Chờ anh

Chương 30


Sáng nay,Lâm Hạo vừa đến phòng làm việc,chuẩn bị mở cuộc họp hội nghị thì gặp những vị khách không mời mà đến,là thanh tra ban bên kỉ luật,nói là tìm ông có việc.Lâm Hạo không phải là người không biết, đang bình thường tự dưng người bên cục chống tham nhũng muốn gặp riêng ông.Lại còn nói là muốn sự hợp tác của ông để điều tra,Lâm Hạo cũng chỉ gật đầu mà đi theo,mọi phương tiện liên lạc đều bị cắt đứt.

Dẫn đầu đoàn thanh tra là Dương,người này với ông cũng có được gọi là quen biết từ lâu,tuy nhiên không thân thiết. Ngồi trong phòng kín,đối diện với ánh mắt nghi hoặc và sắc bén của ông ta,Lâm Hạo cũng không ngần ngại mà đáp trả.Bản thân ông bao nhiêu năm cống hiến cho nước nhà,ông chưa từng một lần làm trái với quy định của nhà nước, lòng không thẹn,không việc gì phải sợ sệt.

"Tham mưu trưởng Lâm,ông biết hôm nay ông bị mời vào đây vì việc gì không", ông Dương lật cuốn tài liệu trên bàn,những tờ giấy được lật nhanh tạo lên tiếng kêu sột soạt trong căn phòng tĩnh nặng.Chiếc ánh đèn mờ màu vàng lúa vẫn chiếu sáng trên đỉnh đầu,nụ cười châm chọc của hắn càng thêm hiện rõ.

Trong cái trốn quan trường này,ông Lâm Hạo biết luôn luôn tồn tại sự đố kị và hãm hại lẫn nhau.Chỉ là ông mãi mãi không đoán ra,rốt cuộc ông đã gây thù chuốc oán với ai mà để cho người đó khiến ông được mời vào đây.Nhìn cái nụ cười nửa miệng của Dương,ông Lâm càng thêm chắc chắn mình đang bị cắn sau lưng,cắn một vố thật đau.

Rút điếu thuốc từ trong bao ra đưa cho Lâm Hạo,ông Dương ngồi ngả lưng vào ghế,hai tay khoanh trước ngực,đôi mắt hẹp dài đầy mưu mô chiếu thẳng vào người khác, giọng không rõ ý tứ.

"Một điếu chứ"

Lâm Hạo gật đầu,cầm chiếc bật lửa đốt điếu thuốc, hít một hơi thật dài rồi thở ra,làn khói trắng bay lượn lờ trước mặt,căn phòng trở nên sặc mùi.

Ông Dương nhìn Lâm Hạo đang nhàn nhã đối diện mà khinh thường trong lòng,bao nhiêu năm qua,con người này luôn luôn đạt được những thành tựu đáng ngưỡng mộ, hầu như năm nào cũng được giấy khen của chính phủ.Còn ông,dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể bằng được Lâm Hạo,lần một lần hai còn cảm kích,lần thứ ba trở đi thì toàn là nỗi hận.Ông còn nhớ rất rõ,ông,Dương Khải Minh và Lâm Hạo,đã từng cùng là chiến hữu,đã từng cùng nhau vào sinh ra tử trong bom đạn.Sau này giải ngũ chuyển nghề,mỗi người xác định một con đường khác nhau.Ngần ấy năm trôi đi,Dương Khải Minh nên làm Bộ trưởng bộ công an,Lâm Hạo trở thành Tham Mưu Bộ Quốc phòng, chỉ có ông là vẫn đứng im chẳng hề được thăng chức.Thật không ngờ ông trời có mắt,lâu ngày cũng nghe được những lời của ông,để cho hôm nay Lâm Hạo rơi vào tình cảnh này,mà ông,chính là người đứng lên điều tra kỉ luật.Có trời mới biết ông đã rất nhiều lần mơ ước được một ngày hạ gục người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra chính trực và tâm huyết như Lâm Hạo.

Hút hết nửa điếu thuốc,ông Dương cuối cùng cũng lên tiếng.

"Bình thường công việc bận rộn nên không thể cùng ông ngồi uống cốc bia hay ăn một bữa nhậu,cũng đã rất nhiều năm rồi.Thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau trong tình cảnh như thế này"

"Tôi cũng thật không thể tin nổi vào cuộc trùng phùng không mấy vẻ vang này",Lâm Hạo nhàn nhạt trả lời, khí thế vẫn không bị chèn ép.Từ lúc bị mời vào đây,ông vẫn chưa biết được lý do là gì,nhưng đã là người của thanh tra thì e rằng chuyện này không hề nhỏ.

Ông Dương uống một hớp nước chè,cái vị chát chát lan xuống cổ họng khiến cho ông nhíu mày,quả thực rất đắng.

"Anh Lâm,tiền lương của nhà nước trả cho anh không đủ anh sống một cuộc sống đầy đủ hay sao,mà lại làm cái chuyện tham nhũng như thế"

Lâm Hạo chấn động trong lòng,nhưng cũng không hề để lộ ra thần sắc gì.Bản thân ông luôn là một người nghiêm khắc,chuyện tham ô hối lộ là chưa bao giờ xảy ra,là ai đã cố ý vu oan cho Lâm Hạo ông.

"Thanh tra Dương, tôi nghĩ chuyện này có nhầm lẫn gì đó,tham nhũng sao.Lâm Hạo tôi một đời người cống hiến cho nước nhà,cho quân đội,điều này nghe nó vô lý quá thì phải.Với cả quen nhau bao nhiêu năm,ông chẳng lẽ không hiểu tính tôi sao"

Ông Dương lôi ra một tờ giấy,quơ quơ trước mặt Lâm Hạo,giọng vài phần chắc nịch.

"Anh Lâm,đây là tài liệu chúng tôi mới thu được từ hôm qua,con gái ông là Lâm Hạ đã đứng tên sở hữu một trang trại tại ngoại ô thành phố,ước tính lên đến hai mươi tỷ.Thử hỏi một người chỉ làm giảng viên nhỏ bé lấy đâu ra được số tiền lớn như vậy để mua"

Ba Lâm cầm trên tay tờ giấy mà không thể tin vào mắt mình được, chuyện Lâm Hạ mua khu đất kia ông không hề hay biết.Trong đầu lúc này rất nhiều câu hỏi được đặt ra, là Lâm Hạ lấy đâu ra được nhiều tiền như thế.Thời gian chuyển sang tên là bốn ngày hôm trước,tức là con bé đã mua nó trước một ngày khi đi sang Đài Loan cùng Dịch Hoằng.

"Thanh tra Dương,tôi nghĩ ở đây có hiểu lầm gì đó,chuyện con gái tôi mua khu trang trại này thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ.Ông nghĩ con bé chỉ làm một cái nghề giảng viên thôi sao.Ông Dương,vậy thì tôi nghĩ ông lầm to rồi,giới trẻ bây giờ chúng nó rất năng động,chỉ cần đầu tư một ít tiền mua cố phiếu là có thể trở thành tỉ phú trong chớp mắt,con bé Lâm Hạ cũng thế.Tôi nghĩ kết luận của ông nó rất là mơ hồ, e rằng không thể đinh tội tôi lúc này được"

Ông Dương lại lôi ra một tờ giấy nữa,lần này là một chứng cứ định tội khác,trong lòng hiện lên sự khó chịu,quyết tâm bắt Lâm Hạo nhận tội.

"Anh Lâm,theo như chúng tôi điều tra được,trang trại này của gia đình đồng chí Hữu Nhân,hiện tại đang công tác tại nơi anh làm việc,quân hàm thiếu tá.Người này là một người vô cùng ngang ngược,đã từng vi phạm rất nhiều kỉ luật trong quân đội nhưng lại không hề bị phạt.Đợt thăng chức vừa rồi, thiếu tá Hữu Nhân rõ ràng không có tên trong danh sách đề cử,nhưng hiện tại lại được tăng lên Đại tá,anh Lâm có nên cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng hơn không.Còn nữa, năm ngày trước, thiếu tá Nhân có vào trong phòng làm việc của anh một mình, một tiếng sau đó mới ra,không biết anh có thể kể lại chi tiết cuộc nói chuyện của hai người lúc đó cho chúng tôi có cơ sở thêm trong công tác điều tra "

Lâm Hạo cầm tấm ảnh lên nhìn,quả thực chỉ có hình của ông và Hữu Nhân cùng nhau vào phòng.Người chiến sĩ này ông biết, đấy là một chàng trai có vết sẹo nơi khóe mắt,ngỗ ngược và bạo lực,không bao giờ nghe ý kiến của ai,kể cả cấp trên của mình.Những lần tập luyện nơi thao trường, cậu ấy luôn tỏ ra vô cùng nghiêm túc,thành tích bắn súng thì khỏi phải nói,được liệt kê vào danh sách tài năng của sư đoàn.Chỉ có một điều không thể sửa được chính là cậu ta rất thích gây gổ đánh nhau,ông cũng đã từng nghe cấp dưới báo cáo lên rất nhiều về việc đó,cũng đã từng kỉ luật rất nhiều, nhưng chẳng thể cải thiện.Việc cậu ta được thăng chức đột ngột ông cũng đang trong quá trình tìm hiểu, chỉ thật không ngờ được đến những người này hành động quá nhanh,chớp thời cơ đi trước ông một bước,chụp lên đầu ông cái tội danh ăn hối lộ này.

"Thanh tra Dương,quả thực tôi với đồng chí Hữu Nhân có gặp riêng nhau trong phòng làm việc,nhưng chúng tôi nói về việc kỉ luật cậu ấy,chứ không phải là đút lót như bên các ngài đưa ra phỏng đoán "

"Anh Lâm,chẳng có ai tham nhũng mà nhận là mình tham nhũng cả,anh hiểu ý tôi nói chứ.Mọi việc oan trái hay không thì chờ đến khi chúng tôi có thêm bằng chứng thì tiếp tục,hiện tại mọi công việc của anh đều bị đình chỉ công tác,phạm vi không được rời khỏi thành phố này nửa bước.Số tiền hai mươi tỷ mà con gái ông tự dưng có được ấy,chúng tôi cần sự có mặt của cô ấy.Nhưng hiện tại cô Lâm Hạ không ở đây,theo điều tra thì cô ấy đã xuất ngoại,đó lại là điểm nghi vấn khiến chúng tôi không thể lơ là"

Lâm Hạo vẫn trầm mặc ngồi im không lên tiếng, không chỉ ngay bên thanh tra,mà bản thân ông cũng rất muốn biết được rốt cuộc ở đâu mà Lâm Hạ có một số tiền lớn như thế để mua lại cái trang trại đó.

- ----

Bà Trịnh Nhi đang sắp xếp lại văn kiện thì nhận được cuộc gọi của thư kí nói bên đoàn kỉ luật có người đến thăm,mặc dù có chút ngỡ ngàng nhưng bà vẫn mỉm cười đi sang phòng khách của tỉnh.

Trong phòng,có ba người đàn ông và một người con gái chạc tuổi Lâm Hạ,bà Trịnh Nhi nhận ra cô gái đó tên Đàm Vi.Đi thẳng vào bên trong ngồi xuống đối diện với những người đó,mắt không rời những tài liệu trên bàn.Sáng hôm nay trước khi đi ra khỏi nhà,lòng bà đã có vẻ bồn chồn không dứt,cảm giác lo lắng một điều gì đó không yên.Thật không ngờ đúng là như vậy thật,làm trong tỉnh bao nhiêu năm,bà hiểu cái được gọi ghé thăm đột xuất này là gì.

"Chủ tịch Trịnh,chúng tôi là người của bên đoàn thanh tra chống tham ô tham nhũng, hôm nay đến đây tìm bà là muốn bà cùng chúng tôi hợp tác làm rõ một số việc".Đàm Vi đứng thẳng người, đôi tay mảnh khảnh chìa ra đợi cái đáp trả từ bà Nhi.Từ ngày Lâm Hạ với Dịch Hoằng công khai mối quan hệ yêu thương,Đàm Vi trở nên khó tính hơn hẳn.Suy cho cùng là cô không thể chấp nhận được việc mình bị từ chối.Cho đến hiện tại,cô vẫn biết trong lòng mình luôn có hình bóng của người con trai ấy,dẫu cho anh tuyệt tình mà phớt lờ.Hải Đăng từ ngày ly hôn với Lâm Hạ xong trở nên lơ là chểnh mảng trong công việc,mọi thành tích đều không thể đạt được,không khỏi khiến cho ba Khải Minh tức giận.Việc ly hôn của hai người ấy vốn dĩ Dương Khải Minh không hề hay biết gì,cho đến tận hôm qua,thì mọi việc mới vỡ lỡ.

"Chào cô",Bà Nhi dùng thái độ khách sáo nhất để đáp trả,cái nắm tay bình thường nhưng không hẳn trong lòng người con gái này bình thường. Cô gái này có một ánh mắt vô cùng khó hiểu,nó chất chứa trong đó quá nhiều điều tâm tư khó đoán.Bà nhớ không nhầm thì Đàm Vi cũng đã từng công khai theo đuổi Dịch Hoằng trên bàn cơm nhà bà lúc bấy giờ.

Lật dở cuốn sổ tay màu đen trên bàn,Đàm Vi chiếu thẳng vào nà Nhi cái nhìn xuyên thấu.

"Chủ tịch Nhi,chuyện Tham mưu trưởng Lâm có dính níu đến vụ tham ô một số tiền là hai mươi tỷ,bà có hay biết hay không"

Bà Nhi lắc đầu,trên mặt có xuất hiện vẻ ngạc nhiên không kém,Lâm Hạo chồng bà là người như thế nào,bản thân là người vợ người cùng đầu ấp tay gối bà biết,chuyện tham ô đối với ông ấy là chưa bao giờ xảy ra.

"Cô Đàm,tôi nghĩ là có hiểu lầm gì ở đây chăng.Chồng tôi không hề tham ô hay nhận hối lộ của ai cả"

Đàm Vi nhếch mép cười, một nụ cười lạnh mang theo bao uất hận bên trong,giọng nói mang theo sắc bén vài phần.

"Bà Nhi,chuyện của ông Lâm Hạo vẫn đang trong quá trình thu thập chứng cứ,hiện tại mọi thứ đều bất lợi cho ông ấy.Vì bà là vợ của ông Lâm,nên chúng tôi bắt buộc phải điều tra thêm về bà,mong bà hợp tác"

Sự việc vợ chồng Tham mưu trưởng Lâm Hạo bị công an điều tra đều vô cùng kín đáo,thông tin không hề bị rò rỉ ra ngoài nên không một ai có thể biết được kể cả là nhà họ Hàn.Hàn Hiểu vẫn đi làm như bình thường, chỉ có điều không có Lâm Hạ làm bạn,cô càng thấy tẻ nhạt hơn.Bước chân đi về phòng nghỉ cất đồ,Hàn Hiểu dừng chân khi nghe được câu chuyện long trời lở đất ấy.

"Ê,bà biết tin gì không,tôi nghe nói là ba của cô giáo Lâm Hạ bị dính vào nghi án tham nhũng ấy"

"Tôi không biết, mà thông tin ở đâu thế,có chính xác không"

"Chính xác một trăm phần trăm luôn,ba tôi là người nằm trong nhóm thanh tra ấy mà.Nghe nói không chỉ riêng ba cô Hạ đâu,hình như cả mẹ cô ấy cũng bị mời đến cục để hợp tác ấy.Thật là không thể tin nổi luôn,nghe nói là hơn hai mươi tỷ ấy"

Hàn Hiểu cả người run lên,đôi môi trắng bệch không tin vào những gì mình nghe thấy.Rõ ràng sáng nay ba mẹ Lâm đi làm vẫn bình thường, vậy mà bây giờ lại xảy ra cơ sự này.Bấm điện thoại cho Hàn Thần,Hàn Hiểu chọn một góc khuất không người qua lại,tiếng tút tút vang lên không có người bắt máy càng khiến cho cô lòng thấp thỏm không yên.

Hàn Thần đang chỉnh sửa văn kiện thì nhận được điện thoại, vốn định cầm lên nghe thì có một chiến sĩ vào báo cáo sự cố ở thao trường, anh liền chạy đi giải quyết ngay,cũng quên luôn tiếng chuông đang reo kia.Đến khi quay lại là nửa tiếng sau,đã nhìn thấy cô em gái Hàn Hiểu ngồi trong phòng,sắc mặt tái nhợt,như vừa gặp cú sốc.

"Hiểu,em làm sao thế,chẳng phải bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc của em à.Có chuyện gì mà đến tận nơi này tìm anh,nhìn em kìa,mồ hôi toát hết cả khuôn mặt thế kia"

Hàn Hiểu chạy ra ngoài cửa ngó nghiên một hồi,cô khóa chốt chặt lại rồi kéo tay Hàn Thần,giọng đè xuống mức thấp nhất.

"Anh hai,hôm nay em vô tình nghe được ba mẹ Lâm đang bị thanh tra điều tra nghi ngờ có dính líu đến vụ tham ô hai mươi tỷ đồng.Anh có biết chuyện này không"

Hàn Thần không tin vào nhiều gì Hàn Hiểu nói,ánh mắt anh hiện rõ sự ngạc nhiên,cô thở dài chắc chắn anh cũng không biết gì rồi.

"Hiểu,em nghe ai nói chuyện này.Đây không phải là chuyện đùa đâu,việc tham ô có thể bị ngồi tù đó,ba Lâm là người như thế nào, trong trốn quan trường ai chả biết chứ.Hay em nhầm lẫn sang ai không "

Hàn Hiểu lắc đầu,trên tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại, không biết có nên gọi báo cho Lâm Hạ bên Đài Loan không.Chỉ sợ con bé gặp cú sốc,tinh thần không được ổn định,bệnh tâm lý lại tái phát.

"Hiểu,chuyện này vô cùng quan trọng, trước khi chưa nắm chắc được thông tin chính xác thì em đừng gọi cho Lâm Hạ vội.Anh sẽ gọi điện cho ba và mẹ xem họ đã biết chưa,ngàn vạn lần đừng suy nghĩ tiêu cực.Anh tin ba Lâm đang bị ai đó hãm hại,chứ không bao giờ có chuyện ba nhận hối lộ đâu"

- ----Đài Loan.

Dịch Hoằng và bà Ngân cuối cùng cũng thực hiện xong ca phẫu thuật,nhìn người con trai nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt mà Lâm Hạ thấy đau nhói trong lòng.Việc hiến tủy cũng là do cô thuyết phục anh,ấy vậy mà giây phút nhìn thấy anh yếu ớt như bây giờ, trong cô lại xuất hiện một chút hối hận Nếu anh cứ nằm vậy mãi không tỉnh dậy,cô sẽ phải làm sao.Cho dù bác sĩ đã cam đoan là không nguy hiểm, nhưng bản thân Lâm Hạ là thế,khi mà Dịch Hoằng chưa chịu tỉnh lại,thì sẽ vẫn là lo lắng suy nghĩ linh tinh.

Trần Lãm đẩy cửa bước vào bên trong, vì muốn tiện chăm sóc cho hai người nên anh đã thuê một phòng đôi rộng hơn.Ánh mắt vô tình rơi trên người con gái đẹp như thiên sứ ấy,Trần Lãm nhận ra anh không hề có bài xích gì với cô cả.Có lẽ là do cô ngoại lệ,hay là cô là con dâu của dì Ngân,nên anh không thể không quan tâm.

"Cô Lâm,cô ăn chút gì đi,tôi có mua đồ ăn về cho cô rồi"

Lâm Hạ lắc đầu,bàn tay vẫn nắm lấy Dịch Hoằng không buông,ánh mắt mang theo bao sầu não.

"Tôi không muốn ăn,đợi Dịch Hoằng tỉnh lại,tôi mới bớt lo lắng,lúc đó ăn cũng chưa muộn"

Trần Lãm bước tới đứng đằng sau Lâm Hạ,bàn tay định đặt xuống bả vai người ấy mà an ủi nhưng lại không dám,khựng lại giữa không trung.Anh tự hỏi tại sao anh lại nảy sinh tò mò với người con gái tên Lâm Hạ này,mỗi giây mỗi phút chỉ muốn lén nhìn cô,cho thỏa cái khó chịu trong lòng.Vẫn biết như thế là không bình thường, nhưng anh chẳng thể kiềm chế được cảm xúc,từng giờ từng phút muốn tiếp cận người con gái ấy hơn.

Dịch Hoằng tỉnh lại lúc bốn giờ sáng hôm sau,cả cơ thể vô lực không thể nào nhúc nhích được,anh nhíu mày trong đau đớn,thở hắt ra một hơi thật dài.Nhìn ra bên ngoài tấm cửa kính,cả thành phố vẫn bao trùm trong màn đêm,những ngọn đèn đường vẫn còn chiếu sáng.

Ngọn đèn ngủ màu lúa soi sáng lờ mờ cả căn phòng,Dịch Hoằng cúi nhìn Lâm Hạ đang gục đầu xuống bên cạnh thành giường ngủ gật,đôi tay mảnh khảnh vẫn cầm chặt lấy anh không chịu buông.Vẻ mặt cô khi đi ngủ vẫn mang theo sự lo lắng và sợ sệt,khóe mắt vẫn còn sưng đó do khóc nhiều. Ngón tay đưa lên chạm vào má Lâm Hạ,hơi ấm từ da thịt cô truyền đến khiến cho anh có cảm giác chân thực,là cô vẫn đang ở đây,vẫn luôn bên cạnh anh không rời nửa bước.

Kí ức anh bỗng trôi dạt về ngày đầu tiên gặp Lâm Hạ,khi ấy cô vẫn chỉ là một cô sinh viên đại học,xinh đẹp mà kiêu ngạo,không hề để anh vào mắt.Còn anh,ngay từ lần đầu tiên đã bị cái dáng vẻ ấy của cô thu hút,chỉ là không dám xuất hiện tâm tư.Khi đó,anh là một thằng giang hồ bần cùng,đầu phố cuối phố chỗ nào cũng có mặt,không làm được việc gì nên hồn tử tế.Ấy vậy mà ông trời sắp đặt,số phận trêu ngươi, cô và anh từ hai người dưng càng ngày càng vô tình mà có liên hệ,rồi tình yêu cũng bắt đầu từ đấy.Cô gái của anh,đẹp như một đóa hoa nở trong sương sớm,đến rung động lòng người. Anh không phải không biết tâm tư của Trần Lãm,chỉ là không muốn vạch trần,bởi vì anh tin,Lâm Hạ cũng giống như anh,trái tim luôn không bao giờ thay đổi.

Lâm Hạ mơ một giấc mơ,một giấc mơ cuối cùng cũng cho cô lời giải thích về đôi mắt hổ phách quen thuộc ấy.Năm cô bốn tuổi, cùng Hàn Thần và Hàn Hiểu chơi trò ú tim quanh khu đại viện,ngày ấy chỉ có ba người chơi cùng với nhau nên riết dần thành nhàm chán.Có một buổi trưa,khi cả hai anh em nhà họ Hàn lăn ra ngủ khò thì Lâm Hạ lại không thể nào chợp mắt được, ngoài trời thì nắng to,tiếng ve kêu râm ran khắp những nẻo đường. Trong túi cô lúc bấy giờ có năm nghìn lúc sáng mẹ cho,Lâm Hạ cầm trên tay,đội mũ rồi chạy tót ra bên ngoài.Vì cái tính tò mò mải chơi nên cô chạy càng xa,đến khi vô tình dừng lại thì đã đứng trước một bãi rác công cộng.Bãi rác này vô cùng lớn,phải đến một mẫu,buổi trưa im ắng không một bóng người, Lâm Hạ sợ khóc thét lên.Cô bị lạc đường, mà bây giờ không biết lối ra,nếu không tìm về nhà được, thì ba mẹ sẽ rất lo lắng.

Cô cứ ngồi khóc thút thít ở trên rìa bãi rác,trong lòng vẫn luôn mong ông bụt xuất hiện đưa mình về.Nhưng bụt chẳng thấy đâu,trước mắt cô là một thằng bé đen nhẻm,người gầy còm bẩn thỉu,đầu tóc nó cháy xén rám nắng trở nên khô sơ.Dưới chân không hề có dép,bùn đất bám đầy trên mắt cá chân đổ xuống, trông đến là khổ sở.Hai tay vẫn xách hai bọc túi bóng,bên trong là những chai lọ,hộp giấy,thậm chí có cả những thứ cô chưa được nhìn thấy bao giờ.

"Bạn ơi,mình bị lạc đường, bạn dẫn mình đi về nhé"

Thằng bé không đáp trả lại lời của cô bé ấy,nó đi thẳng về chiếc ao trước mặt,dốc hết những thứ trong túi ra rửa sạch,rửa luôn cả chân tay và mặt mũi,lúc này nhìn nó có vẻ đỡ hơn lúc vừa giờ.Từ đấu tới cuối, ánh mắt nó vẫn không hề dừng lại trên người cô bé,cứ thế đi tiếp thẳng về phía đường lớn.Bản thân nó từ nhỏ đến giờ sống trong khu nhà ổ chuột,không hề có lây một người bạn,bọn trẻ quanh đấy đều hắt hủi nó mà bắt nạt.Vì nhà nó nghèo,vì nó bẩn thỉu,bọn trẻ có quần áo mới thì nó luôn luôn là những bộ đầy miếng vá,có cái rách tã như cái rẻ lau nhưng vẫn phải mặc.Có lần nó nhặt được ở bãi rác cái áo siêu nhân người ta vất đi,ánh mắt lúc đấy phải nói là vô cùng sung sướng. Cả buổi chiều dành thời gian để kì kì trà trà cho sạch sẽ,nhưng chưa kịp mặc lại bị bọn nó mang kéo ra cắt thành nhiều mảnh. Đối với cô bé xinh như công chúa này,đây là lần đầu tiên nó được nhìn thấy,cũng là lần đầu tiên được người ta bắt chuyện.Tuy mới chỉ nhỏ tuổi,nhưng không phải nó không biết nhìn vẻ mặt người khác, nó biết nó bẩn,nó xấu,nó không xứng đáng có được cái cơ hội vui chơi cùng với ai.

Rồi cậu bé ấy dần khuất xa cô hơn,điều duy nhất để lại cho cô ấn tượng chính là đôi mắt màu hổ phách u buồn mà não nề.Cái dáng người gầy còm ấy,từ đó về sau,Lâm Hạ chẳng còn gặp lại nữa.

Ánh mắt mơ màng từ từ mở ra,nhìn thấy Dịch Hoằng đang chăm chú vuốt mái tóc của mình Lâm Hạ mới cuống lên,đứng bật người dậy hỏi anh rối rít.Nhìn cô gái của anh vì mình mà lúng túng, Dịch Hoằng lắc đầu,đôi môi không tự chủ kéo dãn ra một nụ cười mê hoặc,khiến trái tim ai kia đập bang bang trong lồng ngực. Phải nói là anh rất đẹp, khi cười lại càng đẹp hơn,Lâm Hạ vô thức thốt ra một câu nói.

"Em thật không thể tin nổi anh bây giờ với cậu bé bẩn thỉu ở bãi rác năm đó là một"

Dịch Hoằng quay sang Lâm Hạ có chút khó hiểu, anh không biết cô nói như thế là có gì gì,định lên tiếng hỏi cho rõ thì cô chỉ lắc đầu cười không trả lời. Lâm Hạ nằm trong vòng tay của Dịch Hoằng, cảm nhận được hơi ấm và nhịp thở đều đặn của anh,hai bàn tay đan chặt lại với nhau không để có kẽ hở.Đây chính là mơ ước của cô trong vòng sáu năm chờ đợi,cảm giác thật hạnh phúc.

Tiếng bụng réo kêu "ọc ọc" khiến cho Lâm Hạ đỏ mặt,kì thực từ suốt thời gian Dịch Hoằng vào phòng phẫu thuật cho đến bây giờ,cô vẫn chưa hề ăn một chút gì cả.Bốn mắt nhìn nhau không nói lên lời,Dịch Hoằng nhéo mũi cô cưng chiều.

"Đói sao,em chưa ăn gì à"

Lâm Hạ lắc đầu,cô đi về phía bàn,nơi đó vẫn đặt một mâm cơm Trần Lãm mang đến từ tối hôm qua,tất cả đều đã nguội lạnh.Nhìn về phía bà Ngân vẫn chưa tỉnh lại,Lâm Hạ nhẹ nhàng mang vào phòng bếp hâm nóng,có lẽ Dịch Hoằng cũng đã đói rồi.Bên ngoài thành phố đang bắt đầu hửng sáng,mặt trời cũng đã lấp ló sau những tòa nhà cao tầng,ánh bình minh chiếu rọi khắp mọi nẻo đường qua lại.

Cầm bát cháo thịt trên tay,Lâm Hạ có chút buồn cười nhưng lại không thể,tuy nhiên trong lòng lại có chút vui vui.Bữa cơm được Trần gia cho người chuẩn bị,cháo thì chẳng thấy đầu,toàn thấy thịt là nhiều,chắc phải đến cả một con gà to.Vốn dĩ cô nghĩ giới thượng lưu họ chỉ luôn biết đến tiền và tiền,tình thân với họ chỉ coi như là có lệ.Cho đến tận hôm nay,khi chứng kiến được sự lo lắng của Trần Hoa và con trai dành cho bà Ngân,cô cũng yên lòng thay cho Dịch Hoằng.Như vậy cũng tốt,họ có thể yên tâm quay lại Việt Nam mà không cần nghĩ ngợi hay vướng bận điều gì.

"Dịch Hoằng,anh chắc cũng đói rồi, ăn hết bát cháo này đi.Nào,em giúp anh nhé"

Dịch Hoằng gật đầu,anh lặng lẽ ngồi ăn hết từng thìa từng thìa Lâm Hạ đưa tới,tròng mắt là niềm vui tràn đầy không tả hết.

"Em cũng ăn đi,không lại đói đấy",cuối cùng Dịch Hoằng cũng lên tiếng,ánh mắt anh vô thức nhìn về phía cửa chính.

Mở cửa bước vào chính là gia đình ông Trần Hoa,tất cả mọi người đều có mặt trừ Trần Phóng,nghe nói anh ta đang bận cho một dự án quy hoạch xây dựng khu đô thị thành phố,thời gian gấp rút nên không thể vào được,chỉ có chị Nhã và con trai.Nhìn thấy Lâm Hạ đang giúp bà Ngân lau mặt và tay chân, Dịch Hoằng có chút nhói trong lòng,không thể thốt lên thành lời.

"Cô Lâm,cô lại đây ăn chút đồ ăn sáng đi,việc còn lại để tôi làm nốt cho",Chị Nhã đặt xuống bàn chiếc giỏ bằng gỗ,bên trong là đồ ăn sáng nóng hổi vừa được nấu xong.

"Chị Nhã,em cảm ơn chị,chị cũng lại đây ăn cùng em đi",Lâm Hạ không có từ chối, cô đưa chiếc khăn tay cho chị Nhã rồi đi thẳng về phía bàn ăn.

Trong cặp lồng đều là những món ăn đặc sản của Đài Loan,tất cả đều là lần đầu tiên cô nhìn thấy,có chút lạ mắt vô cùng.

"Nghe ba tôi nói là cô Lâm chưa từng được ăn món Trung,nên tôi mạnh dạn nấu những món này,nếu không hợp khẩu vị thì cô cứ bảo nhé,lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm hơn"

Lâm Hạ gắp một miếng cà tím kho cá đưa lên miệng ăn thử,phải nói là vô cùng ngon,cô gật đầu tiếp tục với những đồ ăn trước mặt,không quên trả lời lại.

"Rất ngon chị ạ.Khi nào có thời gian rảnh,chị dạy em cách nấu mấy món này nhé.Em tuy cũng biết nấu ăn nhưng chỉ là những món luộc bình thường thôi,còn những món Trung lạ mắt như thế này thì chưa từng thử qua bao giờ hết"

Đến trưa,bà Ngân cuối cùng cũng tỉnh lại trước dự kiến của bác sĩ, điều này khiến cho tất cả thở phào nhẹ nhõm,duy chỉ có Dịch Hoằng,khuôn mặt căng cứng không đủ can đảm để mà đối diện.Bản thân anh không phải là một người vô tâm,dù sao thì trong người anh cũng chảy một nửa dòng máu là của bà,có hận cũng không thể thay đổi được điều chính bà Ngân đã mang anh đến thế giới này.

"Dịch Hoằng,mẹ đã tỉnh lại,muốn nói chuyện với anh,anh sang nói chuyện với bà đi".Lâm Hạ vỗ lên mu bàn tay của anh,hơi ấm từ tay cô truyền vào như tiếp thêm sức mạnh,Dịch Hoằng sau một hồi suy nghĩ cũng gật đầu,anh bước xuống đi về phía giường bà Ngân đang nằm.

Ánh mắt bà Ngân từ khi tỉnh lại vẫn luôn cụp xuống mà buồn bã,hiện lên tia đau đớn rõ rệt.Bà biết tất cả những gì bà gây ra đều không thể một câu xin lỗi là quên đi tất cả.Những tháng ngày bà ruồng rẫy con trai vẫn luôn đeo bám dày vò bà hằng đêm,không một giây phút nào nguôi ngoai.Khi phát hiện bản thân bị ung thư máu,bà chỉ cười nhạt,không sợ hãi cũng không oán trách ôg trời. Tất cả những điều này là quả báo bà phải nhận lấy cho sự vô trách nhiệm,cho sự độc ác bà đã để lại cho Dịch Hoằng.

Dưới sự động viên của Lâm Hạ,Dịch Hoằng cuối cùng cũng lên tiếng,mang theo đó là sự run rẩy.

"Bà vừa mới tỉnh lại, chắc cũng đã đói rồi, tôi bảo Lâm Hạ lấy canh gà cho bà ăn nhé"

Bà Ngân đôi mắt đỏ sọng nhìn con trai,miệng run run mấp máy không thể cất lên lời,cổ họng nghẹn trong tiếng nức nở.

"Được rồi, bây giờ bà vẫn chưa khỏe hẳn,không nên để tâm trạng bị kích động.Có gì muốn nói hay muốn xin lỗi tôi,ít nhất bà nên khỏe mạnh lại đã,tôi không muốn tủy của tôi hiến đi một cách vô ích đâu"

Lâm Hạ đưa bát canh gà cho Dịch Hoằng, mặc cho ánh mắt anh ngạc nhiên nhìn mình,cô đặt vào tay anh rồi đi ra bên ngoài.Lâm Hạ không muốn mình phá vỡ đi không gian riêng của hai mẹ con anh ấy,mọi hiểu lầm cho hay khúc mắc tội lỗi trong quá khứ nên để bọn họ nói chuyện với nhau.

Lâm Hạ đang ngồi chơi điện tử thì bên cạnh có người ngồi xuống,quay sang nhìn thì là con trai thứ hai của Trần Hoa,Trần Lãm.Sau mấy ngày tiếp xúc,Lâm Hạ nhận thấy Trần Lãm là một người đàn ông không khó gần,chỉ là nhiều năm lăn lộn trên thương trường khiến cho ánh mắt anh ta luôn hiện lên sự dò xét và dè chừng với đối phương.Việc ánh ta lo lắng cho dì Ngân cũng khiến cô có một chút bất ngờ,vì thường như cô biết,không một người con chồng nào có thể dễ dàng tha thứ cho người thứ ba phá vỡ gia đình bọn họ.Tuy dì Ngân không phải là người chen ngang,nhưng từ khi lấy Trần Hoa, nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của căn nhà ấy,thật sự có chút thích ứng không kịp.

"Cô Lâm,uống một chút nước lọc chứ", Trần Lãm đưa cho Lâm Hạ chai nước khoáng vừa mua,từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn mang theo sự say mê nhìn cô không dứt..

Lâm Hạ đưa tay nhận lấy,theo phép lịch sự cô nở nụ cười đáp trả,đôi tay Trần Lãm không tự chủ được mà giữ chặt chiếc chai không buông.Cho đến khi nghe được tiếng ho khan của cô,mới ngượng ngùng bỏ tay xuống.

Bầu không khí ngoài hành lang trở lên tĩnh lặng hơn hẳn,điện thoại Lâm Hạ réo rắt lên từng hồi chuông cổ điển,cô vui mừng nhấc máy lên nghe.Không biết bên kia nói chuyện gì,bàn tay cô buông thõng,chiếc điện thoại rơi xuống nền đá hoa vỡ tan tành,ánh mắt dần trở nên hoảng loạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status