Chiến và hòa (Đồng nhân Harry Potter)

Chương 59: Trận Quidditch đặc sắc nhất trong lịch sử


Một buổi chiều sau ngày đi thăm làng Hogsmeade, Harry và Tom ở thư viện đọc sách, Hermione lên lớp Tiên Tri. Nhưng cô bé vừa mới đi không được bao lâu đã nổi giận đùng đùng mà quay lại.

“Hermione, sao thế?” Harry kinh ngạc nhìn cô bé, “Buổi học bị hủy à?” Nó đẩy chồng sách trên bàn, vừa vặn che khuất tầm mắt của bà Pince.

“Mình chịu đựng đủ rồi!” Giọng nói của Hermione không cao, nhưng vẫn tràn đầy tức giận, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, “Điềm xấu! Nực cười!”

Tom cũng ngẩng đầu lên, hình như hắn vừa nghe được một từ rất quen tai. “Điềm xấu?”

Harry chợt nhớ tới con chó đen vĩ đại mà nó từng hiểu nhầm là điềm xấu, mà thực ra đó chính là chú Sirius… Sau đó, nó dửng dưng nói: “Những lời tiên tri của giáo sư Trelawney xưa nay đều giật gân như thế, nhưng chính xác không được mấy cái, cứ mặc kệ cô ấy.”

“Harry, bồ nói đúng!” Hermione xoa ngực tự làm mình bình tĩnh lại, “Mình nên bỏ môn này từ sớm mới phải, thần thần quỷ quỷ gì chứ? Tất cả đều bậy bạ!”

“Nói rất đúng. Vậy lần này giáo sư lại nói gì đó?” Tom tương đối hứng thú với lời tiên đoán khiến Hermione bùng nổ.

“Giáo sư nói cô ấy nhìn thấy báo tuyết trong quả cầu tiên tri của mình! Đó là điềm xấu, nếu mình nhìn thấy nó, chắc chắn sẽ cách cái chết không xa!” Hermione vỗ vỗ hai má để máu nóng lui xuống, “Mình còn chưa nói cho cô ấy biết, trước đây không lâu mình thực sự nhìn thấy một con báo tuyết ở phía rìa Rừng Cấm… Dù thế lời tiên tri kia cũng không thể thành thật được, chẳng lẽ con báo tuyết kia sẽ đột nhiên từ nơi xó xỉnh nào đó nhảy ra đột kích mình sao? Chúng là loài vật hiếm, hơn nữa xưa nay không thích gần gũi với con người. Muốn lời tiên tri kia trở thành sự thật, trừ phi ngày nào đó mình choáng đầu đi trêu chọc chúng! Hừ!” Cô nàng cười nhạo một tiếng.

Lúc cô bé nhắc tới chuyện nhìn thấy báo tuyết, mắt Tom chợt lóe lên. Hắn mím môi nghe Hermione nói xong, tán thành nói: “Chuyện này đúng là không có khả năng.”

Harry gật đầu, đối với những lời tiên tri chết chóc của giáo sư Trelawney nó đã tê liệt rồi. So với chuyện này thì nó lại quan tâm đến một chuyện khác hơn: “Trong Rừng Cấm có báo tuyết sao? Mình chưa từng nhìn thấy…”

“Giáo sư nói chuyện này từ lâu rồi, từ tiết học Tiên tri đầu tiên của mình cơ, cô ấy nói mình có nguy hiểm chết chóc. Bây giờ lại có thêm thuật ngữ mới. Điềm xấu!” Hermione khinh thường hừ một tiếng. “Toàn là những lời nói rác rưởi! Sau khi tan học mình sẽ tìm giáo sư McGonagall, chính thức bỏ môn Tiên tri!”

Trong đầu Harry liền hiện lên cảnh tượng Hermione ôm sách vở nghênh ngang rời khỏi phòng học Tiên Tri. “Mình ủng hộ bồ.” Nó lại lập tức nhíu mày, “Vì sao trước kia bồ lại không nói? Lời tiên tri chết chóc của bồ đó.”

“Bởi vì mình cảm thấy những lời kia đều chỉ là nói bậy, không có bất cứ giá trị gì.” Lúc này Hermione đã mở sách ra, dứt khoát trả lời.

“Bớt đi môn này cũng tốt.” Tom dùng ánh mắt ra dấu những quyển sách khác trên bàn, “Cho dù có Xoay Thời Gian, bồ cũng còn rất nhiều môn khác phải học đấy.”

Hermione trừng mắt nhìn hắn, bày ra vẻ mặt sắp chết đến nơi.

Trong những ngày nghỉ đáng mong đợi của lễ Phục Sinh, chờ đón đám học sinh năm thứ ba lại là rất nhiều bài tập so với những năm trước, đứa học trò nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên trong đó không bao gồm Tom, cậu chưa bao giờ làm bài tập. Nhưng những người khác đều không có được cái bản lĩnh lên lớp không nghe, bài tập không làm, đi thi vẫn đạt điểm tối đa như cậu, cho nên tất cả chỉ có thể hâm mộ ghen tị. Hermione học nhiều môn nhất, quầng thâm dưới mắt cô bé dường như không hề biến mất. Mà Harry, cũng dễ dàng vượt qua được những bài tập trước kia đã từng học qua. Đội bóng nhà Gryffindor vượt lên dẫn trước với điểm rất xa, cúp Quidditch gần như chính là vật trong tay. Mà dưới cảm xúc thắng lợi ấy, những buổi tập luyện của bọn họ vô cùng thuận lợi.

Không giống như trước trận đấu với Slytherin, mấy ngày trước trận chung kết lần này không hề có mùi thuốc súng. Quan hệ của Gryffindor và Hufflepuff luôn rất hòa hảo, những lời châm chọc Harry cũng ít đi rất nhiều. Tuy rằng vẫn còn một vài học sinh nhà Slytherin khiêu khích, nhưng những lời này ảnh hưởng đến Harry cực ít. Lực chú ý của nó hiện tại còn đang dành cho một chuyện khác.

“Ngươi thực sự không thể nói cho ta biết trước sao? Mai đã thi đấu rồi.” Đêm trước trận chung kết, Harry liên tục hỏi. Rốt cuộc Voldemort tặng lễ vật gì cho nó? Tại sao lại bảo nó thể hiện tốt trong trận chung kết Quidditch?

Sau bữa sáng, tất cả học sinh trong Đại Sảnh Đường đều xôn xao bàn luận về trận thi đấu sắp diễn ra. “Kiên nhẫn thêm một chút, chỉ còn một giờ nữa thôi, không phải sao? Có điều…” Giọng nói của Tom không lớn, trong không gian huyên náo này, Harry không thể không ghé sát vào để nghe, “Có lẽ em cần một chút thuốc an thần đấy.”

“Thuốc an thần?” Harry gõ ngón tay lên chiếc đĩa trống trước mặt, cũng nhỏ giọng lại, “Chẳng lẽ ngươi gọi Giám ngục đến sao? Cho dù có là thật, ta cũng tin tưởng ta có thể đánh lui chúng.” Trên mặt nó là nụ cười thoải mái, vừa nhìn liền biết là trêu chọc.

Tom nhướn mi lên: “Thần Hộ Mệnh không có tác dụng với họ đâu, đối với em cũng vậy.”

Hắn gọi người nào đến hả? Lời giải thích này rất hợp lý. Muốn nó biểu hiện trước mặt những người đó tốt một chút… Harry suy đoán, chẳng lẽ Voldemort muốn giúp nó đi lên con đường tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp sao? Từ lúc nào Voldemort lại thích thừa nước đục thả câu vậy?

Phải nói rằng, suy đoán này của Harry cũng gần đúng rồi.

Đến khi hai đội đứng đối diện nhau giữa sân bóng Quidditch, bà Hooch không lập tức mở thùng banh ra như mọi khi. Bà lệnh cho các tuyển thủ đứng thành hai hàng đối diện với bàn giáo sư. Harry lúc này mới để ý vị trí ghế ngồi dành cho các giáo sư đã được nới rộng thêm ra rất nhiều, mà những vị trí kia lúc này đang trống không. Giáo sư Roald ngồi ở hàng ghế đầu tiên, phát hiện ra Harry đang nhìn mình, hắn liền trả lại một nụ cười.

“Tất cả chú ý!” Thầy Dumbledore đứng lên, chỉ đũa phép vào cổ họng của mình, giọng nói được khuếch đại giống như nói qua mic-rô vậy, “Trước khi trận chung kết Quidditch bắt đầu, xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh những vị khách không quản đường xa tới đây!”

Trên khán đài lập tức xôn xao, hiển nhiên tất cả mọi người đều đang bàn tán. Một trận bóng cấp trường thì có thể có ai đến xem đây?

Mà ngay khi thầy Dumbledore vừa dứt lời liền có người đi từ phía cửa hông ra. Dáng người rất cao, mặc một bộ áo chùng xanh đỏ đan nhau. “Đầu tiên là đội trưởng đội Quidditch Nỏ Bay Caerphilly, Edmonton Morgan!” Đồng thời với lời giới thiệu của thầy Dumbledore là tiếng kêu giật mình của không ít học sinh, hiển nhiên là đã nhận ra người này.

Người thứ hai xuất hiện, mặc một chiếc áo chùng màu sắc vô cùng bắt mắt. “Đội Đại Bác Chad! Dey Eileen Adams!” Tất cả học sinh đều hô lên, át cả lời giới thiệu của thầy Dumbledore. Harry thậm chí còn nghe được cả tiếng hô của Ron. Vị hiệu trưởng râu dài giơ tay lên, hài hước nói, “Xem ra lời giới thiệu của lão già này là hoàn toàn dư thừa rồi, vậy thầy chỉ có thể giành lời trước khi để các vị khách phát biểu thôi.” Thầy lại quay đầu nhìn vào phía cửa, “Vị khách thứ ba đến từ đội Puddlemere United, Joe Wilkinson!”

Joe Wilkinson mặc chiếc áo chùng màu lam có huy hiệu hải quân, chiếc huy hiệu lóe sáng trước ngực, phía trên là hình vẽ hai ngọn hải đăng chéo nhau. Ông ta cũng giống như hai người ra trước, mỉm cười vẫy tay với mọi người trên khán đài, sau đó ngồi xuống một vị trí còn trống.

Thầy Dumbledore chờ cho tiếng hoan hô trên khán đài ngớt mới tiếp tục nói. “Thầy rất vinh hạnh thông báo cho các trò, đêm nay sẽ có một trận đấu Quidditch vô cùng đáng để mong chờ. Hãy cùng chào đón, Quán quân và Á quân giải Quidditch liên minh Anh và Ái Nhĩ Lan, đội Dơi Bally Cass và đội Chim Khách Monte Rose!”

Harry không chút nghi ngờ, nếu sân bóng Quidditch của Hogwarts có nóc, hẳn lúc này sẽ bị những tiếng vỗ tay hoan hô cùng tiếng thét chói tai làm bay mất. Hai đội đồng thời đi tới vị trí ghế dành cho giáo sư, ngồi xuống hàng ghế được mở rộng. Một số người trong bọn họ mặc áo chùng đen, trước ngực có hình con dơi màu đỏ; Mà một số còn lại mặc áo chùng trắng đen, trước ngực và sau lưng đều có hình chim khách.

“Vị khách cuối cùng, chắc chắn các trò đều rất quen thuộc,” Thầy Dumbledore tiếp tục giới thiệu, “Hoan nghênh Chủ tịch liên minh Quidditch Anh và Ái Nhĩ Lan, ông Mike Mar Rodrigo!”

Một người đàn ông cao lớn tóc bạc nữa đầu xuất hiện, thầy Dumbledore quay sang ông ta khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống. “Thật vinh hạnh vì nhận được lời mời đến Hogwarts!” Mike Mar cũng tự làm phép tăng âm, “Tôi nghĩ nhất định mọi người đều muốn biết ai là người đã thúc đẩy hoạt động thể thao quan trọng này.” Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lên vị trí giữa bàn giáo sư, chỉ thấy ông nghiêng đầu chào hỏi, “Chính là giáo sư Mar Roald của các người!”

Người được nhắc tên liền đứng lên, hơi hơi cúi đầu, sau đó ngồi trở lại vị trí. Mike Mar dường như rất cung kính với hắn, nhìn thấy hắn không có ý định nói gì, lúc này mới tiếp tục phát biểu: “Chúng ta vô cùng chờ mong trận thi đấu sắp sửa diễn ra này, hy vọng các tuyển thủ có thể thi đấu hết sức mình. Những tuyển thủ xuất sắc sẽ có cơ hội được mời vào một trong hai câu lạc bộ Quidditch chuyên nghiệp, gia nhập đội hình thi đấu của họ trong trận đấu biểu diễn tối nay! Đây là một cơ hội rất tốt đối với các trò, nhất là những học sinh sắp tốt nghiệp muốn phát triển trong sự nghiệp Quidditch!”

Lời của ông ta có nghĩa là, nếu biểu hiện tốt trong trận chung kết Quidditch của trường, không chỉ được chơi cùng với đội bóng chuyên nghiệp trong trận đấu biểu diễn tối nay, mà còn rất có khả năng sẽ được mời vào các câu lạc bộ Quidditch. Từ lúc các khách mời được giới thiệu xuất hiện, các tuyển thủ đội nhà Gryffindor và Hufflepuff trên sân đã hưng phấn đến không đứng yên, lúc này lại nghe được những lời này, càng xuýt xoa, chuẩn bị thể hiện khả năng của mình.

Người kích động nhất phải nói đến Wood, anh đã là học sinh năm thứ bảy, hơn nữa đội Puddlemere United luôn là mục tiêu của anh. “Toàn đội chuẩn bị sẵn sàng!” Ngay lúc bà Hooch nói bọn họ đã có thể cưỡi lên chổi, anh thấp giọng hô. Fred đứng bên cạnh anh vươn tay vỗ lên vai anh tỏ ý đã hiểu. Harry cũng nhìn sang gật đầu với anh.

Thật đúng là vang danh nha, chỉ là trận chung kết giải Quidditch năm của một học viện lại có thể mời tới nhiều câu lạc bộ Quidditch chuyên nghiệp như vậy! Trận thi đấu biểu diễn lại càng đang mong chờ hơn, chính là đội Quán quân giải Liên minh năm nay, đội bóng danh tiếng – Chim khách Monte Rose, còn có đội bóng đang nổi danh ở bắc Ái Nhĩ Lan, Dơi Bally Cass! Voldemort muốn tái hiện trận chung kết giải Liên minh ngay tại Hogwarts sao? Chả trách hắn nói nó cần thuốc an thần.

Cho nên, lễ vật của Voldemort chính là cho nó một cơ hội để chọn lựa, nếu nó thực sự muốn phát triển trong sự nghiệp Quidditch? Không phải còn quá sớm sao? Nó mới năm ba thôi mà… Có điều, Victor Krum cũng là học sinh, anh ta đã gia nhập đội tuyển quốc gia Bungary, là một Tầm thủ nổi tiếng thế giới đấy thôi! Chẳng lẽ mày lại không làm được chuyện này sao? Harry tự hỏi chính mình, ngoại trừ quay người đột ngột yêu cầu kỹ thuật cực cao, nó cảm thấy những chuyện khác nó đều làm được rất tốt; nếu được huấn luyện nhiều một chút, có lẽ sẽ không thua kém Krum…

Một trái banh đen bay vụt qua trước mặt nó. Harry lập tức phục hồi tinh thần, đang thi đấu mà nó lại suy nghĩ những chuyện này! Nó chếch cán chổi bay lên, ánh mắt quét qua sân đấu. Nó chưa từng thấy trận đấu nào đối kháng dữ dội như trận đấu này, điểm số hai đội suýt soát nhau mà tăng dần lên. Cedric Diggory bay cách nó không xa, hình như là muốn áp dụng chiến thuật giống Cho Chang. Nhưng anh ta làm sao có thể theo kịp tốc độ của Tia Chớp được chứ?

Harry chuyển cán chổi, bay dọc sân bóng với tốc độ cực nhanh. Tiếng gió vù vù bên tai, bóng người trên khán đài trở nên mơ hồ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng trái Snitch vàng đâu cả… Nó bay trở lại, lúc qua cột cầu môn đội Gryffindor, Wood một tay ôm Quaffle, cả người nằm rạp trên chổi bay, lăn vài vòng trên không trung, tránh né trái Bludge bị Tấn thủ nhà Hufflepuff đánh tới.

“Đẹp lắm, anh Oliver!” Harry rống lớn, rất nhanh đã bay tới giữa sân đấu. Cedric bay xung quanh sân, anh ta cũng không nhìn thấy Snitch vàng đâu cả.

Quaffle chuyền đến tay Angelina. Alicia và Katie đang che chở hai bên cho cô nàng, bảo vệ người ở giữa, khoảng cách ước chừng một cán chổi. Trận thế tấn công Đầu chim ưng… Truy thủ Hufflepuff bay tới chắn phía trước, mà hai người khác cũng bay tới áp sát hai bên Angelina, tạo thành thế gọng kìm… Một trái Bludge bay cực mạnh tới vị trí của Truy thủ Hufflepuff, khiến anh ta không thể không khom người tránh, trận hình bị rối loạn… Fred và George vỗ tay cười lớn, vừa rồi hai người cùng dùng gậy đánh vào trái Bludge kia, nếu anh ta không tránh khẳng định sẽ gãy vài cái xương sườn… Angelina ôm Quaffle vọt tới trước cầu môn đội Hufflepuff, làm động tác giả nghiêng người sang phải, lại đột nhiên ném bóng cho Alicia phía bên trái… Alicia nhận bóng, lúc này cô nàng đang bay rất gần cầu môn bên trái, mà Thủ thành Hufflepuff đã bị dụ sang bên kia… Anh ta vội vàng bay nhào qua, thế nhưng không kịp rồi, trái banh đã bay qua vòng tròn…

“Gryffindor ăn điểm! Điểm số bây giờ là 70:60!” Bình luận viên là Lee Jordan, anh như đang rống vào micro, nhưng chẳng có ai chú ý đến, bởi vì tất cả mọi người cũng đều rống lên. “Hãy nhìn tốc độ kinh người của Tia Chớp kìa! Hãy xem sự phối hợp tuyệt vời của bọn họ! Có thể nói đây là trận đấu gay cấn nhất trong lịch sử Hogwats!”

P/s 1: Kiếm mãi cái ảnh thi đấu Quidditch giữa Gry với Huf mà không tìm được, đành lấy cái ảnh khán giả cho miêu tả đúng không khí trận đấu vậy.

P/s 2: Mấy cái tên đội bóng với tên người thật khó nhằn a. QT, CV, Google mỗi chỗ 1 kiểu, chắc sai đầy ra đấy, cơ mà mình cũng cố hết sức rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status