Chiến thần hào môn

Chương 744



Chương 744

 

Bảo Giang Ninh quỳ xuống à?

 

Đó là thần tượng của anh Cẩu!

 

Đó là tín ngưỡng của anh Cẩu đấy!

 

Anh Cẩu có chết cũng sẽ không đồng ý!

 

“Các người muốn chết!”

 

Anh Cẩu trừng mắt hét lớn, tiếng hét làm vang mức làm chén trà trên mặt bàn cũng rung lên mấy cái.

 

Anh ta lập tức xông về phía đám người Ngô Phàm.

 

Binh!

 

Bốp!

 

Bịch!

 

Lại thêm mấy quyền, có thêm mấy người ngã xuống, tay chân bị gãy, người thì ngất lịm năm trên đất!

 

Hai người Ngô Phàm và Chu Phương sợ đến mức kinh ngạc phát ra tiếng hét chói tai!

 

Cho dù Ngô Phàm cố ép mình phải bình tĩnh, nhưng sắc mặt y đã trắng bệch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

 

Y và Chu Phương dẫn người tới gây sự với Tống Tiểu Vũ.

 

Nhưng bây giờ, người của bọn họ đều ngã xuống, căn bản không có sức phản kháng nữa.

 

Nhà họ Tống có người lợi hại như thế từ bao giờ vậy?

 

Không phải cao thủ cấp Tông Sư của nhà bọn họ đã chết ở Thịnh Hải sao?!

 

Điều càng làm bọn họ chấn động hơn chính là, Giang Ninh đang ngồi mà Tống Tiểu Vũ lại đứng.

 

Thậm chí, Giang Ninh nói nhà họ Tống là do hắn che.

 

chở?

 

“Vừa rồi, là ai nói muốn đánh gãy chân của đại ca tôi?”

 

Anh Cẩu nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh giống như tiếng sấm, chấn động tới mức hai người Ngô Phàm và Chu Phương bị dọa cho suýt vỡ mật.

 

“Anh…”

 

Chu Phương nói lắp bắp, cũng không biết nên nói gì. Gã còn có thể nói gì nữa chứt Những cao thủ mà gã dẫn tới đều là cao thủ hàng đầu, là lực lượng trung kiên của nhà họ Chu gã, làm sao có thể… làm sao có thể bị đánh ngã dễ dàng như vậy được!

 

“Tôi hỏi, ai muốn đánh gãy chân của đại ca của tôi!”

 

Anh Cẩu lại càng cao giọng hơn!

 

Sát khí lạnh lẽo làm toàn thân Chu Phương run rẩy, hai chân lại lập tức mềm nhũn.

 

“Bịcht”

 

Gã quỳ xuống, ngay cả gã cũng sửng sốt.

 

Vậy mà gã lại quỳ xuống!

 

Gã muốn Tống Tiểu Vũ quỳ xuống xin lỗi, lúc này lại biến thành bản thân gã quỳ trước!

 

Chu Phương giãy giụa muốn đứng lên, anh Cẩu đột nhiên đến trước mặt gã, từ trên cao cúi đầu nhìn gã, trong giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.

 

“Cậu đứng lên thử xem!”

 

Chu Phương lập tức không dám động đậy nữa.

 

Thật đáng sợt Gã cảm giác không khí xung quanh dường như cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.

 

Người trước mắt này rốt cuộc là ai vậy? Gã cảm thấy thật đáng sợ.

 

Và đáng sợ hơn là Giang Ninh vẫn ngồi đó nhàn nhã uống trà, thản nhiên không để bọn họ vào trong mắt.

 

“Còn cả cậu nữa”

 

Anh Cẩu quay đầu nhìn Ngô Phàm: “Muốn tôi ra tay à?!”

 

“Bịch!”

 

Miệng có cứng mấy cũng không cứng được bằng nắm đấm.

 

Ngô Phàm đâu còn dám nói gì nữa, bịch một tiếng, trực.

 

tiếp quỳ xuống, mặt đỏ lên, không dám nhìn Tống Tiểu Vũ.

 

Y và Chu Phương muốn tới dạy dỗ Tống Tiểu Vũ, muốn giẫm Tống Tiểu Vũ và nhà họ Tống xuống dưới chân, làm bọn họ không ngóc đầu lên được.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Hơi thở của Tống Tiểu Vũ có chút gấp gáp.

 

Cậu ta không ngờ muốn Chu Phương và Ngô Phàm quỳ.

 

xuống lại dễ dàng như vậy.

 

Vừa rồi, thậm chí có lẽ người phải quỳ xuống là mình, là nhà họ Tống!

 

Tống Tiểu Vũ quay đầu nhìn Giang Ninh.

 

“Tôi cho cậu biết, đây chính là đạo sống sót ở phương bắc”

 

Giang Ninh thản nhiên nói: “Trước đây thì tôi không quan tâm. Nhưng bây giờ, cậu đã làm việc cho tôi, vậy không ai có thể bảo cậu quỳ xuống, rõ chưa?”

 

“Vâng!”

 

Tống Tiểu Vũ kích động hô to.

 

Giang Ninh đứng lên, đi tới trước mặt Ngô Phàm và Chu Phương, cúi đầu nhìn hai người.

 

“Đánh gãy chân tôi à”

 

Hắn híp mắt lại: “Các người không biết tôi chờ mong có người có thể làm được như vậy tới mức nào đâu”

 

Hắn nói xong lại đi thẳng ra ngoài, Tống Tiểu Vũ lập tức đuổi theo.

 

Mà hai người Ngô Phàm và Chu Phương còn chưa kịp.

 

phản ứng, lại cảm giác sau lưng ớn lạnh, ngay cả cột sống cũng run rẩy.

 

Là ánh mắt của anh Cẩu!

 

“Quỳ lết ra ngoài!”

 

Đoạn đường có mấy chục mét, hai người Ngô Phàm và Chu Phương, quỳ gối lết mười mấy phút mới tới được.

 

phòng tiệc.

 

Khi thấy Ngô Phàm và Chu Phương từ trong phòng.

 

khách quý đi ra, hơn nữa còn là quỳ đi ra, cả đại sảnh lại yên tĩnh.

 

Yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi!

 

Tiếng nhạc dừng lại. Tiếng nói chuyện dừng lại, ngay cả tiếng bước chân cũng dừng lại.

 

Tất cả mọi người nhìn hai người Ngô Phàm và Chu Phương, trên mặt đầy vẻ khó tin. Bọn họ căn bản không dám tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.

 

Rốt cuộc là truyện gì vậy?

 

Rõ ràng hai người Ngô Phàm và Chu Phương đi vào trong giáo huấn Tống Tiểu Vũ, sao bây giờ lại là quỳ mà đi ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status