Chia tay một trăm ngày

Chương 5: Khác nhau như trời với đất

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc



Xe chạy băng băng, trong xe ngoại trừ tiếng động cơ thì yên tĩnh đến cực điểm, áp khí thấp đến mức làm người ta cảm thấy khó thở. Lục Quan Du buồn bực, anh biết Phó Viễn vừa rồi hút thuốc trong xe, liền hạ cửa sổ xe xuống một chút, gió bên ngoài thổi vào tản mát vị khói quanh quẩn đầy xe.

Phó Viễn có hơi hối hận, vừa rồi sao hắn không nghĩ tới việc mở cửa sổ xe tản bớt mùi cơ chứ.

Cả hai người không ai muốn mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này, chiếc xe cũng mang theo không khí quái dị lại hài hòa trở về nhà.

Đêm qua quyết tâm đầy kiên định là vậy, lúc này nhìn thấy Phó Viễn, Lục Quan Du mới phát hiện kiên định của mình hóa ra lại không chịu nổi một kích đến thế.

Phó Viễn thoáng nhìn thấy Lục Quan Du nhíu mày, lại thấy khác quá nhiều so với vừa rồi anh vui vẻ xách đồ ăn, cảm thấy khó chịu vô cùng, lập tức hung hăng dẫm phanh.

"Xuống xe!"

Lục Quan Du không nói một lời, bước xuống, lại im lặng theo Phó Viễn đi đến trước nhà, chờ hắn mở cửa.

Khi đi khỏi nhà, Lục Quan Du tự giác không mang chìa khóa, tựa như thật sự muốn vứt bỏ hết tất cả nơi này.

Phó Viễn sắc mặt thật sự rất xấu, Lục Quan Du biết hắn tức giận, nhưng anh cũng không muốn làm gì khác, chỉ yên lặng vào nhà.

Quần áo vương vãi trên đất hệt như khi anh đi, trên bàn có túi sữa đậu nành đã bị bục rách, khăn trải bàn còn đầy vết sữa tràn ra đã khô cạn, mấy cái bánh bao lẻ loi lăn lóc, nhìn có chút đáng thương.

Lục Quan Du nhìn căn nhà mình quen thuộc nhất, lại xa lạ với cảnh lộn xộn như vậy.

Nghe tiếng Phó Viễn đóng cửa, Lục Quan Du xoay người, tâm bình khí hòa nói: "Sau này chúng ta không còn ở cùng nhau, anh nên tự thu dọn phòng ở sạch sẽ, không thể để như vậy."

Phó Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh của anh, ngọn lửa phẫn nộ thoát khỏi phạm vi đại não, tay nắm chặt bả vai Lục Quan Du đẩy mạnh về vách tường phía sau.

Hắn giống như đang cắn xé con môi, dùng sức cắn xuống cái miệng đang nói mấy lời làm người ta tức giận của Lục Quan Du, vị máu tươi nháy mắt tràn ngập giữa hai đôi môi, vị tanh ngọt như đang dụ dỗ sư tử tiến thêm một bước đuổi bắt con mồi. Phó Viễn hung hăng liếm mút vết thương nhỏ trên môi Lục Quan Du, lại tràn ngập tính xâm chiếm muốn cạy hàm răng anh đang cắn chặt.

"Ưm!" Lục Quan Du trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng được Phó Viễn sẽ ở tình huống này cưỡng hôn mình. Hết thảy bình tĩnh cùng kiên cường dùng để ngụy trang đều bị một cái hôn này phá vỡ, Lục Quan Du lại càng mím chặt môi, ngăn cản Phó Viễn đang tham lam gặm cắn, tay cũng không nhàn rỗi ra sức đẩy Phó Viễn.

Nhưng Phó Viễn biết rõ những điểm mẫn cảm của Lục Quan Du, đôi tay giam cầm bả vai từ từ trượt xuống, từ vạt áo âm thầm xâm nhập vỗ về vòng eo mảnh khảnh, Lục Quan Du lập tức như bị điện giật, hé miệng muốn hét lên.

Phó Viễn nhân cơ hội làm sâu nụ hôn, Lục Quan Du không biết từ chỗ nào mượn được sức mạnh, đưa nắm tay đấm mạnh vào mặt hắn, Phó Viễn tránh không kịp, lảo đảo buông lỏng kiềm chế trong tay.

Tay chân Lục Quan Du không còn bị kiềm giữ, tất cả các ngón nghề phòng thân mấy năm trước được Phó Viễn dạy đều trả hết cho hắn, lại như phát tiết mà mỗi chiêu đều dùng hết sức lực toàn thân.

Phó Viễn gặp chiêu nào phá chiêu đó, gần như chỉ chú ý phòng thủ, trong chốc lát cả hai người đều bị thương đến tím tím đỏ đỏ, quần áo rách tung tóe.

Cứ vậy mãi cho đến khi một bình hoa đặt ở góc phòng khách bị tác động, rơi vỡ trên mặt đất tạo tiếng động thật lớn, hai người mới bình tĩnh được.

Lục Quan Du một tay nắm cổ áo Phó Viễn, một tay khác còn giơ lên như bị thời gian ngưng đọng, một lúc sau anh mới chậm chạp buông ra, vô lực ngồi trên sô pha, vùi mặt giữa lòng bàn tay, nhất thời phòng khách chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.

"Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện." Lục Quan Du vỗ vỗ sô pha, đưa tay vuốt lại đầu tóc lộn xộn, nghĩ đến chuyện mình vừa rồi tức giận thế mà lại tự cười ra tiếng, khẽ động đến khóe miệng bị thương, đau đến hít hà.

Phó Viễn ngồi bên cạnh Lục Quan Du, che lại phần mặt bị đánh, nghĩ thầm Lục Quan Du rốt cuộc hận mình bao nhiêu mới có thế ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.

"Phó Viễn, tôi cảm thấy chúng ta bây giờ không còn thích hợp ở bên nhau, có cố gắng tiếp tục cũng chỉ tăng thêm phiền não cho cả hai, còn không bằng vui vẻ kết thúc." Lục Quan Du hơi nghiêng người, bình tĩnh nói.

"Em rốt cuộc đang giận dỗi chuyện gì?"Phó Viễn cũng có chút mệt, dựa lưng vào sô pha nhìn cái ót Lục Quan Du.

"Tôi không giận dỗi, tôi chỉ đi trước nói ra những lời mà trong lòng anh muốn nói, cũng coi như bảo tồn chút tôn nghiêm trong đoạn quan hệ này." Cái mũi Lục Quan Du lên men, ở bên nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng lại có thể dễ dàng nói ra loại lời này.

"Nói thế nào cũng phải có một cái lý do đi." Trong giọng nói Phó Viễn tràn đầy bất đắc dĩ, "Bây giờ chúng ta sống trong căn nhà tốt thế này, ăn hay mặc có cái nào không phải loại tốt nhất?"

"Anh không còn yêu tôi, đó không phải lý do sao?" Lục Quan Du nhàn nhạt nói. Chữ "Yêu" này có quá nhiều hàm nghĩa, tuy không thể chân chân thực thực nắm trong lòng bàn tay nhưng lại là lý do Phó Viễn không thể phản bác nhất.

Phó Viễn lâm vào trầm tư, chỉ có chữ "Yêu" này là hắn không thể cho người kia một đáp án rõ ràng, bởi chính hắn cũng không biết rốt cuộc hiện tại hắn có còn yêu người kia nữa hay không.

Lục Quan Du có chút thất vọng, anh sao có thể dứt khoát như vậy chứ, anh vẫn luôn mong Phó Viễn sẽ phản bác lại anh, nói cho anh biết, hắn còn yêu anh, mặc cho đó chỉ là chút lời nói dối.

Nhưng Phó Viễn lại không hề nói gì, Lục Quan Du yên lặng một lúc, đứng lên: "Tôi đi trước."

Phó Viễn vẫn không nói, bàn tay nắm lấy cánh tay Lục Quan Du càng siết chặt. Trái tim Lục Quan Du run rẩy, tay Phó Viễn vẫn ấm áp như vậy, nhưng lúc này anh lại đặc biệt chán ghét loại cảm giác đó, sức ảnh hưởng của Phó Viễn đối với anh quá lớn, anh muốn toàn thân mà lui, lại không thể khống chế chính mình.

"Chúng ta đều là đàn ông, không có giấy chứng nhận ràng buộc, cũng không có vấn đề phân chia tài sản, cứ như vậy hảo tụ hảo tán đi."

"Chờ một chút," Phó Viễn vẫn im lặng ngẩng đâu nhìn anh: "Trời đã tối rồi, em còn muốn đi đâu?"

"Tạm thời sẽ đến chỗ Lương Bình..."

"Không được, ở nhà ngủ." Phó Viễn lập tức ngắt lời Lục Quan Du, phủ quyết quyết định này của anh.

Nhìn xem, lại là một mệnh lệnh.

Lục Quan Du rút tay, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Phó Viễn: "Phó tiên sinh, chúng ta đã chia tay, anh hình như đã không còn tư cách quản tôi đi đâu."

"Tôi vẫn chưa đồng ý chia tay." Phó Viễn bị Lục Quan Du nhìn đến trong lòng phát run, người kia từ trước đến giờ đều nhìn hắn bằng ánh mắt ôn nhu tràn ngập tình yêu, lúc này trong đôi mắt đó không còn chút độ ấm nào, Phó Viễn thừa nhận hắn không quen nổi, không thể bình tĩnh được.

Đặc biệt là danh xưng "Phó tiên sinh" kia, cứng rắn bày tỏ địa vị của hắn trong lòng người kia thậm chí còn không bằng một người qua đường.

Phải biết rằng, Phó Viễn vì muốn thay đổi hình tượng bản thân trong nhận thức của Lục Quan Du từ "biến thái" thăng cấp lên "bạn trai" đã bỏ ra không ít công phu.

Phó Viễn có không ít tiểu đệ đi theo, chạy đông chạy tây là có thể hỏi thăm rõ ràng về Lục Quan Du.

Là sinh viên ưu tú, là "Dương cầm vương tử" trong mắt các học tỷ học muội, tuổi còn trẻ đã lấy được nhiều giải thưởng đỉnh cấp quốc nội, là con cưng của của một gia đình có dòng dõi nghệ thuật.

Lục Quan Du cảm thấy cuộc sống của mình đột nhiên trở nên ầm ĩ hẳn lên vì sự xuất hiện của một kẻ tên Phó Viễn, hơn nữa còn là một tên con trai.

Cái người này giống như không biết đến mấy chữ lễ nghĩa, liêm sỉ, trên đường đi học cũng thấy mặt hắn, trên đường về nhà cũng thấy điểm danh, khiến cho mọi người trong trường đều như cười vào mặt cậu.

Lục Quan Du thật sự chịu không nổi, quyết định đi tìm kẻ kia nói chuyện.

Tìm được ký túc xá của Phó Viễn, cậu rất lịch sự đứng ngoài cửa gõ mấy cái, có một tiểu hoàng mao ra mở cửa, vừa nhìn thấy mặt cậu thì kích động quay vào phòng gọi lớn: "Lão đại! Chị dâu tới tìm anh!"

Trong phòng một trận ồn ào, Lục Quan Du đứng ngoài mặt một trận đỏ một trận trắng, đột nhiên cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, hai nam sinh chỉ mặc quần đùi bị người trong phòng đạp thẳng ra ngoài, sau đó Lục Quan Du bị kéo vào.

Cửa rầm rầm đóng lại, tiểu hoàng mao cùng một bạn cùng phòng khác ra sức đập cửa, vừa đập vừa kêu: "Đại ca! Còn phải thi đấu xếp hạng! Đại ca! Cho em lấy quần áo đi! Đại ca!"

"Cút!" Mấy món quần áo bị ném ra ngoài, sau đó cửa lại vô tình đóng lại.

Hai người đành phải xám xịt chạy sang phòng bên cạnh, tai dán vách tường nghe trộm.

Lục Quan Du xấu hổ đứng trong phòng, tay chân có điểm luống cuống. Phó Viễn không mặc áo, phô bày nửa trên cơ thể rắn rỏi, hắn tùy tiện tìm một cái áo thun, xoay lưng về phía Lục Quan Du mặc vào.

Lục Quan Du phát hiện trên lưng Phó Viễn có mấy vết sẹo không giống bình thường, nhìn thoáng qua có vẻ chỉ trên phim mới xuất hiện.

Màu sắc thâm đen đan xen, đây là vết thương do bị roi đánh hay đao chém vậy?

"Sao cậu lại tới đây? Mau ngồi xuống." Phó Viễn đẩy đống đồ loạn thất bát tao trên giường về một góc, lộ ra một khu vực gọn gàng.

Lục Quan Du ngồi xuống, chưa kịp mở miệng đã thấy Phó Viễn tất bật nào rót nước nào lấy đồ ăn vặt, miệng còn hỏi: "Cậu thích nước chanh hay là trà xanh? Loại đồ ăn vặt này có được không?"

"Không cần đâu, tôi tới tìm cậu là để..."

"Đồng ý hẹn hò với tôi sao?" Phó Viễn rất là kích động nắm lấy bả vai Lục Quan Du, vui sướng gì đó bộc lộ hết ra ngoài.

Một khắc này, ánh mắt hai người giao nhau, Lục Quan Du khẽ nhếch miệng, ý định cự tuyệt bên môi lại không nói nên lời.

Các loại ánh mắt mãnh liệt, cậu đã thấy quá nhiều, cha mẹ, lão sư, giám khảo, khán giả dưới đài, đều dùng ánh mắt mãnh liệt này nhìn cậu chiến thắng cuộc thi, nhìn cậu bước từng bước cao hơn.

Mà nam sinh kỳ lạ trước mặt, trong mắt hắn chỉ có một tồn tại duy nhất, không có ánh hào quang, không có thi đấu, không có thần đồng âm nhạc, chỉ duy nhất có Lục Quan Du.

Dùng ánh mắt mãnh liệt như vậy, đơn thuần như vậy, nhìn thẳng Lục Quan Du.

Trong nháy mắt, Lục Quan Du cảm thấy tim mình đập quá nhanh, dường như khiến cậu không thở nổi, ngay cả tay cũng hơi run lên.

Đây là cảm giác gì, vì sao cậu lại có loại xúc động muốn đồng ý với hắn?

"Không... Tôi..."

Lời còn chưa nói xong, Phó Viễn đã sáp vào hôn lên môi Lục Quan Du, cậu giật mình trừng mắt, lại không hề đẩy hắn ra.

Phó Viễn khẽ hôn lên đôi môi mềm mại đến quá đáng kia mấy lần, mỗi lần đều chỉ nhẹ nhàng chạm một chút. Vừa dứt ra đã thấy nhớ, lại dính trở về.

Cứ như vậy mãi một lúc sau Phó Viễn mới phát hiện Lục Quan Du vẫn đang nín thở, mắt vẫn mở to không chớp lấy một cái.

"Hôn ở môi cậu, lại không phải hôn ở mũi, sao lại không thở cơ chứ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status