Chí tôn vô lại

Chương 131: Di Vật



Giết Diệp Bất Quần?

Bình tâm mà nói, Tiểu Lôi trong lòng thật sự có hơi động tâm! Có tên Diệp Bất Quần bên người, cũng là một điều phiền toái, hơn nữa hắn là đại biểu của giáo hội. Đại biểu cho tòa thánh Vatican. Về phần tại sao bọn họ luôn tranh đoạt Bảo Nhi, hiện tại nhìn lại, Tiểu Lôi đã mơ hồ cảm nhận được một chút đầu mối. Quá nửa chính là có quan hệ tới thần thoại Hy Lạp, sợ rằng có dính dáng dáng tới mấy cái thứ đấu tranh tôn giáo đây.

Bất quá Diệp Bất Quần này từ đầu tới giờ chưa từng đối với mình có nửa điểm gia hại, lại còn vài lần giúp mình mấy chuyện không lớn không nhỏ. Suy nghĩ một hồi, Tiểu Lôi cười khổ nói: "Đừng vội, người này là bằng hữu của ta, hắn chỉ là nhất thời quan tâm mà thôi."

Diệp Bất Quần cuối cùng lúc này cũng tỉnh táo lại một chút. Liếc mắt nhìn Diệu Yên, trong lòng kinh hãi. Cô gái này sao lại lợi hại vậy? Bằng thân thủ của chính hắn, tại giáo hội nắm vững địa vị thủ tịch Thánh Kỵ Sĩ, nhưng trước mặt cô gái này chỉ như một tiểu hài nhi ba tuổi, không có chút lực hoàn thủ.

Tiểu Lôi chùi chùi vết nước trên mặt, cười nói: "Diệp huynh, chuyện này đợi trở về rồi hãy nói tiếp, chúng ta hãy đi ra ngoài trước đã."

Hai khổ tu giả nhìn thấy Tiểu Lôi, cùng hét lên. Cả hai lão gia hỏa đứng chắn trước mặt Tiểu Lôi, không biết nói ki ki cô cô chuyện gì đó.

Tiểu Lôi cười khổ nói: "Hả? Các người muốn cùng ta động thủ phải không?" Ai biết được tại sao hai tên lão gia hỏa lại nghênh đầu ưỡng ngực, vẻ mặt tức giận, không biết ki ki cô cô nói cái gì.

Diệp Bất Quần đứng một bên, đã chùi đi huyết tích trên khoé miệng, thấp giọng nói: "Gì? Bọn họ nói. Chính ngươi, chính là ngươi hai lần xông vào nơi này, hiện tại đã là lần thứ ba rồi. Bọn chúng nói ngươi bảy năm trước đã tới một lần, tối hôm qua lại tới một lần. Không tưởng được bây giờ ngươi lại từ dưới nước lên đây."

Tiểu Lôi cười cười nói: "Cái chuyện này, nói ra thật dài dòng, cái lần bảy năm trước, chính là ta… ài, tóm lại, miễn cưỡng có thể tính lên đầu của ta, bất quá lúc đó mọi thứ hồ đồ…,

Tiểu Lôi trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu, mơ hồ cảm giác được có chút bất ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào đó. Nhất thời không rõ ràng lắm.

Nhưng đến khi hắn thấy Nguyệt Sơn nằm trên đất hôn mê, trong lòng đột nhiên có chút sáng sủa.

"
Đúng! Không đúng a!" Tiểu Lôi dừng bước, cao giọng kêu lên. Hắn ôm đầu, mọi ý niệm trong đầu ồ ạt hiện lên, đành hét lớn: "Không đúng, không đúng, không đúng! Quá khứ không phải như thế này a!"

Hắn dứt khoát ngồi xuống đất, ôm lấy Nguyệt Hoa vào trong người, dùng lực xoa lấy huyệt Thái Dương, chỉ cảm đầu đau nhức.

Chờ một chút… chờ một chút! Đem chuyện này xét lại một lần!

Đầu tiên, trong quá khứ. Tất nhiên là "
chính mình" quay về năm 1998, gặp được Nguyệt Hoa trên núi, sau đó có lẽ là tiến nhập vào trong thần điện, Nguyệt Hoa bị Pandora nhập vào người, trong giấc mộng giết chết bốn người trong đội leo núi. Sau đó, đến ngày thứ 15, Nguyệt Hoa lại xuất hiện tại Tây Ban Nha…

Đây chính là nghi vấn thứ nhất, Nguyệt Hoa sao lại tới Tây Ban Nha? Chẳng lè là cùng đi với mình? Chỉ là tại sao nhằm ngày thứ 15, chỉ có Nguyệt Hoa bị phát hiện. Vậy "
chính mình" trong quá khứ đâu?

Đã về rồi à?

Nghĩ lại, Nguyệt Hoa bị Pandora nhập vào người, nhưng "
chính mình" trong quá khứ cũng không phát hiện ra. Cả hai ở tại Pyrenees nơi khí hậu càng ngày càng ác liệt, sau khi vượt qua được ngọn núi, là tới Tây Ban Nha. Nhưng sau đó, trong quá khứ của "chính mình", một lòng muốn quay lại, chỉ là Nguyệt Hoa không có theo về. Chuyện sau này, theo quỹ tích của lịch sữ, một mình Nguyệt Hoa lưu lại năm 1998, sau đó sinh ra Bảo Nhi, con của hai người rồi buồn bực quá mà chết…

Chỉ là bây giờ, Nguyệt Hoa đã được mình mang về, thần điện đã bị hủy, Pandora cũng bị giết chết rồi. Nói cách khác, quá khứ đã bị thay đổi!

Quá khứ sao lại có khả năng bị thay đổi? Quá khứ đúng ra là không nên bị thay đổi á! Quá khứ mà bị thay đổi rồi, sẽ sản sinh ra hậu quả gì?

"
Bảo Nhi! Bảo Nhi!" Tiểu Lôi đột nhiên kêu lên: "Nguyệt Hoa được ta trực tiếp mang về hiện tại, về tới năm 2005, vậy tại thời gian năm 1998 kia, không có Nguyệt Hoa, Bảo Nhi cũng không có! Con bà nó!! Bảo Nhi đâu! Bảo Nhi đâu!!"

Tiểu Lôi đột nhiên nhảy dựng lên, nắm lấy Diệp Bất Quần: "
Bảo Nhi đâu?!"

Diệp Bất Quần ngạc nhiên nói: "
Bảo Nhi khoẻ lắm cùng với vị tiên sinh kia ở một chỗ. Chúng ta vừa rồi mới gặp nó."

Lúc này trong lòng Tiểu Lôi mới cảm thấy yên ổn một chút. Nhưng mà trong đầu lại càng nghĩ không ra: "
Quá khứ đã thay đổi, chỉ là sao trong thì không hiện tại, không thấy có ảnh hưởng gì?"

Vấn đề này, thật ra có nhiều giải thích lắm.

Mặc dù Tiểu Lôi trong phương diện này không phải là chuyên gia, nhưng từ nhỏ đến lớn, các loại tiểu thuyết, phim ảnh, TV xem qua không biết bao nhiêu. Về việc thay đổi quá khứ, có rất nhiều cách nói, Tiểu Lôi liền nhớ tới một cách.

Cho dù quá khứ có thay đổi hay không, điều này không quan trọng. Trọng yếu là, người quay về năm 1998 cùng với người trở lại năm 2005, có phải là theo cùng một quỹ tích không!

Theo một phương pháp khác nói… còn được gọi là thuyết không gian thời gian song song.

Cho dù quá khứ bị thay đổi, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hiện tại, bởi vì cả hai thời không, đều đi song song với nhau. Ở giữa hai bên không có liên quan về nhân quả!

Nếu giải thích như vậy, ài, không đúng, không phải là "
nếu" . Chỉ có giải thích như vậy, hết thảy mới có thể giải thích được thông suốt…

Lông mày Tiểu Lôi mới giản ra được một chút. Nhìn Diệp Bất Quần một hồi, lại nhìn Nguyệt Sơn, mặt hắn giản ra cười nói: "
Nhất định là như vậy. Ha ha, làm tiểu gia ta lo lắng hết nửa ngày vô ích, chỉ sợ ta mang theo Nguyệt Hoa trở về, Bảo Nhi sẽ đột nhiên biết mất, may là không phải vậy, thật may! Ha ha…"

Lúc này hắn mới đứng lên, ôm Nguyệt Hoa, nhìn Diệp Bất Quần, cười nói: "
Làm phiền Diệp Huynh ngươi mang Nguyệt Sơn lão huynh đi thôi, ài, thê tử của ta tính tình cổ quái, ra tay lại quá nhanh, ta cũng không tới ngăn cản kịp, đợi trở về sẽ cáo tội với Diệp huynh sau nha."

Hắn vừa mới cất bước đi, cả hai tên khổ tu giả đã ngáng trước mặt.

Tiểu Lôi vòng tay chắp, mỉm cười nói: "
Hai vị, chúng ta lúc đó coi như là một sự hiểu lầm, ta tối hôm qua có đắc tội với các ngươi, nhưng nghiêm khắc mà nói, cũng là do các ngươi xuất thủ trước đối với ta… ài, người mà bảy năm trước tới đây, thật sự mà nói, không phải là ta. Bây giờ ta cần phải đi, cùng lắm là từ hôm nay trở đi, ta sẽ không quay lại nơi này nữa là xong."

Chỉ thấy hai tên gia hỏa này ki ki cô cô nói một tràng, Tiểu Lôi liếc mắt nhìn Diệp Bất Quần, Diệp Bất Quần lập tức giải thích: "
Bọn họ nói… a? Bọn họ nói, ngươi có thể đi, nhưng bọn họ có một chuyện nhờ muốn ngươi làm cho xong."

"
Ài, cái gì?"

Diệp Bất Quần quay đầu cùng hai khổ tu giả nói một hồi, sắc diện cổ quái, cau mày nói: "
Bọn họ nói, bảy năm trước, lúc tới đây, ngươi cùng bọn họ đánh một hồi, ngươi đã thắng, nhưng lại khiến bọn họ làm cho ngươi một việc, nói là đến bảy năm sau ngươi trở lại, có thể giao lại vật gì đó cho ngươi."

"
Cái gì?" Tiểu Lôi biến sắc, vẻ mặt chấn kinh: "Ngươi nói cái gì? Ta có đồ gì lưu lại cho chính mình?"

Hắn đột nhiên thốt ra một tràng dài, giọng điệu cực kỳ cổ quái, khiến người chung quanh không thể nào hiểu được, nhưng chính mình hắn thì minh bạch ý tứ trong đó.

Bảy năm trước, tại thời không năm 1998, mình từ thời không 2005 quay lại, rồi quen biết Nguyệt Hoa, thông qua nơi này quay về thời không năm 2005… chỉ là việc "
chính mình, truớc khi đi, không ngờ lưu lại đồ vật gì đó tại nơi này?

Hiện tại, đây là thời không năm 2005, cũng là chính mình thông qua nơi này tới được thời không năm 1998 một lần, làm thay đổi quá khứ, khiến Nguyệt Hoa không bị chết, lại còn có thể tự nhiên mang nàng quay về…

"Ta… Ta lưu lại vật gì đây?" Tiểu Lôi trong lòng bấn loạn cả lên.

Hai người khổ tu giả nhìn thoáng qua nhau, tên kỵ sĩ nói ki ki cô cô một tràng, Diệp Bất Quần bên cạnh lập tức phiên dịch: "Ngươi bảy năm trước tới nơi này, bọn họ tưởng ngươi muốn xâm nhập vào nơi đây, cùng ngươi đánh một trận, kết quả không phải là đối thủ của ngươi, ngươi lưu lại một món đồ tại nơi này, lúc ấy bọn họ nghe không hiểu ngươi nói gì, nhưng cũng may là ngươi rất thông minh, hoa chân múa tay cả nửa ngày, rốt cuộc họ hiểu rõ ý tứ của ngươi, là muốn lưu món đồ tại nơi đây, chờ ngươi quay trở về lấy đi. Bọn họ là khổ tu giả chân thành, nếu đã thua cuộc cho ngươi, sẽ tuân thủ lời hứa. Món đồ này vẫn được bảo quản tại đây bảy năm, bây giờ ngươi có thể mang đi rồi."

"
Có chuyện này sao?" Tiểu Lôi trợn mắt cười khổ nói: "Vậy bọn họ sao không đưa cho ta từ sớm?"

Diệp Bất Quần cười nói: "Bọn họ nói, lúc ấy bọn họ đưa ra điều kiện, bảy năm sau mọi ngưòi sẽ tái đấu một trận, nếu ngươi lại thắng, sẽ trả đồ lại cho ngươi. Nếu ngược lại, ngươi bị chiến bại, phải ở lại đây sám hối với bọn họ mười năm. Lại nói rằng, bọn họ gặp ngươi tối qua, liền lập tức hướng về ngươi xuất thủ, cũng không có gì sai."

Tiểu Lôi cười ha hả một tiếng, lập tức giơ tay ra, nói: "Đưa đây! Nếu tối hôm qua ta đã đánh bại các ngươi, vậy xin mang món đồ trả lại cho ta đi."

Trong lòng hắn cũng thấy kỳ quái, bảy năm trước chính hắn, rốt cuộc lưu lại vật gì đây?

Tên kỵ sĩ chỉ chỉ pho tượng bên cạnh thủy đàm, Diệp Bất Quần lập tức phiên dịch: "Hắn nói vật đó hiện ở ngay dưới pho tượng."

Tiểu Lôi chạy qua đó, nhíu mày quan sát một chút, giơ tay ra, nhất pho tượng sang một bên, quả nhiên nhìn thấy phía dưới pho tượng có một túi vải nho nhỏ.

Túi vải này hắn tự nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhân vì đây chính là một túi càn khôn!!!

Cố nén sự kinh ngạc trong lòng, Tiểu Lôi mở túi càn khôn ra, nhưng phát hiện bên trong chỉ có một món đồ, đó là một quyển sách!

Mở ra trang đầu, hiện ra một hàng chữ Trung văn sắc nét: "Nhật ký leo núi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status