến nữa,” Lư Nham nhíu mày, “Đầu tiên, không nói tới khả năng một nhân cách đã “bị giết chết” còn có thể xuất hiện lại lần nữa nhỏ tới chừng nào, chỉ nói tới tình huống hiện tai, tình huống hiện tại tuyệt đối không phù hợp với điều kiện xuất hiện nhân cách mới.”

“Ý anh là, trong ý thức Vương Việt hiểu rõ rằng lần giải phẫu này cậu ta sẽ không phải chịu thương tổn, đúng không.” Thẩm Nam dựa lên tường.

“Đúng.” Lư Nham gật đầu, “Chúng ta phải chờ em ấy tỉnh lại.”

Thẩm Nam không nói gì, Lư Nham biết gã đang lo lắng gì, nếu tỉnh lại, Vương Việt vẫn là trạng thái mất khống chế như cũ, sẽ là phiền phức lớn, rất lớn.

“Anh có thể đi canh máy khống chế dự phòng của anh.” Lư Nham châm điếu thuốc, nghĩ lại lại dí tắt, “Nếu như thực sự có chuyện gì ngoài ý muốn, anh có thể ra tay.”

“Tôi từ bỏ, phán đoán cậu ta có vấn đề hay không cần thời gian, chờ thời gian đủ thì cậu ta cũng đã đối kháng nhẹ nhàng được rồi,” Thẩm Nam thở dài, “Tôi chưa trải qua chuyện như vậy, áp lực quá lớn, vả lại tôi cũng không muốn tùy tiện cái là chết…”

“Tiền đồ đâu.” Lư Nham cười.

“Tôi đánh cược với anh một phen,” Thẩm Nam cũng cười, “Đánh cược phán đoán của anh và quan hệ của hai người.”

So sánh với Thẩm Nam và Lư Nham, hai bác sĩ và trợ thủ rõ ràng còn chịu áp lực lớn hơn, Lư Nham nhìn bọn họ căng thẳng quan sát thay đổi của tình huống Vương Việt, thần kinh có lẽ còn căng hơn cả trước lúc giải phẫu, thái dương cũng có từng giọt mồ hôi nặng hạt.

Cho dù trong lòng Lư Nham tin tưởng Vương Việt trăm phần trăm, nhưng cũng không vững lòng về cảnh tượng như thể Giang Nhị trở lại một lần nữa lúc nãy.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã có rất nhiều suy đoán, giờ cẩn thận nghĩ qua một lượt, khả năng hơi hợp lí một chút, có lẽ chỉ có một.

Nếu như nhất định phải nói lấy thứ kia ra sẽ có ảnh hưởng gì đó tới Vương Việt, thì đó không phải năng lực, mà có thể là những kí ức của Giang Nhị sẽ hoàn toàn dung hợp với Vương Việt chân chính.

Phỏng đoán hơi đáng tin duy nhất này làm cho Lư Nham phải chịu áp lực khá lớn, ngộ nhỡ dung hợp này có tính thiên hướng, đã vậy còn cố tình chệch về phía Giang Nhị… Ngày ngày đối mặt với Vương Việt thông minh mà lạnh lùng, hắn thực sự không biết nên làm sao.

Mấy người trong phòng đều im lặng, không biết mỗi người đang suy tính gì trong lòng, chỉ có bác sĩ thi thoảng sẽ nói với nhau đôi câu, rồi báo cáo tình hình của Vương Việt.

Tất cả của Vương Việt đều bình thường, ý của bác sĩ là, giờ cậu giống như tất cả những người bệnh sau khi thuốc mê qua đi.

Có điều, vì tố chất thân thể hơi kém, cho nên ý thức hồi phục khá chậm.

Một tiếng sau, Vương Việt bắt đầu dần có phản ứng với ánh sáng và âm thanh.

Lư Nham vẫn luôn khom lưng chờ ở mép giường, vốn đã cảm thấy hông mình sắp trật rồi, nhưng hai mắt cố hết sức mở ra của Vương Việt cùng với giọng nói mơ hồ không rõ đã làm hắn lập tức hông không mỏi chân không đau, một hơi có thể chạy năm dặm.

“Phủ Phủ?” Lư Nham nắm lấy tay Vương Việt, lại gần trước mặt cậu, “Nghe thấy anh nói không?”

Đầu Vương Việt nhẹ nhàng xoay, hai mắt vẫn nhắm, nhưng miệng mấp máy, tuy Lư Nham không nghe thấy được tiếng, nhưng vẫn nhìn được từ khẩu hình là Vương Việt đang gọi “Nham Nham.”

“Không sao, em không sao rồi,” Lư Nham nói nhỏ nhẹ, sờ lên trán Vương Việt, “Giờ thuốc mê vẫn chưa hết, hết thôi là được rồi.”

Vương Việt vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê mà nhỏ giọng lầm bầm, Lư Nham không hề nghe rõ cậu nói gì, chỉ đành quay đầu lại nhìn Thẩm Nam: “Em ấy đang nói gì thế?”

Thẩm Nam luôn ngồi trầm tư trên một cái ghế chỉ còn có ba chân bên cạnh, nghe xong câu này của Lư Nham thì ngây người: “Đến anh cũng không hiểu mà còn hỏi tôi? Tôi còn chẳng phân biệt được cậu ta đang nói hay đang rên hừ hừ nữa…”

“Không sao, ý thức vẫn chưa hồi phục hoàn toàn,” Bác sĩ ở bên cạnh nói.

Trạng thái mê man này của Vương Việt kéo dài mãi cho tới gần bốn tiếng sau mới bắt đầu chậm rãi khá lên, thể lực của bác sĩ và trợ thủ đều đã không chịu nổi nữa, dựa lên tường ngồi xuống đất.

Lúc Vương Việt gọi ra một tiếng “Nham Nham” rõ ràng, mấy người họ đều nhảy dựng lên, như thể muốn vui mừng hân hoan khắp chốn.

“Anh đây,” Lư Nham vẫn chẳng hề thay đổi tư thế lần nào, giờ muốn nhảy lên cùng cũng lực bất tòng tâm, thắt lưng đã hoàn toàn tê dại, “Anh ở đây này, nhìn anh.”

“A,” Vương Việt nghiêng đầu, muốn cười lại không cười ra được, chỉ kéo khóe miệng, “Yết hầu… em… đau.”

“Cắm yết hầu đều sẽ hơi không thoải mái lắm,” Bác sĩ nhanh chóng giải thích, “Thêm hai ngày nữa là sẽ bình thường.”

Lư Nham lại nhỏ giọng nói một tràng với Vương Việt, cảm giác Vương Việt không có gì bất thường, ngoài rất suy yếu, cảm xúc rất ổn định, thế nên cắn răng cử động chân, lùi ra khỏi mép giường.

Thẩm Nam ra hiệu cho bác sĩ đi qua kiểm tra.

Bác sĩ xác nhận không có vấn đề gì một lần nữa, mấy người họ đưa Vương Việt trở về giường lớn trong phòng ngủ.

Mấy máy dụng cụ cũng bị dọn tới phòng ngủ cùng.

“Cậu ta hoàn toàn khôi phục xong thì các vị mới đi được,” Thẩm Nam đứng trong phòng khách nói với bác sĩ và trợ thủ, “Hai hôm nay các vị vất vả rồi, tàm tạm ở đây đã vậy.”

Một đêm thêm với một ngày chờ đợi Vương Việt hoàn toàn khôi phục là khoảng thời gian Lư Nham khó khăn nhất, hắn không dám rời khỏi Vương Việt dù chỉ một bước, cho dù là lúc Vương Việt ngủ, bởi vì hắn không biết Vương Việt sẽ tỉnh lại lúc nào.

Đợi tới ngày hôm sau lúc Vương Việt cuối cùng cũng nói ra được một câu rõ ràng, mọi người mới có cảm giác như Hoàng thượng đại xá thiên hạ.

“Em muốn ăn gì đấy, đói quá.” Vương Việt nói.

“Em ấy ăn được gì không?” Lư Nham quay đầu lại hỏi bác sĩ.

“Có thể ăn một ít, nhưng vẫn kiến nghị nên là thức ăn lỏng hoặc đồ gì đó thanh đạm, cháo hay gì đó đều được.” Bác sĩ nói.

“Cháo chim bồ câu.” Vương Việt lập tức nói.

“Được không?” Lư Nham nhìn bác sĩ, bác sĩ gật đầu, hắn ngoảnh mặt qua nhìn Thẩm Nam, “Gọi điện thoại đặt cháo được không?”

Thẩm Nam quơ điện thoại trong tay: “Không gọi được, không có tín hiệu.”

“Phủ Phủ,” Lư Nham xoa mặt Vương Việt: “Đại sư em còn đang làm phép nữa à, không gọi ra ngoài được là không ăn được cháo chim bồ câu đâu.”

“Em có à?” Vương Việt trợn tròn mắt.

“Có mà, em không nhớ? Hay là em…” Lư Nham lập tức căng thẳng, hắn không ngờ Vương Việt sẽ hỏi ra một câu như vậy.

Nếu như Vương Việt sử dụng đại chiêu, sau đó tỉnh ngủ dậy cảm nhận được năng lực đã biến mất, mấy người bọn họ sẽ bị chết đói trong khi đang sống sờ sờ giữa xã hội hài hòa tiến bộ người người cơm no áo ấm.

Còn là chết đói trong một biệt thự đơn lập sang trọng có sân thượng có tầng hầm có sân sau sân trước.

“Phủ Phủ…” Lư Nham muốn cẩn thận xác nhận lại với cậu một lần nữa.

Nhưng Vương Việt đã dụi mắt ngắt lời hắn: “Nhớ ra rồi, vừa nãy quên mất, giờ được rồi.”

“Được rồi?” Lư Nham dừng một chút, cảm nhận cảm giác yên tĩnh như bốn phía đọng lại, thật sự là đã đột nhiên biến mất, hoàn cảnh vẫn yên tĩnh như cũ nhưng đã không còn nặng nề như trước đó, hắn nghe thấy đằng xa có tiếng ai đó ấn còi xe.

“Ừ.” Vương Việt gật đầu.

Thẩm Nam xoay người cầm điện thoại ra ngoài phòng ngủ gọi điện, bác sĩ kiểm tra lại, đổi một túi thuốc truyền khác cho Vương Việt rồi cũng đi ra ngoài.

“Không cần giơ tay lên khai hỏa?” Lư Nham cười.

“Vốn cũng không cần,” Vương Việt giơ tay búng “tách” một cái, “Chỉ là thói quen.”

“Thói quen?” Lư Nham mới là lần đầu nghe thấy Vương Việt nói điều này, “Anh còn tưởng là như công tắc, tách cái bật đèn, tách cái tắt đèn…”

“Anh ngốc như vậy sao mà làm sát thủ được thế.” Vương Việt cười nói.

Lư Nham cười không nói gì, Vương Việt hiện giờ làm hắn không nói rõ được là cảm giác thế nào, hắn nỗ lực tìm kiếm dấu vết của Giang Nhị từ trong ngôn ngữ và vẻ mặt của Vương Việt, nhưng có vẻ là không có.

Nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, Vương Việt hơi khác với trước đó.

“Cái thứ kia đâu?” Vương Việt sờ lên cổ mình, trên cổ cũng không băng bó dày, chỉ dán một mảnh băng gạc lên gáy, “Em không cần lúc nào cũng đeo vòng cổ nữa đúng không?”

“Ừ, lấy ra rồi, anh cất cẩn thận rồi, giữ lại làm kỉ niệm,” Lư Nham chỉ một hộp kim loại bên cạnh, đây là thứ Thẩm Nam cố tình mang tới đây, “Mật mã là ngày giải phẫu của em.”

“Em không biến thành người thường,” Vương Việt quay đầu nhìn ra cửa sổ, đột nhiên hơi mất mát, “Em vẫn là quái vật, sẽ là bom hẹn giờ cả đời trong lòng rất nhiều người.”

“Nghe anh nói,” Lư Nham nắm lấy cằm xoay mặt cậu quay về phía mình, “Em đã nói anh cũng phải làm người thường, đúng không?”

“Ừ.” Vương Việt gật đầu.

“Vậy em nói xem, anh làm thế nào mới có thể làm người thường được?” Lư Nham hỏi cậu.

“Không giết người nữa.” Vương Việt trả lời rất nhanh.

“Đúng, anh không giết người nữa, là anh có thể làm người thường,” Lư Nham cười, “Anh không cần công tắc, bật lên là sát thủ, tắt đi là người thường, anh cũng không có công tắc như thế.”

Vương Việt nhìn hắn không nói gì.

“Người thường hay không phải người thường,” Lư Nham chỉ vào ngực mình, “Là ở đây, chính em muốn làm người thế nào.”

“Thâm ảo quá để em nghiền ngẫm một lúc.” Vương Việt nhắm hai mắt lại.

“Anh thấy anh nói dễ hiểu rõ ràng lắm mà,” Lư Nham hôn lên trán cậu, “Anh còn tưởng em đã lấy mất ký ức của Giang Nhị rồi… Xem ra là vẫn chưa nhỉ? Vẫn ngốc như vậy.”

“Sao anh biết là không có,” Vương Việt mở một con mắt ra nhìn hắn, “Em chỉ là vẫn đang làm quen thôi.”

Tâm trạng Lư Nham không tệ, đối với những lời này của Vương Việt, hắn cũng không quá để ý.

Chỉ cần Vương Việt có thể tỉnh lại, chỉ cần có thể lấy cái thứ tệ hại kia ra khỏi cổ em ấy, chỉ cần em ấy không mất khống chế, vậy là đủ rồi.

“Vậy em nói cho anh,” Lư Nham nhìn bình thuốc truyền, “Làm quen xong rồi em sẽ thế nào?”

“Làm quen xong rồi,” Vương Việt híp mắt lại cười, “Chính là như thế này.”

“Thật à,” Lư Nham sờ lên lông mi cậu, “Cảm giác thay đổi không quá nhiều.”

“Anh muốn em biến thành thế nào?” Vương Việt ho nhẹ một cái, giọng vẫn hơi khàn.

“Cứ như vậy cũng tốt, thật ra có thế nào cũng tốt cả, thế nào thì cũng là em, chỉ cần là em là được.” Lư Nham lấy cốc cắm ống hút bên cạnh tới, “Uống một ngụm đi.”

Vương Việt cắn ống hút uống một ngụm nước: “Em vẫn nhớ rõ anh là được rồi, em sợ nhất là quên mất anh.”

Tay Lư Nham cầm cốc nhẹ nhàng run lên, hai mắt không hiểu sao lại căng xót lên, hắn nghiêng đầu đi cười: “Người đẹp trai như anh, em muốn quên cũng không dễ dàng như thế đâu.”

“Ừ, trai đẹp đơn phượng nhãn.” Vương Việt cười nói.

“Được rồi, đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi đã,” Lư Nham búng lên trán cậu, “Trai đẹp đơn long nhãn.”

“Mắt quả vải long nhãn… mắt quả hồng…” Vương Việt nhắm mắt lại, “Aiiii, đói bụng.”

“Riêng điểm này vẫn không đổi,” Lư Nham đứng lên cử động cánh tay, “Nhưng mà mấy hôm nay em phải nhịn, không được ăn uống lung tung, bác sĩ sẽ kê thực đơn cho em.”

“Bác sĩ,” Vương Việt nhắm hai mắt, giọng rất bình tĩnh, “Cần em… xử lí không?”

Cánh tay Lư Nham đang vung lên không dừng lại: “Chắc là không cần, giờ bọn họ sống sót được thôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi, còn có thêm một khoản tiền to, người có mạch não bình thường đều không nói nhiều đâu.”

“Phí tiền,” Vương Việt chậc môt tiếng, cử động cánh tay, “Cái này phải đâm bao lâu nữa? Tay tê dại rồi.”

“Đây là lọ cuối cùng rồi, dù sao cũng làm giải phẫu, phải hồi phục, em chịu khó đi, chốc nữa cháo chim bồ câu tới em ăn một bát to xong rồi ngủ, lúc tỉnh lại là tốt rồi.” Lư Nham an ủi cậu.

“Nhưng em muốn đi tiểu thì phải làm sao giờ.” Vương Việt cau mày, lại ho hai cái.

“Em… đang cắm ống nước tiểu mà.” Lư Nham cúi đầu nhìn túi treo trên mép giường, “Còn không nhiều…”

“A!” Vương Việt kêu lên một tiếng, cái cốc đặt trên bàn uống nước nhỏ cạnh mép giường bay lên đập vào đầu Lư Nham, “Đừng nhìn!”

“Em làm gì thế!” Lư Nham ôm đầu hoảng sợ, “Anh chỉ nhìn thôi chứ anh cũng có uống đâu, em phản ứng mạnh thế làm gì… Ngượng à?”

“Ừ,” Vương Việt giơ tay lên bịt mắt lại, “Ngượng lắm.”

Lư Nham không nhịn được cười: “Ngượng cái gì, giờ em được tính là nửa người bệnh, người bệnh ai chả vậy.”

“Giờ em không có gì khó chịu cả, hoàn toàn là cảm giác tốt…” Vương Việt chậc một tiếng, “Chắc bác sĩ cũng nhìn rồi, đúng là.”

“Bác sĩ cả quá trình đều căng thẳng chết khiếp ai lại lo nhìn cái đấy của em,” Lư Nham nhặt cốc lên bỏ lại trên bàn uống nước, tuy bác sĩ nói thể chất của Vương Việt có thể sẽ hồi phục chậm, nhưng Vương Việt tỉnh lại xong thì trông đúng là như tỉnh lại sau khi ngủ, không hề có cảm giác suy yếu gì, “Đừng có ném đồ nữa.”

“Vâng,” Vương Việt đáp, “Không phải cố ý.”

“Thật ra,” Lư Nham nghĩ ngợi, cầm lấy cái cốc hút một ngụm, “Lúc không có ai thi thoảng em ném cái cốc đánh quả trứng gì đó cũng không sao, mọi người chỉ lo lắng em làm bị thương người khác thôi, hiểu không?”

“Hiểu, em sẽ không làm,” Vương Việt nói rất khẽ, “Anh có tin em không?”

“Cả thế giới, nếu chỉ có đúng một người tin em, vậy thì chắc chắn là anh,” Lư Nham cười, “Anh đi xem cháo của em đến chưa.”

“Ừm.”

Thẩm Nam và trợ thủ, bác sĩ ngồi ở mấy cái ghế dưới phòng khách tầng một, mấy người bác sĩ đều im lặng, có lẽ là bị Thẩm Nam đe dọa lần nữa.

“Thế nào?” Thẩm Nam nhìn thấy hắn đi xuống, hỏi một câu.

“Bình truyền dịch sắp truyền xong rồi.” Lư Nham nói.

Một bác sĩ đứng dậy chạy lên tầng, chẳng mấy chốc đã thu dọn đồ xuống dưới, như chạy trốn.-

“Tình huống chắc là không tệ nhỉ.” Thẩm Nam hỏi.

“Không khác tôi nghĩ lắm, giờ xem ra không có gì không ổn, cảm giác có thể ra ngoài chạy một vòng được luôn,” Lư Nham đi ra cửa chính, nhìn ra sân, “Cháo bao lâu nữa mới đến?”

“Ngay rồi đây,” Thẩm Nam đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, “Chốc nữa để tôi đi đưa bác sĩ đi?”

“Ừ, bắt cóc người ta lâu qua dễ xảy ra chuyện, lúc nào cần bác sĩ thì cứ trói lại đây là được,” Lư Nham quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy người kia, “Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì phải cho tôi biết, không được tự giải quyết.”

“Hiểu rồi,” Thẩm Nam gật đầu, “Lúc nào anh đi thì nói cho tôi, tôi muốn bán nhà…”

“Anh còn được nữa không, anh còn nợ tôi một bữa cơm đấy,” Lư Nham rút điếu thuốc ra châm, mấy hôm nay hắn vừa căng thẳng vừa buồn bã, chẳng hút thuốc được mấy, sắp nghẹn tới mức bỏ được rồi.

“Đợi đến lúc Vương Việt ăn uống thoải mái được đã,” Thẩm Nam xoay người vẫy tay với mấy bác sĩ, “Đi thôi, tôi đưa các vị trở về.”

Lư Nham nhìn xe Thẩm Nam biến mất nơi cuối đường của khu nhà, đứng trong sân một lúc, thì thấy bữa ăn được đưa tới.

Một phần cháo chim bồ câu, một vại canh hầm, đựng trong thùng giữ nhiệt, Lư Nham thanh toán xong mới phát hiện đồ ăn gọi tới toàn là cho Vương Việt, không có gì của hắn.

Hắn thở dài, mang đồ lên tầng, vào phòng ngủ.

“Thơm quá.” Vương Việt muốn ngồi dậy.

“Đừng cử động! Đừng cử động, anh đỡ em.” Lư Nham nhanh chóng bỏ cả bát và vại lên bàn, chạy tới mép giường, đỡ Vương Việt ngồi dậy, nhét hai cái gối ra sau lưng cậu.

“Em không có cảm giác gì cả, ngoài hơi muốn ho khan ra thì không có cảm giác gì hết,” Vương Việt cào cào tóc, “Giờ em có thể chạy khắp nơi.”

“Vậy à?” Lư Nham nhìn chăm chú cậu vài lần, “Siêu năng lực còn có cả tác dụng này nữa kia à… Thế em ăn đi, chậm thôi.”

“Ừm,” Vương Việt đưa tay ra muốn cầm lấy đũa, nhưng giơ tay lên rồi lại thả xuống, cau mày dựa vào gối đầu, “Ai…”

“Làm sao thế?” Lư Nham lập tức sốt vó.

“Lại không thoải mái gì hết, không nâng nổi tay,” Vương Việt rũ mí mắt xuống, “Anh đút cho em đi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status