Chỉ riêng mình em

Chương 37



Mặt trời mọc ở đằng tây* cũng không kích thích bằng một màn trước mắt.

*Câu gốc là: Trời đổ cơn mưa màu đỏ (trời đổ hồng vũ, ngựa mọc sừng): ý chỉ những sự việc không thể nào xảy ra.

Toàn bộ đội SF, bao gồm cả huấn luyện viên, người dẫn đội, ai nấy đều tỏ vẻ không thể tin được. Đó là ai cơ chứ? Là Dụ Lẫm Nhiên đó! Bình thường luôn trưng ra vẻ mặt như ai thiếu nợ anh, lúc tâm trạng không tốt thì chả thèm nói lấy một câu, nếu không phải ở cùng một đội, bọn họ đúng thật không có tự tin chung sống với Dụ Lẫm Nhiên.

Một người như thế lại ra ngoài một mình với một cô gái!

Bầu không khí vô cùng quỷ dị, nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có, Nghênh Niệm và Dụ Lẫm Nhiên nhìn nhau, sau đó đi lên chào mấy người trong đội.

Nghênh Niệm gật đầu chào mấy người lớn trước, sau đó lại chào những người khác, "Lâu rồi không gặp."

Dịch Thận thẳng lưng hỏi đầu tiên, "Sao hai người lại ở cùng nhau?!"

"Tụi em..." Nghênh Niệm ngại ngùng cười, "Đi ăn tối."

"Người đội trưởng hẹn là em hả?"

"Không phải."

Vẻ mặt Dịch Thận nhẹ nhõm, sau lại nghe Nghênh Niệm sửa lại, "Không phải đội trưởng hẹn em, là em hẹn đội trưởng ăn cơm."

"..."

Khác nhau ở chỗ nào hả?

Một bàn đầy người không biết phải nói gì, Nghênh Niệm vẫn là Nghênh Niệm kia, Dụ Lẫm Nhiên vẫn là Dụ Lẫm Nhiên mỗi ngày gặp mặt, nhưng giờ phút này, Dụ Lẫm Nhiên và cánh tay cô gần sát nhau, tạo nên cảm giác bình thản khôn xiết.

Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước đối diện những tia xẹt điện, nghĩ đến suy đoán của bọn họ, rất có cảm giác như đi một vòng rồi quay lại vị trí ban đầu.

Quan hệ giữa hai người này khá tế nhị, bên trong chắc chắn còn chuyện mà bọn họ không biết! Dựa vào tinh thần "tìm hiểu tận gốc", Thành Nhuận lên tiếng chào, "Mau ngồi đi! Cho xin hai cái ghế, mau ngồi đi!"

Không chờ Nghênh Niệm mở miệng, Dụ Lẫm Nhiên đã nói, "Không cần đâu."

Mọi ánh mắt đều tập trung lên người anh, Nghênh Niệm khó hiểu, anh nhìn cô rồi giải thích, "Tụi tôi không ăn ở đây."

"Tại sao?" Dịch Thận mất hứng, "Anh định đi đâu? Chỗ này ăn không ngon hả?"

"Tương chấm ở đây hơi ngọt, không phải em thích ăn mặn sao?" Đây là nói với Nghênh Niệm, bị em trai nhìn chằm chằm nhưng anh chỉ nhìn Nghênh Niệm, không hề nhìn Dịch Thận lấy một lần.

"Hả?" Nghênh Niệm thích mặn chứ không thích ngọt, nhưng cô có thể nhịn một chút.

Cô còn chưa nghĩ xong, anh đã nói, "Đi thôi."

Anh nhìn mấy người trên bàn, "Tối nay tôi sẽ mang đồ ăn khuya về, đi trước đây."

Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc đến khó tin của mọi người, hai người đi ra khỏi tiệm, nhanh chóng khuất bóng.

"... Em không nghe nhầm chứ?" Dịch Thận sững sờ nhìn mấy người còn lại, "Đội trưởng bảo sẽ mua đồ ăn khuya?"

Có người nói tiếp, "Không phải trước giờ Lẫm Nhiêm không ăn bữa khuya hả?"

Thỉnh thoảng thi đấu lâu, kết thúc muộn, mọi người trong đội đi liên hoan gom bữa tối và bữa khuya làm một, Dụ Lẫm Nhiên cũng chỉ ăn vài đũa lót dạ -- Anh thấy ăn khuya là một chuyện không tốt cho sức khỏe.

"Quả nhiên bên cạnh có con gái là khác ngay, ngay cả Lẫm Nhiên cũng thay đổi rồi..."

Trong tiếng ồn bàn luận và cảm thán, Thành Nhuận chớp mắt với Lâm Sơn Khước, "Tôi thấy cậu ta là gặp chuyện vui nên tinh thần sảng khoái, nếu sau lưng cậu ta có cái đuôi, tôi nghĩ nó đã sớm vểnh lên rồi!"

...

Đi ra khỏi quán thịt nướng, Nghênh Niệm không khỏi nghi ngờ, "Đội trưởng, không phải anh bảo quán thịt nướng này rất ngon hả?"

Nghĩ đến chuyện lâu rồi không gặp, lần này đén xem thi đấu nên Nghênh Niệm định hẹn Dụ Lẫm Nhiên đi ăn sau khi thi đấu xong, anh vui vẻ đồng ý. Ở nơi hẹn gặp nhau, Nghênh Niệm đề nghị mấy món ăn, nào là lẩu, xiên nướng, đồ ăn Nhật... tất cả đều bị Dụ Lẫm Nhiên gạt bỏ.

Cô luôn để ý đến cảm nhận của anh, nghe anh nói "Không muốn ăn" thì sao có thể ép anh được.

Lúc bảo "không thì ăn thịt nướng", khó khăn lắm anh mới gật đầu, Nghênh Niệm lấy điện thoại ra tìm quán thịt nướng ngon ở gần đây, bỗng nghe anh nói, "Tôi biết một tiệm thịt nướng khá ngon."

Thế là bọn họ đến đây.

Ai ngờ lại gặp đội SF trong quán, Dụ Lẫm Nhiên lại nhanh chóng đổi ý, rõ ràng là anh muốn đến đây, vừa xem xong menu lại bỏ đi.

Nghênh Niệm quay đầu nhìn anh, sắc mặt Dụ Lẫm Nhiên vẫn bình thường, "Nếu ăn thì ăn món nào yêu thích, em không thích ăn tương ngọt thì sao phải miễn cưỡng."

"Thế anh..." sao lại đề nghị đến quán này? Nghênh Niệm không nói hết câu.

Sao anh lại không biết cô muốn nói gì, chỉ giải thích bốn chữ, "Tự nhiên quên mất."

Nghênh Niệm nhíu mày "a" một tiếng, không nghĩ nhiều.

"Bây giờ ăn gì?"

"Lẩu không?"

"Không phải anh không muốn ăn hả?"

"Tự nhiên muốn ăn rồi."

"Ừm... vậy thì ăn lẩu..."

Vừa nói xong thì ra đường đón xe, thoáng cái Nghênh Niệm đã quên chủ đề vừa nãy.

...

Mấy ngày nay, bốn thành viên của đội SF không tạo đội đánh rank với Nghênh Niệm nữa, nếu có thì cũng có Dụ Lẫm Nhiên ở đó, tạo đội dẫn cô lên cấp.

Nghênh Niệm không thấy có gì khác thường, chơi vui đến quên trời, thăng cấp nhanh chóng, gặp mấy đứa mắng chửi ID của cô cũng không cần phải sợ, lần nào Dụ Lẫm Nhiên cũng dập đối phương te tua, kết quả đều là đầu hàng.

Ban ngày chăm chỉ học hành, đến tối tan học về nhà, trước khi đi ngủ cô sẽ chơi game, không hề thấy mệt giống mấy học sinh khác, ngược lại, cô lại thấy cuộc sống vô cùng thoải mái, vui vẻ.

Trong giải đấu mùa xuân, SF cầm giải á quân, đánh bại một chiến đội mạnh, tinh thần vô cùng hăng hái. Thời gian nghỉ hè chỉ bằng một nửa so với học sinh tiểu học và trung học, trong lúc nghỉ, Nghênh Niệm xem không bỏ một trận đấu nào của SF, dĩ nhiên là đến tận hiện trường thi đấu.

Thấm thoát đã quen biết Dụ Lẫm Nhiên và những thành viên đội SF hơn một năm, chứng kiến từng bước trưởng thành của bọn họ, Nghênh Niệm cũng bắt đầu cuộc sống lớp 12 của mình.

Khai giảng không bao lâu, Nghênh Niệm được nhà trường cử đi tham gia một cuộc thi, quay về trường, sau khi thi định kỳ hàng tháng đầu tiên, Nghênh Niệm đã làm quen với một người bạn mới khá quan trọng.

Cô gái kia tên là Chu Yểu, không những xinh xắn mà tính tình rất tốt, lịch sự, nói chuyện lại dịu dàng, ai mà nhìn thấy đều chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng.

Cô ấy phù hợp với sở thích yêu những thứ dễ thương của Nghênh Niệm, nhưng lại có quan hệ khó nói với Trần Hứa Trạch - tên bạn khiến người ta không ưa của Giang Gia Thụ.

Trần Hứa Trạch và Chu Yểu là thanh mai trúc mã, Chu Yếu là học sinh giỏi, được Thất Trung đưa ra những ưu đãi để mời về từ trường khác, vì có quan hệ với Trần Hứa Trạch nên vừa vào trường đã đụng phải những phiền phức và chỉ trích.

Nghênh Niệm rất thích cô ấy. Lần đầu gặp nhau ở hội trường, vì Chu Yểu thích yên tĩnh nên ngồi một mình, Nghênh Niệm đi đến bắt chuyện, vừa mở miệng đã nói nhảm, "Bạn Chu Yểu giỏi quá, mình hâm mộ cậu lắm! Nghe nói kỳ thi này cậu được hạng nhất nên mình đến đây xin chỉ giáo, nào, cậu chỉ mình mấy câu này đi!"

Ai không biết còn tưởng cô đang kiếm cớ.

Dù sao trên bảng vàng rõ ràng hiện lên hai người đồng hạng nhất, một là Chu Yểu, một người khác chính là Nghênh Niệm.

Chu Yểu dở khóc dở cười, "Nhưng chúng ta bằng điểm nhau mà..."

Nghênh Niệm không biết ngại mà nhõng nhẽo, "Sai khác câu mà, mau mau mau, dạy mình đi!"

Ra khỏi hội trường thì gặp Giang Gia Thụ, cậu nghiêm túc nhắc nhở, "Anh khuyên em tốt nhất đừng chọc cô ấy, coi chừng Trần Hứa Trạch làm thịt em đấy!"

Nghênh Niệm không thèm để ý đến cậu.

Cô không những "chọc" Chu Yểu, mà còn khiến người ta như hình với bóng với mình, hễ rảnh là sáp lại ôm ôm hôn hôn. Cô thích nhất dáng vẻ đỏ mặt luống cuống của Chu Yểu.

Chu Yểu là một cô gái tốt, Nghênh Niệm nghĩ, ông trời nhất định đã từng hôn cô ấy, là cô gái được ông trời quan tâm, cho nên sẽ trải qua nhiều chuyện hơn, thưởng thức nhiều hơn so với người khác

Cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lương thiện, cứng cỏi ngoan cường, còn có một chút bất tiện trên chân của cô ấy, tất cả đều bởi vì cô ấy đặc biệt.

- - Chu Yếu không thể chạy, không thể đi nhanh, một khi quýnh lên sẽ không giấu được dáng đi khập khiễng ấy.

Nghênh Niệm đã cắt đứt quan hệ với một cô bạn hay chơi cùng mình, bởi vì bọn họ giễu cợt đôi chân khập khiễng của Chu Yểu, bắt nạt cô ấy.

Vì cô ấy, Nghênh Niệm dần dần tiếp xúc với đám bạn của Giang Gia Thụ, vì Chu Yểu luôn đi cùng Trần Hứa Trạch, cậu ta và Giang Gia Thụ là anh em tốt. Nghênh Niệm bắt đầu đi ăn cơm cùng bọn họ, cuối tuần lại cùng bọn họ ra ngoài chơi.

Trần Hứa Trạch khiến người ta thấy ghét, Nghênh Niệm lại yêu ai yêu cả đường đi, có thể thấy cô thích Chu Yểu nhiều thế nào.

Giang Gia Thụ đã từng hỏi chuyện này, thật ra cậu rất kinh ngạc vì cảm tình của Nghênh Niệm dành cho Chu Yểu, nhịn rồi lại nhịn, nhưng vì quá tò mò nên không nhịn được mà hỏi.

Nghênh Niệm tốn thời gian một lúc, sau đó nhanh chóng trả lời lại. Nhanh là do không cần suy nghĩ, tốn thời gian là do phải tìm từ.

Cô nói:

"Em không thể không thích Chu Yểu được, cô ấy giỏi như thế mà."

"Anh nhìn em xem, dù em có ưu tú, xuất sắc thế nào thì trong mắt ông nội em vẫn không là một người hoàn hảo. Vì em không phải là con trai, em thiếu mất một điểm quan trọng, cho nên mặc kệ em làm tốt thế nào, ông đều cảm thấy em thiếu hụt."

"Em có nên đau khổ vì sự "thiếu hụt" này hay không? Không nên đúng không. Dựa vào đâu?"

"Chu Yểu giống em, thậm chí cô ấy còn làm tốt hơn cả em. Em sẽ cảm thấy buồn, giận dỗi vì ông nội bất công. Còn cô ấy thì sao? Sự thiếu hụt ở chân có lẽ là khuyết điểm và sự tiếc nuối đối với tất cả mọi người, thế nhưng cô ấy không hề đầu hàng, cô ấy làm rất tốt, rất xuất sắc, rất ưu tú, mạnh mẽ hơn những người bình thường khác rất nhiều.

Nghênh Niệm nói, "Em rất thích, rất thích cô ấy!"

Vì cuộc đối thoại này mà buổi tối nằm trong chăn, Nghênh Niệm trở qua trở lại, suy nghĩ rất nhiều chuyện, trước khi ngủ cô đăng một bài lên vòng bạn bè.

"Vì cậu mà học kỳ này, thậm chí là năm học này đều trở thành khoảng thời gian đẹp nhất đối với mình. Gặp được cậu thật tốt, cái đồ đáng yêu!"

Vừa cất điện thoại, Nghênh Niệm an tâm đi ngủ, trước khi ngủ vẫn không quên chúc Chu Yểu ngủ ngon.

Trời sáng, bước ra từ mộng đẹp, Nghênh Niệm tinh thần phấn chấn sửa soạn đi học, trên đường đi định hỏi Chu Yểu đến đâu rồi. Cô lấy điện thoại nhắn Wechat cho cô ấy, thấy có thông báo từ vòng bạn bè, cô tiện tay bấm vào, sau đó ánh mắt khẽ dừng lại.

Dụ Lẫm Nhiên rất ít khi xuất hiện trong vòng bạn bè của cô lại bình luận trên bài đăng ngày hôm qua.

Dưới bài đăng ngập tràn tình cảm của cô, Dụ Lẫm Nhiên bình luận một ký hiệu, "?"

***

Anh chỉ dẫn "fan" đi lướt ngang mấy anh em nhà mình thôi =))

Bạn Chu Yểu bắt đầu làm cameo rồi đây:))

Dạo này gần Tết nên không đăng đều đặn được, nghỉ Tết bù sau nhé:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status