Chờ tôi có tội

Quyển 4 - Chương 136


Thấy Vưu Minh Hứa đi xa, Trần Phong mới bình tĩnh vào phòng. Cậu ta biết Ân Phùng sẽ hỏi rất nhiều chuyện.

Thực chất Trần Phong cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý cho lần hồi phục này của Ân Phùng vì cục máu đông trong đầu anh luôn có dấu hiệu tan biến, hơn nữa khi trước cũng hôn mê mấy lần, nhớ lại được không ít đoạn hồi ức. Có điều, Trần Phong luôn cho rằng bản thân mong chờ Ân Phùng hồi phục, bởi trong lòng Trần Phong, Ân Phùng của quá khứ là sự tồn tại tựa như một vị thần. Vưu Anh Tuấn ban đầu chẳng khác nào một trò hề.

Nhưng bất tri bất giác, một năm đã trôi qua. Trần Phong cũng bị sự vô tư và đơn thuần của Vưu Anh Tuấn trọc cười không biết bao nhiêu lần; chứng kiến anh một lòng say mê Vưu Minh Hứa, cũng từng vì anh mà chảy mồ hôi không biết bao nhiêu đợt, âm thầm giúp anh vạch mưu tính kế; Trần Phong thậm chí đã quen với việc một tuần bảy ngày Ân Phùng sẽ mặc thành bảy sắc cầu vồng lượn đi lượn lại, thậm chí cũng đã thấy rất thuận mắt.

Còn hiện giờ, Ân Phùng quay về rồi. Hòn đá đè nặng trong tim Trần Phong cuối cùng cũng được hạ xuống, nhưng cảm giác thực ra khá phức tạp. Đặc biệt là ban nãy, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng gần như chẳng lấy gì làm vui vẻ, lòng cậu ta càng thêm khó chịu. Tính tình Vưu Minh Hứa cao ngạo biết nhường nào, khi trước Vưu Anh Tuấn phải dỗ dành, theo đuổi, tìm mọi cách ỷ lại, ăn nói khép nép, ái mộ trong hèn mọn mới đối lại được tấm lòng của cô hoa khôi cảnh sát này. Nhưng Ân Phùng vốn dĩ là ai, anh ngày trước còn ngạo mạn và cường thế hơn bất cứ ai, thậm chí còn có chút tà ác, “thuận ta thì sống nghịch ta thì chết”. Hiện tại hai người bọn họ bên nhau, Ân Phùng lại chẳng nhớ chút chuyện nào cả. Còn có thể hòa hợp như lúc ban đầu nữa hay sao?

Từ trước đến nay, Trần Phong luôn xem Vưu Minh Hứa là một nhu cầu của Vưu Anh Tuấn, cũng giống như khát vọng có được món đồ chơi hay bộ quần áo đẹp vậy. Thỏa mãn là được. Nhưng một năm trôi đi, hai người đó dựa dẫm vào nhau, đồng cam cộng khổ, tình ý cũng ngày càng sâu đậm. Cuối cùng thậm chí còn đến bước sống chết có nhau. Cậu ta còn nhớ, ngày Vưu Minh Hứa đồng ý với Vưu Anh Tuấn, Vưu Anh Tuấn ngày cười, đêm cũng cười, không khác nào một tên ngốc chính hiệu. Nhưng nếu hai người trở mặt, kết thúc, chia tay như vậy, thì không thể không nói, đây quả thực là trò đùa của ông trời.

Trần Phong chỉ có thể thầm thủ với bản thân, Vưu Anh Tuấn của quá khứ thực ra rõ ràng là Ân Phùng thời còn thơ. Nếu đã là những giai đoạn khác nhau của cùng một người thì bản tính cũng chỉ là một mà thôi. Chuyện này, không chừng vẫn còn có thể cứu vãn.

Vừa vào phòng, cậu ta liền thấy Ân Phùng ngồi tựa đầu giường, một tay gác trên đầu gối, đầu hơi cúi, đôi mắt sâu xa thâm thúy. Đầu Trần Phong vụt qua cảnh tượng mấy ngày trước anh vẫn còn nằm ngủ hình chữ “đại” hoặc dang tay dang chân như chú ếch, song gương mặt không để lộ bất cứ điều gì, cười nói: “Hiện tại cảm giác sao rồi?”

Ân Phùng quan sát cậu ta, im lặng không lên tiếng.

Tâm tư linh hoạt của Trần Phong dần thu lại, sắc mặt cũng trầm hẳn. Cậu ta không biết ánh mắt này của Ân Phùng có phải mang theo mấy phần không tin tưởng hay không; hay là anh không vừa lòng việc cậu ta để Vưu Minh Hứa đi? Mặt cậu ta bắt đầu hơi cứng nhắc.

Lúc này mới nghe thấy Ân Phùng nói: “Khoảng thời gian tôi xảy ra chuyện, vất vả cho cậu rồi. Bên cạnh tôi cũng chỉ có cậu là có thể tin tưởng một trăm phần trăm.”

Cõi lòng Trần Phong trào dâng nhiệt huyết, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là thầy Ân này tốt hơn. Anh luôn biết cậu muốn gì, cũng biết người khác muốn gì mà không để lộ dấu vết. Anh kiên định, rõ ràng, nắm toàn cục diện, cho dù chỉ thông qua một cuộc trò chuyện đơn giản đi chăng nữa.

“Em không vất vả, là việc trong trách nhiệm của em.” Giọng nói Trần Phong hơi run rẩy. Cảm giác quen thuộc, được người thưởng thức, được người sai khiến mà vẫn cam tâm tình nguyện đó lại quay trở về rồi.

Ân Phùng cười cười, nói: “Tôi biết chăm sóc tôi của năm 10 tuổi là thế nào. Thực ra thời kỳ thanh thiếu niên, tôi khiến bố mẹ và thầy cô rất đau đầu. Chỉ có điều hiện tại không ai biết mà thôi.”

Trần Phong nói: “Thực ra vẫn tốt, một năm này, dù thầy mất đi kí ức và EQ nhưng vẫn khá dễ nói chuyện. Hơn nữa phần lớn thời gian đều là Vưu Minh Hứa chăm sóc…”

Lời nói vừa dứt Trần Phong đã thấy Ân Phùng nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa khó lường.

Trần Phong biết điều, lập tức im bặt.

“Nói nghe xem, kể từ sau khi tôi tham gia xong buổi bọp báo.” Ân Phùng nói.

Theo như toàn bộ lời Trần Phong, mấy tháng trước khi Ân Phùng đi Tây Tạng không có bất cứ điều gì bất thường. Nếu buộc phải nói thì chính là thời gian đó Ân Phùng đột nhiên có suy nghĩ mới lạ, chạy đến một ngọn núi nào đó ở Quý Châu, thuê một căn nhà bế quan viết sách, đồng thời không cho phép Trần Phong đi cùng. Chỉ để Trần Phong ở lại Bắc Kinh, chăm sóc việc ăn ở của anh từ xa.

Nhưng vì việc tương tự cũng đã từng xảy ra hai, ba lần nên mới nói là bình thường.

“Cũng có nghĩa là…” Ân Phùng cân nhắc nói, “Trước khi tôi xảy ra chuyện, có khoảng bốn tháng không liên lạc với bên ngoài? Bao gồm cả cậu?”

Trần Phong đáp: “Cũng không hẳn. Chúng ta thường liên lạc qua điện thoại, hơn nữa căn nhà thầy ở bọn em đều lắp đặt camera giám sát, tiện cho em và những người khác cùng chăm sóc và nhận những yêu cầu từ thầy.”

Ân Phùng gật đầu đầy suy tư, hỏi tiếp: “Việc tôi đi Tây Tạng rồi xảy ra chuyện là thế nào?”

Trần Phong đáp: “Thầy bay thẳng từ Quý Châu đến Tây Tạng. Em nhớ ngày đó là mùng 8 tháng 6 năm ngoái. Thầy không cho bọn em đi cùng, em đặt vé máy bay và thuê xe giúp thầy. Sau đó thì mất liên lạc, cho đến khi…” Cho đến khi gặp gỡ Vưu Minh Hứa và Cố Thiên Thành. Lần này, Trần Phong ý thức được nên đã nuốt những lời còn lại vào bụng.

“Toàn bộ tư liệu về án Cố Thiên Thành, không cần biết là sơ lược hay chi tiết, không cần biết là dùng cách gì, chỉ cần cậu có thể thu thập, đều chuyển hết về cho tôi.” Ân Phùng nói.

“Vâng.”

Ân Phùng lại lặng thinh mấy giây, bởi vì anh ngửi thấy giường nhiễm chút mùi thuốc lá, còn anh thì không hút thuốc. Vậy thì chính là mùi vị của người phụ nữ ban nãy rồi. Bình thường Ân Phùng ghét nhất phụ nữ hút thuốc, những người đàn bà hút thuốc anh không thèm để vào trong mắt. Anh nhìn chằm chằm ga giường và tấm chăn nhăn nhúm những mấy giây liền. Hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong não bộ lại là bóng lưng người phụ nữ đó nhảy xuống giường, sau khi ném lại một câu, đầu cũng không ngoảnh lại, đi thẳng ra khỏi phòng.

Đè nén tâm tư phiền muộn từ đâu ập đến trong lòng, anh nói: “Nói nghe những việc sau khi tôi mất thần trí xem.”

Trần Phong do dự một hồi, nhìn dáng vẻ thành thục quả quyết hiện tại của Ân Phùng mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, tầm mắt cậu ta dừng trên chân giường, ngày hôm qua cậu đã xách đến một túi quần áo đủ loại màu sắc, chi bằng, bắt đầu từ đây vậy.

———

Vưu Minh Hứa rời khỏi bệnh viện cũng là lúc trời bắt đầu mưa lác đác. Cô đi thẳng về phía trước một quãng rất dài mới phát giác cả người ướt nhẹp, còn cô thì đang đi ngược lại hướng về nhà.

Lòng cô phiền muộn như mọc đầy cỏ dại, đành bắt xe về. Đến dưới nhà, nghĩ đến vừa tan làm liền chạy đến bệnh viện, cơm còn chưa ăn, hiện tại trời đã tối, cô làm việc cả một ngày, bụng đã đói cồn cào bèn tìm một quán cơm nhỏ, gọi một đĩa cơm rang.

Chỉ là, nữ cảnh sát thường ngày có thể ăn như hổ đói hiện giờ đối diện với đĩa cơm nóng hôi hổi lại như đang nhai sáp, chỉ ăn được nửa non đã không ăn tiếp được nữa. Vậy nên, cô đứng dậy thanh toán rồi về nhà.

Cô đi tắm, gột sạch một thân mệt nhọc, thay bộ đồ ngủ rồi làm ổ trên sofa, bắt đầu xem phim dài tập. Nhưng vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chiếc giường tầng hình lâu đài vương tử màu xanh vẫn đang nằm chình ình trong căn phòng kia, còn có cả tủ quần áo đầy ắp, bóng đá, cùng mấy đôi giày trắng. Tất nhiên, còn có cả mấy bộ jacket nam, tây trang và sơ mi mà sau này cô bắt anh mặc mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vưu Minh Hứa nhìn một hồi lâu mới chuyển tầm mắt về lại TV.

Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay. Cô thầm nghĩ, xong đời rồi, anh cuối cùng cũng rời cô mà đi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status