Chiếm đoạt tiểu bạch thỏ

Chương 92: Người tốt sẽ được báo đáp


Gió mưa quay cuồng.

Nam nhân quay lưng về phía nữ nhân, bóng lưng dị thường quyết tuyệt, nữ nhân cố sức muốn cứu lại đoạn tình cảm lưu luyến đã sớm tàn lụi, mặt nàng đẫm nước mắt, đau khổ níu kéo, nhưng nam nhân thủy chung thờ ơ.

Ninh Tiểu Tiểu cũng nhịn không được rơi lệ, kỹ thuật diễn của Trần Băng Khiết thật tốt, không hổ là diễn viên hạng A, khiến cho người ta chìm đắm trong câu chuyện. Trường quay, tất cả mọi người lặng im, đều bị hai nhân vật chính kéo vào khung cảnh quyến luyến bên trong.

Không ai chú ý tới biển báo quảng cáo cũ ở trên đầu nữ nhân vật chính đang ở lặng lẽ nghiêng đột nhiên lung lay, nếu rớt xuống đỉnh đầu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Cẩn thận!" Ninh Tiểu Tiểu kinh hô, cô không chút suy nghĩ liền tiến lên, đè ở trên người Trần Băng Khiết.

Lúc tỉnh lại, xung quanh một mảnh trắng xóa, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú mang theo sầu lo của Công Tử Lạc.

Ninh Tiểu Tiểu không khỏi rên rỉ một tiếng, phần eo truyền đến từng trận đau đớn.

"Tiểu Tiểu, em tỉnh?" Công Tử Lạc nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nhắc nhở, "Đừng nhúc nhích, sẽ động đến miệng vết thương. Đây là mấy?" Anh giơ ba ngón tay trước mặt Ninh Tiểu Tiểu.

"Ba."

"Còn đây?" Anh lại duỗi ra hai ngón tay.

"Hai."

Công Tử Lạc thở ra: "May mắn không bị ngốc."

"Anh nói cái gì đấy?" Ninh Tiểu Tiểu bất mãn nói, "Trần Băng Khiết không có việc gì chứ?"

Công Tử Lạc nhìn cô một lát mới bực bội nói: "Đầu óc em có phải có vấn đề không, bản thân bị thương còn để ý người đàn bà kia. May mắn không bị thương đến xương cốt, bằng không tôi không tha cho cô ta."

"Tôi không phải là không có việc gì sao?" Ninh Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói, "Đừng nóng giận, tôi hiện tại có thể xuất viện không? Trương Nghiên khẳng định rất lo lắng."

"Không thể. Em ít nhất cũng phải ở bệnh viện nằm hai ngày." Công Tử Lạc dùng ánh mắt ngăn cô lại, nhìn vẻ mặt kia của anh có lẽ nếu cô dám lộn xộn, anh có thể đem cô bóp chết, "ôi đã gọi điện thoại cho anh trai."

"Cái gì? Anh nói cho cha?" Ninh Tiểu Tiểu cả kinh.

"Tôi mới không ngu như em." Công Tử Lạc còn chưa có bớt giận, "Anh mà biết tôi khiến cho em bị thương, không xử đẹp tôi mới là lạ đấy. Tôi nào dám nói cho anh ấy, chỉ nói tôi muốn giữ em ở lại tổ kịch hai ngày."

"Cha đồng ý rồi?"

"Đồng ý mới là lạ. Em hiện tại là vợ của Trương Nghiên, không thể phá hỏng quy củ. Nhưng mà tôi cứ không nói tới quy củ, anh ấy cũng không có biện pháp."

Ninh Tiểu Tiểu cái gì cũng chưa nói, cô nghĩ tới Trương Nghiên, người kia dù sao cũng cùng cô sinh hoạt dưới một mái nhà, không biết anh nghĩ thế nào về cô đây.

"Tôi nói em." Công Tử Lạc chỉ vào mũi cô nói, "Về sau lại gặp loại tình huống này em còn dám... Tóm lại chính là mạng của em quan trọng nhất, em còn dám tự ý mạo hiểm như vậy tôi liền đánh mông em, tôi là cha nhỏ thì phải làm cho đáng.”

Ninh Tiểu Tiểu hừ một tiếng, cái gì là cha nhỏ, lúc này còn uy hiếp cô.

"Hừ cái gì, không thừa nhận tôi là cha nhỏ đi?"

"Thừa nhận, tôi thừa nhận." Ninh Tiểu Tiểu không cùng anh cãi.

Công Tử Lạc thấy thế mới nở nụ cười: "Đói bụng sao? Tôi để Tiểu Hoàn Tử nấu canh rồi, một lát sẽ có."

Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu: "Tôi không đói bụng." Quay đầu nhìn ra cửa thì thấy có người đang đứng, là Trần Băng Khiết.

Công Tử Lạc theo tầm mắt cô nhìn lại, nhìn thấy người tới anh lập tức đứng lên, mặt đen lại: "Sao cô lại tới đây? Đi ra ngoài!" Anh chỉ ra cửa.

"Tiểu Tiểu." Trần Băng Khiết có chút xấu hổ nhìn Ninh Tiểu Tiểu, "Tôi đến thăm cô... Tôi muốn cùng cô nói riêng vài câu."

"Có cái gì để nói?" Công Tử Lạc lập tức nói, "Tôi cảnh cáo cô, hiện tại liền đi ra ngoài, cô muốn tiếp cận Tiểu Tiểu, ai biết cô có âm mưu gì."

"Chú hai, được rồi." Ninh Tiểu Tiểu kêu lên, "Chị ấy cũng là có ý tốt, chú sao lại có thái độ như vậy? Chú đi ra ngoài đi, cháu cùng Trần tiểu thư nói vài câu."

"Không được..."

"Đi ra ngoài nha." Ninh Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn anh. Công Tử Lạc ỉu xìu, nhìn Trần Băng Khiết, lấy tay chỉ: "Cô thành thật một chút.", nói xong thì đi ra ngoài.

Trương Nghiên nhìn thấy tin tức trên báo chí thì giật mình không nhỏ, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đem báo chí đưa cho Cung Chính. Cung Chính nhìn đến đầu đề trang giải trí dùng chữ màu đen thô to viết: " Minh tinh điện ảnh họ G khẩu vị nặng, ăn vụng với tiểu bảo mẫu đã kết hôn tạo một màn xe chấn "

"Hồ nháo, biết ngay là có chuyện mà." Cung Chính đập bốp một cái lên mặt báo, "Trương Nghiên cậu nhanh đi đem việc này dìm xuống, cần bao nhiêu tiền không quan trọng, không thể để mọi việc lớn thêm."

Trương Nghiên đáp ứng rồi lập tức đi làm.

"Tiểu Tiểu, rất xin lỗi." Trần Băng Khiết xin lỗi từ đáy lòng.

Ninh Tiểu Tiểu ngược lại có chút ngượng ngùng: "Sao lại nói như vậy, Trần tiểu thư, mọi chuyện không liên quan đến cô."

"Sao không liên quan tôi?" Trần Băng Khiết cười khổ, "Nếu không phải vì cứu tôi, cô làm sao phải nằm ở chỗ này chịu tội, nếu không nhờ cô chỉ sợ tôi... Là cô đã cứu tôi một mạng."

Ninh Tiểu Tiểu khoát tay: "Không nghiêm trọng như vậy, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều."

"Tiểu Tiểu, cô thật sự là người tốt." Trần Băng Khiết có chút cảm thán, "Hiện tại tôi rốt cục biết vì sao anh ấy lại thích cô như vậy."

Ninh Tiểu Tiểu cũng không biết nói cái gì, mặt cũng có chút đỏ, quan hệ của cô cùng Công Tử Lạc tự nhiên không thể gạt được cô gái thông minh này.

"Cô yên tâm, truyền thông sẽ không viết loạn. Nhiều năm như vậy tôi cũng quen biết được vài người, bản thân tôi phạm lỗi, tôi sẽ chuộc tội, chẳng sợ tiêu hết mọi thứ đã tích góp."

Ninh Tiểu Tiểu có chút không hiểu nhìn cô, Trần Băng Khiết cười, nắm tay cô: "Tóm lại cô an tâm dưỡng thương đi, viện phí tôi sẽ trả. Tiểu Tiểu, tôi có thể yêu cầu một điều ko?"

"Yêu cầu gì?" Ninh Tiểu Tiểu hỏi.

"Tôi có thể nhận cô làm em gái không, tôi thật sự rất thích cô."

Ninh Tiểu Tiểu cả kinh, đại minh tinh Trần Băng Khiết lại đưa ra yêu cầu muốn cùng cô kết nghĩa?

"Tôi ước còn chẳng được." Ninh Tiểu Tiểu nghịch ngợm nói, "Về sau tôi có thể khoe với người khác rằng diễn viên Trần Băng Khiết là chị gái tôi."

Trần Băng Khiết nở nụ cười: "Vậy mau gọi một tiếng chị đi."

"Chị." Ninh Tiểu Tiểu sảng khoái kêu lên.

"Ừ." Trần Băng Khiết lên tiếng trả lời, "Tiểu Tiểu, có người em gái như em là vinh hạnh của chị, em không biết bản thân có bao nhiêu tốt đẹp đâu. Thật sự, trước kia là do chị quá đố kị với em, thậm chí ngầm muốn hãm hại em, hiện tại chị đã không còn đố kị, bởi vì em đã cảm hóa chị, em lấy ơn báo oán, trước kia chị thật sự thật yêu Công Tử Lạc, nhưng mà hiện tại chị quyết định buông tay, chị biết không có khả năng, bởi vì người trong lòng anh ấy thật sự đáng giá để anh ấy thích..."

Nghe được Trần Băng Khiết nói ra mọi chuyện, Ninh Tiểu Tiểu cũng thật cảm khái, cô nhẹ nhàng cầm tay cô ấy: "Chị, chị tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được người yêu thương chị thật nhiều."

"Ừ." Trần Băng Khiết rưng rưng gật đầu.

Công Tử Lạc mang theo hộp giữ ấm đi đến, nhìn thấy tình cảnh trong phòng không khỏi sửng sốt một chút.

"Tiểu Tiểu, ăn canh, Tiểu Hoàn Tử vừa mang tới." Nói xong nhìn nhìn Trần Băng Khiết. Trần Băng Khiết biết điều đứng dậy cáo từ.

Công Tử Lạc một bên đút Ninh Tiểu Tiểu ăn canh một bên hỏi: "Ở cùng người phụ nữ kia thì có gì tốt, vậy mà hàn huyên lâu như vậy."

Ninh Tiểu Tiểu nhíu mày: "Anh không cần mở miệng ngậm miệng đều người phụ nữ kia, rất không lễ phép, đó là chị gái tôi."

"Chị? Khi nào thì người phụ nữ kia thành chị gái em?"

"Anh còn nói người phụ nữ kia tôi sẽ không ăn canh." Ninh Tiểu Tiểu có chút bực mình.

"Được được, nói mau, cô ta làm sao có thể là chị gái em, anh trai tôi mới hơn ba mươi tuổi, không thể có con gái hơn ba mươi tuổi được?"

"Anh..." Ninh Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn anh, "Trần Băng Khiết kỳ thực không xấu, anh không cần cắn mãi không tha được không? Mới vừa rồi hai chúng tôi đã kết thành chị em, về sau cô ấy chính là chị gái tôi, anh không thể lại bắt nạt cô ấy."

"Tôi bắt nạt cô ấy? Đến cùng là ai chuyện không có liêm sỉ a?" Công Tử Lạc nóng nảy, xem ra trước kia Trần Băng Khiết quả thật tổn thương anh rất sâu.

"Cũng đều là vì cô ấy quá yêu anh, cô ấy thích anh, lại không biết thế nào để biểu đạt, mới đưa ra những yêu cầu như vậy. Sau này, có thể là vì yêu quá sinh hận đi, nhưng mà có thể nhìn ra được trước kia cô ấy thật sự thật yêu anh, anh cũng tha thứ cho cô ấy đi. Hiện tại cô ấy là chị gái tôi, anh lại là chú hai của tôi, tôi hi vọng hai người có thể sớm làm hòa."

"Tôi quản không được em, dù sao tôi cũng sẽ không cùng cô ta hòa giải. Không nói nữa, phiền lòng, nhanh uống canh." Công Tử Lạc có chút buồn bực nói.

Ninh Tiểu Tiểu câm miệng, ngoan ngoãn ăn canh, cô biết băng dày ba thước, một ngày không thể tan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status