Chờ tôi có tội

Quyển 3 - Chương 94


Đối với những người chờ đợi mà nói, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng căng thẳng. Hứa Mộng Sơn nghịch chiếc bật lửa trong tay, chăm chú nhìn vào điểm sáng nhấp nháy đại diện cho Phán Giai cứ đi rồi lại dừng. Vưu Minh Hứa gác hai tay sau gáy, thần sắc cũng căng thẳng vô cùng.

Ân Phùng ngồi trên chiếc ghế chếch sau cô, tay chống cằm nhìn màn hình, sau một hồi, tầm mắt anh tự động chuyển sang Vưu Minh Hứa.

Vì không để đối phương sinh nghi nên căn phòng này được kéo kín rèm, chỉ để lộ một khe sáng nhỏ, bên trong bật bóng đèn sáng mờ mờ. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Ân Phùng thu hết mọi đường nét cơ thể cô vào trong mắt.

Thực chất nhìn kĩ, tuy đường nét cô lạnh lùng nhưng cũng không thiếu vẻ dịu dàng. Vì cô lúc nào cũng làm mặt lạnh nên ngũ quan cũng thêm phần mạnh mẽ, sắc sảo. Nhưng bờ môi cô đỏ hồng căng mọng, chiếc cằm tuy nhỏ nhưng vẫn có thịt. Dưới cần cổ dần hiện đường cong hút mắt, thu hẹp tại eo lưng nhỏ nhắn, mịn màng.

Ân Phùng đều đã được chạm vào những đường nét ấy, tuy mới chỉ có hai lần thôi. Vừa nghĩ đến đây, lòng anh lại bắt đầu mềm nhũn mà cũng tiu nghỉu thất vọng. Một câu thơ bỗng nảy ra trong đầu anh:

“Quản bao nước thẳm non xa,

Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng”*

*Câu thơ trong bài “Ly Tao” của Khuất Nguyên – nhà thơ Trung Quốc thời Chiến quốc.

Song hiện tại, anh nhận ra được, Vưu Minh Hứa như đang có ý phong tỏa con đường của anh. Hơn nữa, cô cả ngày đều chìm trong việc phá án, gần như chẳng có tâm tư nào để ý đến anh. Rốt cuộc đến khi nào anh mới có được cô đây?

Vưu Minh Hứa nhìn màn hình lâu đến nỗi đôi mắt trở nên đau nhức bèn nhắm mắt xoa bóp. Mùi café thơm nức lọt vào cánh mũi, vừa mở mắt liền nhìn thấy chiếc nắp bình giữ nhiệt tròn tròn được rót đầy café đang xuất hiện ngay trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu thấy cơ thể cao lớn của Ân Phùng đang đứng sau lưng, một cánh tay anh chống lên tay vịn ghế của cô: “A Hứa mệt không? Uống cốc café cho tỉnh táo tinh thần nhé.”

Café của anh tới rất đúng lúc. Vưu Minh Hứa mỉm cười: “Cảm ơn.”

Hứa Mộng Sơn thấy vậy cũng thòm thèm, hỏi: “Thầy Ân, có thể cho tôi một ly không?”

Ân Phùng đáp: “Tôi chỉ mang một chiếc cốc, lẽ nào cậu muốn dùng chung với tôi?”

Hứa Mộng Sơn chép miệng hai tiếng rồi tiếp tục giám sát màn hình.

Mấy ngày nay, vì vụ án mà Vưu Minh Hứa bận như con quay, gần như Ân Phùng đút thứ gì cô sẽ ăn ngay thứ đó; có những khi hai người uống chung một chai nước cô cũng không mấy để ý, nhưng hiện tại nghe Ân Phùng nói vậy, cô bỗng thấy nâng nâng ngượng ngùng. Cô thầm nghĩ, trong vô thức, cử chỉ của hai người lại quá mức thân mật mất rồi bèn hạ chiếc cốc xuống.

Ân Phùng phát giác liền hỏi: “Không ngon sao?”

Cô đáp: “Ngon, chỉ là tôi không khát.”

“Ồ.”

Anh đứng im bất động, một lát sau Vưu Minh Hứa cảm nhận được cánh tay và cả vạt áo nơi lồng ngực anh đang gần sát. Liếc nhìn mới thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế chống một cánh tay lên tay vịn ghế của cô, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình giám sát. Thế nên độ ấm thuộc về cơ thể đàn ông trưởng thành xuyên qua lớp vải áo, như có như không truyền sang cơ thể cô.

Vưu Minh Hứa ngồi im lặng một hồi mới nói: “Về chỗ của anh đi, đừng có đứng mãi.”

Anh lại “Ồ” một tiếng rồi mới quay về vị trí của mình.

Sau một hồi chờ đợi, Hứa Mộng Sơn mở miệng: “Cô ấy đã dừng tại chỗ này lâu lắm rồi, sắp được gần nửa tiếng rồi đấy.”

Vưu Minh Hứa nhíu mày, thân là tổ trưởng, hiện tại bất kỳ một quyết định nào của cô cũng đều đại diện cho một loại kết quả và nguy hiểm. Xông vào sao? Chưa biết chừng phía Phán Giai đang là thời điểm mấu chốt, nếu xông vào thì mọi công sức trước kia đều sẽ đổ sông đổ biển. Nhưng nếu không đi, nhỡ may Phán Giai gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao?

Hơn nữa trực giác mách bảo cô rằng không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.

Cô lập tức đưa ra quyết định, vừa chuẩn bị hạ lệnh thì chiếc máy nghe lén im lặng đã lâu bỗng truyền đến tiếng động, ba người tức khắc chú mục vào màn hình. Dường như có tiếng người mở cửa vào phòng. Tiếng bước chân hỗn loạn, có người hét lên: “Ở đây không?” “Không ở đây!” “Tìm kĩ vào, bắt buộc phải bắt được cô ta, không được để cô ta chạy thoát!”

Hứa Mộng Sơn đẩy ghế đứng phắt dậy nhìn Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa cũng bật lên khỏi ghế: “Gọi cứu viện! Không đợi nữa, lập tức hành động!”

Ba người xông thẳng vào công ty Phân Kim Bảo, bảo vệ thấy vậy định ngăn cản, Hứa Mộng Sơn rút thẻ cảnh sát: “Cút! Chúng tôi bắt tội phạm chạy trốn!” Bảo vệ co rụt người lại, bọn họ xông thẳng vào trong.

Kết quả vừa xông vào đã chạm mặt cùng đám người đang chạy tán loạn tìm người. Hai bên không khỏi ngẩn người, chưa đợi đối phương mở lời, Vưu Minh Hứa đã lạnh giọng nói: “Có cô gái báo cảnh sát về hành động giam giữ và gây tổn hại phi pháp, cô ấy đâu?”

Bọn họ cùng giữ im lặng. Vưu Minh Hứa thấy vậy sa sầm mặt, thét lên: “Tránh ra!”

Lúc này, có một người khá lanh lợi đứng ra: “Cô nói các cô là cảnh sát, lấy gì làm chứng?”

“Tạch”, “tạch”, “tạch”, hai chiếc thẻ cảnh sát và một tấm thẻ chuyên gia bay đến trước mặt bọn họ, Ân Phùng nói xen lời: “Tôi là chuyên gia của Tỉnh, thứ bậc cao hơn bọn họ. Một tấm thẻ chuyên gia của tôi bằng hai tấm thẻ cảnh sát của họ.”

“Cho dù là cảnh sát cũng không thể tự tiện xông vào chứ? Cần phải có lệnh khám xét hay gì đó… Các anh có không?”

Vưu Minh Hứa cười lạnh: “Cô gái báo cảnh sát đã nguy hiểm đến tính mạng đến nơi, tòng quyền xử lý theo sự việc phát sinh, cần gì phải có lệnh khám xét? Tránh ra, đứng vào góc tường đợi tra hỏi, nếu không thì bắt từng người một đem về Đồn!”

Vưu Minh Hứa mà ngang ngược thì không ai bằng, đôi mày liễu như dựng ngược, khí lạnh bức người, giọng nói đanh thép y hệt như sư tử Hà Đông gầm thét cũng là được những cảnh sát hình sự lão làng rèn luyện mà ra, cây dùi cui trong tay đi trước với khí thế hùng hổ.

Nghe tiếng thét của cô, một đám đàn ông cũng không khỏi run người. Duy chỉ có Ân Phùng vô cùng yêu thích ngắm nhìn dáng vẻ bá khí ngút trời của cô, nhưng cũng có cảm giác xót xa quen thuộc len lỏi vào tim. Anh vừa hy vọng cô cứ siêu phàm, đại sát tứ phương như hiện tại, song cũng hy vọng có thể giấu cô đi, chỉ để một mình anh ngắm nhìn. Anh nghĩ, tâm trạng khi thích một người đúng là rất mâu thuẫn thật.

Một tên nhóc bên phía đối phương nói: “Chúng tôi chẳng bị dọa đâu, cảnh sát thì có thể tự ý xông vào nhà dân được ư? Chúng tôi phải kiện các người!” Toàn bộ đám người còn lại đều cùng phụ họa: “Ra ngoài!”, “Cút ra khỏi đây!”, “Cảnh sát thì có thể tự tiện xông vào à?”

Hứa Mộng Sơn gần như không kiềm chế được nữa, anh nói thẳng với Vưu Minh Hứa: “Xin lỗi sếp, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm…” Anh ấy còn chưa nói dứt câu, Vưu Minh Hứa đã đá bay tên cầm đầu sang một bên: “Tôi đúng là muốn dọa các người đấy. Ân Phùng bọc hậu.”

Hai bên hỗn chiến.

Chẳng bao lâu sau, đối phương đã rên rỉ đau đớn, ngã rạp trên nền đất. Tuy Vưu Minh Hứa đánh đến sướng tay nhưng lòng vô cùng lo lắng, nhìn qua thì đối phương cũng đang tìm kiếm Phán Giai, nhưng đến giờ vẫn chẳng có tin tức nào về cô ấy. Chỉ hy vọng không có tin chính là tin tốt.

Động tĩnh này quá lớn, lại có thêm vài người chạy đến song đều là những người nhân viên văn phòng bình thường, không giống đám côn đồ ban nãy do công ty cho vay nặng lãi nuôi dưỡng. Nhìn tình hình trước mắt, mấy người đó cũng không dám tiến lên.

Ba người xông thẳng lên tầng.

Định vị của Phán Giai hiển thị cô ấy vẫn luôn ở căn phòng trong cùng tại tầng ba. Ba người vừa chạy lên tầng đã nghe được âm thanh vọng ra từ khe cửa khép hờ: “Con đàn bà đó… Bắt được tao nhất định sẽ chỉnh chết nó! Bên dưới đang làm trò gì ồn ào thế!”

Hết chương 94
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status