Cho tớ mượn bài tập chép với!

Chương 61-2



Tiết Nhượng ôm lấy thắt lưng của cô, nói: "Đi về nhà ngủ."

"Ừ."

Lên xe, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho Trương Lam, liền đi về Vạn Khoa, lên lầu, xuống thang máy Trương Lam không chịu đi, cô muốn Tiết Nhượng ôm, Tiết Nhượng bất đắc dĩ, xoay người đem cô chặn ngang bế lên, Trương Lam ôm lấy cổ của anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, hỏi: "Khi nào thì các anh được nghỉ?"

"Cùng gần với các em." Tiết Nhượng cúi đầu nói: "Em lấy chìa khóa đi."

"Ở đâu?" Trương Lam nhìn xuống.

"Ở trong túi quần anh."

"Nha."

Trương Lam đưa tay sờ vào trong túi quần Tiết Nhượng, anh mặc quần tây không dày, còn rất mỏng, tay cô vừa sờ vào liền dán vào da thịt của anh, Trương Lam cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, ở trong túi quần anh theo bản năng sờ một cái.....

Một giây kế tiếp, mặt cô đỏ bừng lên, người Tiết Nhượng cũng cứng lại, anh ho khan một tiếng, ẩn nhẫn cười nói: "Em sờ loạn cái gì."

Trương Lam thật nhanh đem chìa khóa kéo ra, keng một tiếng rơi xuống đất, cô hừ hừ nói: "Em không có sờ loạn."

Tiết Nhượng cười khẽ: "Ừ, em không có sờ loạn."

Anh hơi cố hết sức ngồi xổm người xuống, Trương Lam lúc này mới đưa tay nhanh chóng lấy chìa khóa lên, sau đó cúi đầu đẩy chìa khóa ra, cắm vào lỗ, mở cửa phòng ra.

Tiết Nhượng ôm cô, đi vào.

Sau khi đem cửa đóng lại, anh một đường đi vào bên trong phòng ngủ, đem cô đặt trên giường, Trương Lam vừa chạm xuống giường, thoải mái mà thở dài một hơi, cô duỗi thắt lưng, Tiết Nhượng đem giày cô lấy xuống, sau đó giữ chặt tay cô, kéo tới trên cổ anh, một bàn tay, chống trên đầu giường, cúi đầu ngăn chặn môi của cô.

Trương Lam sửng sốt, liền thả lỏng thân mình, vươn đầu lưỡi đáp lại anh, Tiết Nhượng một bên hôn tay một bên đi xuống, ôm thắt lưng của cô, Trương Lam ngô một tiếng, thân mình mềm mại, theo bản năng liền dây dưa với anh, Tiết Nhượng đè lên cô nói: "Chúng ta tới một lần, sau đó em ngủ trưa?"

Ánh mắt Trương Lam mê ly, đỏ mặt gật đầu: "Ừ."

Tiết Nhượng vén quần cô lên, nụ hôn rơi xuống càng hung mãnh hơn.

Sau khi thân thể Trương Lam bị khai phá, rất nhạy cảm, anh vừa mới chạm vào người cô liền có cảm giác, muốn quấn quít lấy anh, nhưng cô dè dặt, cơ bản hơi coo người lại một chút, Tiết Nhượng cũng biết cô đang nghĩ gì, chính anh tự nhiên cũng có cảm giác, ôm cô, đè lên ở đầu giường, anh đi vào.

Trương Lam ừ một tiếng, cả người thả lỏng.

Một giờ sau, Tiết Nhượng vươn tay, đem nhiệt độ điều hòa lên cao một độ, lại đắp chăn cho Trương Lam, anh đứng dậy, dưới người mặc quấn dài màu đen, anh ở bên người ngồi một hồi, mi tâm nhíu lại, rời khỏi phòng, Tiết Nhượng đi tới sân thượng, đốt một điếu thuốc, hút.

Anh đang suy nghĩ, làm sao mới có thể làm cho Trương Lam hai năm sau, không rời đi anh.

Cùng lúc đó, anh cũng nghĩ tới đưa Trương Lam đi gặp cố vấn tâm lý, nhưng sau đó anh lại phủ định cái ý niệm này, anh không thể đưa cô đi, đưa cô đi là không nên.

Như vậy... Anh nên làm sao để cô ở lại.

Cuộc sống trôi qua thật nhanh, tới gần kỳ cuối, Trương Lam có rất nhiều kỳ thi, Tiết Nhượng cũng vậy, hai người bận rộn đến buổi tối mới về nhà, tắm sạch sẽ liền nằm trên giường, lập tức liền tiến vào mộng đẹp, Trương Lam đối mặt với những lý luận trong chương trình học này, trí nhớ luôn không tốt, nhiều đề mục luôn quên.

Tiết Nhượng thỉnh thoảng bồi bổ cho, anh học ngược lại nhanh hơn cô.

Đã thi xong một ngành cuối cùng, Trương Lam ở Vạn Khoa ngủ cả ngày, Tiết Nhượng về đến nhà, thấy cô đang ngủ, ôm cô, hỏi: "Còn rất mệt sao?"

"Rất mệt, em mệt muốn chết, gần đây thật sự rất thích ngủ, có phải do thời tiết lạnh không vậy?"

Trương Lam tự động vùi vào trong lòng Tiết Nhượng, trong lòng anh ấm áp, Tiết Nhượng vén tóc cô lên hôn xuống trán cô, nói: "Em ngủ nhiều cũng mệt, vẫn là đứng lên đi bộ một chút đi."

Nói xong anh đem cô từ trong ổ chăn kéo ra, trong phòng bật điều hòa, không sợ.

Trương Lam không tình nguyện đi xuống, hai mắt còn hơi híp, cô duỗi người một cái, hỏi: "Có gì ăn không?"

Tiết Nhượng nói: "Anh nấu cho em bát mì sợi."

"Ngoài mì còn có gì khác không?"

"Gọi thức ăn đi, em muốn ăn cái gì?"

"Em suy nghĩ một chút, em muốn ăn kim chi."

"Được."

Tiết Nhượng phủ thêm áo khoác cho cô, mặc dù phòng khách cũng bật điều hòa, nhưng chung quy cũng không ấm áp như trong phòng, Trương Lam đi ra ngoài, lại ngáp một cái, làm ổ ở trên ghế sofa, cầm lấy gối ôm liền ôm, Tiết Nhượng lấy điện thoại ra, gọi kim chi cho Trương Lam, lại chọn mấy món cô thích ăn.

Anh ở bên chọn, Trương Lam đi tới làm ổ trong ngực anh, Tiết Nhượng ôm cô, nhìn cô lại muốn nhắm mắt, lập tức hôn xuống môi cô một cái: "Tốt lắm, mở mắt ra đi, chúng ta tìm một bộ phim xem."

"Phim gì?"

"Phim kinh dị?"

"Được nha được nha." Trương Lam nhất thời tinh thần tỉnh táo, Tiết Nhượng cười khẽ, ôm chặt cô, ấn mở ti vi, anh đối với cái này không có hứng thú, lúc xem không có cảm giác gì, nhưng Trương Lam rất hăng hái, động một chút liền chui vào ngực anh, anh ngược lại rất vui vẻ...

Phim kinh dị mới bắt đầu, đồ ăn đã đưa tới, Tiết Nhượng nhận đi tới trên ghế sofa, mở hộp kim chi ra, một vị chua truyền tới, Trương Lam lập tức có khẩu vị, trước gắp một miếng kim chi ăn, vừa lúc wechat hiện lên tin nhắn thoại của Annie.

Ngón tay Trương Lam mở tin nhắn thoại ra.

Annie ở đầu bên kia nói: "Tớ đột nhiên phát hiện ngày dự sinh của tớ là sau ba mươi tết, Lam Lam cậu phải tới cùng tớ, tớ sợ."

Trương Lam buồn cười khom người, nói trả lời lại: " Được."

Sau đó lại gắp một miếng kim chi cắn một cái, một giây kế tiếp, động tác của cô dừng lại... Từ từ... Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiết Nhượng, "Chồng, em hình như hơn một tháng chưa có kinh nguyệt... "

Tác giả có lời muốn nói:

Tới trễ, moaz moaz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 23 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status