Chỉ yêu cố chấp cuồng của anh

Chương 32



Bởi vì dáng vẻ bà ta rất xinh đẹp, lại biết rơi nước mắt, cho nên ba cũng thế, Đinh Hoài Chí trước mắt cũng thế, đều có tình cảm sâu đậm với bà ta. Thật nực cười, bà ta bỏ chồng, bỏ con gái, nhưng ba chưa từng trách tội bà ta một chút nào, cho dù khi nhận được đơn ly hôn bà ta gửi đến, cũng lặng lẽ ký tên, mang thẻ căn cước, giấy kết hôn và sổ hộ khẩu đến cục dân chính. Từ khi Mạnh Nịnh bắt đầu có trí nhớ, chưa từng nghe ba nói một câu không tốt nào về Đinh phu nhân, thậm chí khi ông bế cô ngồi trên đùi kể chuyện xưa, luôn nói, mẹ là người xinh đẹp nhất dịu dàng nhất trên đời.

Mạnh Nịnh tin. Cho nên vào thời điểm cùng đường đi cầu xin Đinh phu nhân, lúc đó, dù bà ta sợ Thi gia nên không chịu chìa tay ra giúp, lẽ nào ngay cả một vạn tệ cũng không mượn nổi sao? Đó chẳng qua chỉ là mượn cớ, bà ta sợ mất đi tất cả, cho nên chẳng có chút khả năng động đến Thi Vinh, trơ mắt nhìn con gái bị người ta giày vò. Cho tới nay Mạnh Nịnh vẫn nhớ vẻ mặt Đinh phu nhân lúc đó, áy náy, bứt rứt, còn có như trút được gánh nặng.

Đến khi cô làm hài lòng Thi Vinh, biết ngoan ngoãn nghe lời, Đinh phu nhân mới thở dài một hơi. Bởi vì như thế có nghĩa là cô sẽ không trở thành phiền phức của bà ta, cũng sẽ không trở thành người quấy nhiễu. Mạnh Nịnh không hiểu, tại sao trên thế giới lại có thể có người vô tình đến như vậy? Đinh phu nhân thương yêu Đinh Linh, coi như trân châu, nhưng cô là đứa con đầu tiên, vì sao bà ta có thể tàn nhẫn đẩy cô ra như thế? Rõ ràng đều là con gái của bà ta mà! Con gái nhỏ của bà ta chỉ nhíu mày lại chút, bà ta liền đau lòng gần chết, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, con gái lớn của bà ta gãy cả mười ngón tay, bà ta làm như không thấy. Thử hỏi Mạnh Nịnh phải tha thứ bà ta như thế nào đây?

"Em có lỗi gì với cô ta sao?" Đinh Hoài Chí cả giận nói. "Qua nhiều năm như vậy, em vẫn nhớ cô ta, cũng không dám nói cho cô ta biết, đau khổ như thế em đều phải một mình chịu đựng, cô ta đâu? Gả được rồi, cũng chẳng cần nhận người mẹ này nữa!"

Mạnh Nịnh bị kiểu logic này làm cho buồn cười, trên thực tế cô cũng cười ra tiếng thật: "Bà nói như thế với ông ta sao?"

Đinh phu nhân bị cô nên chột dạ không thôi, thật sự bà ta cũng không nói rõ chuyện Mạnh Nịnh và Thi Vinh với chồng, bởi vì bà ta vẫn không dám nói, sợ chồng và con gái biết sẽ thất vọng về mình. Bà ta vốn là người lãng mạn từ trong xương, tất cả đều phải lấy mình làm trung tâm, nếu có chút vấn đề gì, đó nhất định là do người khác chứ không phải bà ta.

Đinh Hoài Chí không quan tâm chân tướng của mọi chuyện là cái gì, ông ta chỉ biết, vợ mình mong muốn, ông ta nhất định sẽ thỏa mãn bà ta: "Mạnh Nịnh, tôi cảnh cáo cô một lần nữa, xin lỗi mẹ cô ngay, sau đó ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về!"

Bộ điệu của ông ta lúc này lại giống như cha dượng thật, Mạnh Nịnh ngưng cười thành tiếng, nói nhẹ nhàng không được, liền xoay người rời đi. Đinh Hoài Chí tức điên lên, tự tới bắt Mạnh Nịnh lại, Tiểu Chu chặn ông ta lại.

Tiểu Chu ước chừng tầm 1m9, lại xuất thân là bộ đội đặc chủng, cao to lực lưỡng, cả người đầy cơ bắp, Đinh Hoài Chí chỉ là một người trung niên dáng vẻ thư sinh, đâu thể là đối thủ của anh ta được, khẽ đẩy là ngã. Anh ta liếc mắt nhìn đối phương, nhớ kỹ tên và biển số xe, sau đó bước nhanh theo đuổi kịp Mạnh Nịnh, cẩn thận hỏi: "Phu nhân, có cần tôi thông báo cho thiếu gia không?"

Mạnh Nịnh lắc đầu: "Chuyện nhỏ này không cần làm phiền anh ấy đâu."

Người kia đã động tay chân rồi, còn bảo chuyện nhỏ sao? Tiểu Chu líu lưỡi, cảm thấy mình vẫn nên nói với thiếu gia thì tốt hơn, nói như vậy nếu như sau này người kia trở lại, anh ta cũng biết nên làm sao.

Đinh phu nhân ngồi trên xe lăn, ngây người nhìn bóng lưng rời đi của Mạnh Nịnh mà rơi nước mắt, Đinh Hoài Chí ở bên cạnh bà ta dịu dàng an ủi, may là lúc này trường học đã không còn ai nữa, bằng không thực sự là đã vứt mặt mũi xuống Thái Bình Dương rồi. Nhưng chắc chắn Đinh phu nhân không cảm thấy mất mặt, bởi vì bà ta chỉ là một bà mẹ vì bù đắp con gái mà tan nát cõi lòng, thương tiếc còn không kịp, ai sẽ cười nhạo bà ta chứ?

Hôm nay Thi Vinh có dự án quan trọng, nếu không sao lại bảo Tiểu Chu tới đón hai mẹ con, cho nên, sau khi Mạnh Nịnh về nhà nấu cơm, mang đến công ty cho anh, thuận tiện dẫn Quả Quả đi cùng, một nhà ba người cùng đi ăn tối, ngày này mới hết. Đây là sự kiên trì của Thi Vinh, giống như hôm nay vậy, bình thường anh rất ít khi ở lại làm thêm giờ, nhưng nếu có, thì Mạnh Nịnh nhất định sẽ tới đưa cơm, thuận tiện tăng ca cùng anh.

Phòng làm việc của Thi Vinh rất lớn, bàn làm việc, ghế sô pha, mặt sàn đều đem lại cảm giác lạnh lẽo, nhưng khi đi vào phòng nghỉ, nơi đó lại trở thành một thế giới khác, khắp nơi đều trang trí đồ chơi, đây là chuẩn bị cho Quả Quả, cậu nhóc kia rất ít khi tới công ty, vừa đến là thích phá phách, cho nên Thi Vinh chuẩn bị cho cậu rất nhiều món đồ chơi.

Tuy là đây không phải là lần đầu tiên tới công ty, nhưng đã kết hôn gần mười năm rồi, số lần tới của Mạnh Nịnh có thể đếm trên đầu ngón tay, rất nhiều nhân viên ở đây không nhận ra cô, nhưng thấy Tiểu Chu kính cẩn lễ phép dẫn một người phụ nữ rất xinh đẹp đi vào, phải biết rằng Tiểu Chu ở trong công ty có thể nói là nổi danh mặt lạnh như tiền, nếu không phải biết anh ta là tài xế của nhà họ Thi, tất cả mọi người đều cho anh ta là sát thủ ở ẩn nào đó. Bất cứ lúc nào đều là một biểu cảm như người chết, ai nói chuyện cùng anh cũng chẳng để ý, một thời gian sau, mọi người cũng hiểu cách coi anh ta như người tàng hình. Ngược lại người ta cũng không để ý đến mình, mình cần gì phải đem khuôn mặt nóng áp vào mông lạnh của người ta cơ chứ?

Mạnh Nịnh được Thi Vinh nâng niu nhiều năm như vậy, mặc dù tuổi đã tuổi gần ba mươi rồi, nhưng người ta không thể thấy được, nhìn không khác cô gái mười bảy mười tám tuổi là mấy, cô lại không trang điểm, da vẫn mềm mại như có thể bấm ra nước, những năm gần đây cũng không tiếp xúc với bên ngoài nhiều, trên người có một loại phong cách không vướng khói lửa trần gian chẳng nói nên lời, khiến các nhân viên lớn nhỏ trong công ty đều phải nhìn, cảm thấy dáng vẻ người phụ nữ này rất đẹp, chẳng kém gì những minh tinh trên ti vi cả, quả nhiên giống như câu danh ngôn kia, người đẹp ở dân gian.

Mà cậu nhóc đi theo Mạnh Nịnh càng khiến tình thương của mẹ thức tỉnh trong lòng các nhân viên nữ! Cậu bé này từ đâu đến vậy? Thật sự là đáng yêu mà! Nhìn mặt trái táo mập mạp trắng trẻo, làn da trắng như sữa, mắt to đên cùng miệng nhỏ hồng hồng! Thật là cậu nhóc đáng yêu!

Nhưng mà... Sao nhìn cậu bé này lại quen quen vậy?

Có người nhận ra được: "A! Nhìn ngoại hình của cậu nhóc này thật là giống chủ tịch!"

Vì vậy, có người lặng lẽ chạm vào Tiểu Chu, hỏi thăm dò: "Ôi ôi, hai vị này là ai vậy?"

Tiểu Chu chưa bao giờ để ý đến bọn họ để lên tiếng lần đầu tiên: "Phu nhân và con trai yêu của chủ tịch."

Hả!

Tin tức này như nước sôi sùng sục, Mạnh Nịnh rất ít khi đến công ty, một số ít người biết cô sớm đã thành quản lí cấp cao rồi, tất nhiên sẽ không xuất hiện ở tầng một, lầu này đương nhiên không có một ai biết cô cả! Sau khi biết cô là phu nhân chủ tịch, ánh mắt mọi người đều nhìn cô chằm chằm, mãi đến khi cô đi vào thang máy, của khép lại, chỉ có sự ngăn cách này mới cản lại ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, tìm tòi nghiên cứu của mọi người.

Vì vậy, tin tức phu nhân chủ tịch và thiếu gia nhỏ đến chưa đầy mười giây đã lan khắp toà nhà lớn. Trong công ty, trên diễn đàn,... Tất cả mọi người ở đây đều truyền tai nhau tin tức này, nhưng không ai dám chụp ảnh, dù sao bọn họ còn muốn ăn cơm của người ta nữa!

Cũng có người to gan lớn mật dám chụp lén Mạnh Nịnh và Quả Quả, cùng bàn bạc trong nhóm, sau đó mọi người bình phẩm hai mẹ con từ đầu đến chân, cuối cùng cho ra kết luận là: Khuôn mặt xinh đẹp như thế, lại có khí chất, thảo nào chủ tịch cũng phải quỳ dưới váy, làm như không thấy những người phụ nữ khác yêu thương nhung nhớ. Cậu nhóc là sự kết hợp ưu điểm của cặp cha mẹ hoàn mỹ, phu nhân chủ tịch quả thực may mắn một đời. Gả cho chủ tịch anh tuấn, nhiều tiền, có năng lực, sỉnh ra con trai đáng yêu, thực sự là khiến người ta vừa ước ao lại đố kỵ!

Đối với các nhân viên nhiều chuyện, Mạnh Nịnh không biết, cũng không để ý. Cô mang theo hộp cơm lên tầng cao nhất, Thi Vinh đang ngồi xem văn kiện ở bàn làm việc, nghe tiếng gõ cửa, nói "vào đi". Quả Quả chạy vội tới ôm lấy đùi ba, ngước khuôn mặt mũm mĩm lên, nói: "Ba ba, con cũng ma ma mang cơm tới cho ba rồi!"

Thi Vinh đặt bút ngòi vàng trong tay xuống, ôm Quả Quả ngồi lên đùi: "Vậy sao con lại đi tay không?"

Quả Quả nói: "Cơm là do ma ma cầm, Quả Quả muốn giúp ma ma cầm, ma ma không cần." Nói xong, còn dẩu môi nhỏ nhắn, làm vẻ rất tủi thân.

Thi Vinh vội nói: "Quả Quả phải ăn nhiều vào, cao hơn, như thế mới có thể xách cơm hộp giúp ma ma, ma ma sẽ không từ chối đâu."

Mạnh Nịnh mỉm cười, lấy hộp đựng cơm ra đặt lên bàn trà, lấy bát đũa ra dọn lên bàn, gọi hai ba con lại dùng cơm. Phòng làm việc này của Thi Vinh đầy đủ hết tất cả đồ giải trí, anh là người đàn ông rất biết hưởng thụ.

Mạnh Nịnh cảm thấy dường như bản thân lại bình tĩnh như trước, trong lòng thở phào nhẹ nhõm chút, còn chưa kịp mở hộp cơm ra, đã bị Thi Vinh kéo vào lòng hôn một cái, rồi anh thân mật cắn vành tai trắng mịn của cô: "Nhớ anh không?"

"Nhớ."

"Nhớ bao nhiêu?"

Mạnh Nịnh đỏ mặt: "Mau ăn đi." Một lời nói dối còn chưa đủ sao.

Thi Vinh cũng không làm khó cô nữa, đặt Quả Quả lên ghế sô pha, giúp cô mở hộp cơm ra. Bốn món mặn một món canh, phối hợp với cơm tẻ mềm dẻo rõ hạt, một nhà ba người ăn đến đáy bát, tay nghề của Mạnh Nịnh càng ngày càng tốt, rất khó để tưởng tượng thời điểm cô mười mấy tuổi chỉ đun nước thôi cũng có thể làm hỏng luôn cả bếp điện. Nay đã thành dáng vẻ người vợ hoàn mỹ, không thể không thiếu công lao của Thi Vinh.

Chén đũa không cần cô rửa, Mạnh Nịnh đưa Quả Quả đến phòng nghỉ xem ti vi, cậu nhóc kia vẫn tràn đầy sức sống, làm bài tập xong rồi, biết được tối hôm nay sẽ ở lại đây, vui vẻ muốn chết, không sao ngủ được, Mạnh Nịnh dẫn cậu đi phòng tắm, thay đồ ngủ con gấu, dỗ cậu bé ngủ đến mệt mà cậu còn nhảy tới nhảy lui trên giường.

Còn nhỏ, dù sao sức lực cũng có hạn, cho nên Quả Quả nhảy nhót được một tiếng rồi ngủ say trong lòng Mạnh Nịnh. Mạnh Nịnh để cậu vào trong giường nhỏ bên cạnh giường lớn, mang đồ ngủ đi tắm.

Đang tắm rửa, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, cô hoảng sợ, thấy là Thi Vinh liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại có chút khó chịu. Thi Vinh đi về phía cô, nới cà vạt, cởi cúc tay áo ra, khi nới cà vạt ngón tay thon dài của anh lộ ra một loại hấp dẫn không nói nên lời. Mạnh Nịnh cứng đờ ngồi trong bồn tắm, cảm giác Thi Vinh trượt vào, bàn tay to chậm rãi vuốt ve trên người mình, thi thoảng lại vớt bọt lên thoa trên người cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status