Chờ tôi có tội

Quyển 4 - Chương 182


Vưu Minh Hứa kinh ngạc, cắn môi dưới, nói: “Ân Phùng, dừng lại đi, hành vi hiện giờ của anh đã là phạm tội, thả tôi ra ít nhất sẽ không đi tới bước không thể cứu vãn, có nghe thấy không!”

Ân Phùng làm thinh, cặp mắt thâm trầm nhìn cô đau đáu, anh từ từ nở nụ cười, nói: “A Hứa, em đã biết bí mật sâu kín nhất mà tôi che giấu. Tôi phải biết được kết quả, em có còn bằng lòng ở bên tôi không?”

Vưu Minh Hứa im lặng không nói.

Cô nhìn ánh sáng u tối trong mắt Ân Phùng dần ảm đạm.

“Quả nhiên vẫn là… không có được sao?” Anh khẽ nói, “Ba mươi năm nay, tôi chưa từng có được thứ mà mình mong muốn.”

Anh đứng dậy bỏ đi.

Vưu Minh Hứa: “Anh đứng lại cho tôi!”

Anh dừng bước.

Vưu Minh Hứa nói: “Anh còn muốn nhốt tôi đến khi nào? Ân Phùng, đừng càng làm càng sai! Càng đi càng xa! Hiện giờ anh thả tôi ra, tôi đồng ý với anh… Tôi không kiện anh, việc này sẽ chấm dứt tại đây. Nhưng nếu anh tiếp tục nhốt tôi thì thực sự sẽ không còn đường quay đầu nữa!”

Ân Phùng ngoảnh lại, trên mặt anh là nụ cười cực kỳ ảm đạm thấm chút chế nhạo: “Em muốn kiện tôi? Em tưởng rằng chúng tôi không thể khiến chứng cứ bay biến? Ngoại trừ khẩu cung của em thì chẳng còn thứ gì làm chứng. Tôi đã để họ đi sắp xếp rồi, tối nay, “thuộc hạ của La Vũ” sẽ xâm nhập vào nhà em phóng hỏa, bắt cóc em. Cảnh sát sẽ phải tốn chút lực lượng mới có thể tìm ra chứng cứ hướng về phía anh ta. Dù sao thì anh ta luôn ôm mưu đồ với em mà. Còn La Vũ từ chối không thừa nhận tội danh, em cũng sẽ mất tích một khoảng thời gian. Cho đến hai tháng sau, cảnh sát sẽ tìm được toàn bộ chứng cứ, chứng minh em đã tử vong ngoài ý muốn.”

Vưu Minh Hứa không thể tin vào tai mình, hét lên: “Ân Phùng, anh điên rồi! Anh là đồ điên! Anh đúng là đồ điên! Cầm thú!”

Ân Phùng gào thét: “Đừng nói tôi là cầm thú! Em trêu ghẹo tôi, em phải lòng tôi, em đã hứa sẽ không rời xa tôi, giờ em mắng tôi là cầm thú? Chỉ bởi vì tôi là một kẻ tâm thần bẩm sinh? Vì sao mà nó lại là tội của tôi? Tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, khống chế, con dao đó luôn lơ lửng trên đầu tôi suốt ba mươi năm qua, tôi không biết nó sẽ rơi xuống khi nào. Nhưng tôi không giết người, không phạm tội. Tôi thậm chí còn lợi dụng việc bản thân bẩm sinh đã là kẻ tâm lý biến thái để ngăn chặn tội phạm. Nhưng em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, em biết tôi là kẻ biến thái nên không tiếp nhận được nữa đúng không? Bởi em là cảnh sát, em không thể ở bên một kẻ sinh ra đã là tội phạm. Em thích mẫu đàn ông như Cảnh Bình, một người cảnh sát chính trực, mãi mãi sống trong ánh sáng, phải không? Nhưng em là của tôi rồi, em đã là của tôi rồi. Tôi chưa từng thực sự có được thứ gì, cho nên em không thể tiếp tục làm cảnh sát nữa. Em sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên tôi, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, tôi đều sẽ là thế giới của em, là toàn bộ của em. A Hứa, cảm giác này sẽ rất tốt rất tốt, em chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có em. Chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau.”

Vưu Minh Hứa nghe mà đầu tê dại, nhìn đôi mắt phiếm hồng của anh, trán cô nổi gân xanh, nói lẩm bẩm: “Đồ điên… Đồ điên… Anh đừng đến đây, đừng chạm vào tôi…”

Mặt Ân Phùng âm trầm, một lần nữa chậm rãi tiến đến bên cô.

“Em tốt nhất đừng nói như lời như vậy nữa.” Anh từ tốn nói, “Tôi không thích nghe em nói những câu như “Đừng”, “Đừng chạm vào tôi”…”

Anh hất chăn, nhào vào cô.

Vưu Minh Hứa bị anh đè chặn, gắng sức giãy giụa dưới thân anh. Còn anh tựa như vì sự phản kháng của cô mà càng thêm hưng phấn, bàn tay lớn trượt vào trong áo cô du ngoan, nắn bóp khắp nơi, miệng cũng vùi trong cổ áo cô, ngặm cắn điên cuồng. Vưu Minh Hứa thở gấp từng hơi đau đớn mà khó nén, cô khóc, vừa khóc vừa mắng. Thân thể hai người triền miên, quấn chặt lấy nhau.

Dù cơ thể Vưu Minh Hứa gần như bị Ân Phùng che kín, song toàn bộ cảnh tượng này hiển nhiên có thể khiến bất cứ một ai cũng phải máu huyết sôi trào.

Đó là tình yêu, là tội ác, là cướp đoạt, là hủy diệt, là sự sa ngã ngày càng tối tăm và buông thả.

Phía sau anh, trong một góc gần như không có lấy một chút ánh đèn, một vị trí cực kỳ kín đáo, có một đôi mắt đang tham lam nhìn hết cảnh tượng này. Chủ nhân của cặp mắt đó cũng cảm thấy hưng phán và kinh ngạc như đòi mạng. Anh ta nhấc điện thoại, sớm đã tắt toàn bộ âm thanh, ấn nút quay, ghi lại toàn bộ mọi việc xảy ra tiếp sau, ghi lại căn phòng dưới tầng hầm này. Đêm nay, một tội ác tàn nhẫn sắp chào đời.

———-

Phòng dưới tầng hầm khá lạnh, Ân Phùng sau một phen giày vò Vưu Minh Hứa bèn kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, rồi chui hẳn vào chăn. Dù đã có chăn che chắn nhưng động tác của anh rất rõ ràng. Cơ thể anh trườn xuống dưới, chuẩn bị cởi quần Vưu Minh Hứa.

Biến cố xảy ra chính tại khoảnh khắc này.

Có lẽ Vưu Minh Hứa nhẫn nhịn đến cực độ, khi anh ghé tới, cô thình lình ngẩng lên, đập bốp đầu mình vào đầu anh. Ân Phùng choáng váng, nhìn đôi mắt hận thù của cô, lòng anh càng bí bức bèn tung cú tát vang dội lên mặt cô. Cú tát này dùng rất nhiều sức, đầu Vưu Minh Hứa bị đánh lệch sang một bên, rất lâu sau cũng không thấy ngoảnh lại.

“Đừng có chống đối!” Ân Phùng gào thét, “Em đừng có chống đối!”

Anh bấm chặt cằm cô, mái tóc dài che phủ phần lớn mặt cô, song lại nghe thấy cô cười lạnh nói: “Ân Phùng, anh thực sự rất nực cười, thật đấy.”

“Im miệng!”

“Những năm này, anh tưởng bản thân bảo vệ chính nghĩa, còn dẫn dắt đám người từng mang tội, anh tưởng mình là Chúa cứu thế hả? Nhưng hóa ra anh chẳng là gì! Bản chất của anh là ích kỷ, hèn nhát, sợ hãi mất đi mọi thứ, thế nên cũng không dám có được mọi thứ. Anh mới là kẻ biến thái nhất, ghê tởm nhất, giả tạo nhất trong số họ! Anh luôn sống trong tưởng tượng của bản thân, sống thành một bản thân giả tạo!”

Ân Phùng: “Câm miệng! Tôi bảo em câm miệng!” Tay anh vô thức lần tới cổ họng cô, ra sức ngăn cản, muốn để cô ngừng lại.

Nhưng mắt Vưu Minh Hứa đỏ sọng, cả người bất khuất vô cùng, dẫu cổ họng đau nhói cũng vẫn thét lên: “Anh xong đời rồi, anh hết thuốc chữa rồi! Tội của anh bắt đầu từ tôi, bắt đầu từ hôm nay. Tôi từng yêu anh, nhưng hiện giờ anh đã trở thành loại người mà tôi căm ghét nhất! Tôi khinh miệt anh, sẽ vĩnh viễn không nhìn anh thêm một lần nào nữa. Sống cùng nhau một đời? Hừ, anh muốn sống cùng tôi một đời?”

“Đừng nói nữa!” Tâm trạng Ân Phùng nhìn có vẻ như sắp mất khống chế tới nơi rồi.

Vậy nhưng Vưu Minh Hứa như không nghe thấy lời anh nói vậy, hoặc giả người đàn ông này thực sự đã từng là tình yêu chân thành của cô, cho nên, trong mắt cô lúc này cũng là nỗi thống hận gần như sắp sụp đổ: “Tôi sẽ vĩnh viễn không yêu anh nữa, dù anh nhốt tôi, khiến tôi biến mất, nhưng trong mắt tôi, anh chính là một con chó. Tôi không yêu anh, anh mãi mãi cũng không thể có được tôi! Anh không có thứ gì, Ân Phùng anh sẽ trắng tay, chỉ còn lại một thân tội ác, anh…”

Những lời tiếp sau, cô không thốt ra được nữa.

Bởi đều đã bị Ân Phùng làm tắc nghẹn trong cổ họng.

Phòng ngầm chìm trong sự tĩnh lặng quái dị.

Hai bàn tay Ân Phùng luôn bóp chặt cổ Vưu Minh Hứa, ngày một siết, thời gian như ngừng trôi tại giây phút này. Còn động tác giãy giụa của cô cũng dần yếu ớt. Cuối cùng, cô bất động.

Nhưng tay Ân Phùng vẫn siết chặt cổ cô. Mấy phút sau, anh mới từ từ buông tay, anh nhìn người phụ nữ không còn một hơi thở trên giường, một lúc sau, anh vùi mặt vào tay, rất lâu cũng không ngẩng đầu lên.

……

Lại khoảng mười phút đồng hồ trôi qua, chiếc điện thoại bên thắt lưng Ân Phùng kêu “tít” một tiếng. Lúc bấy giờ anh mới hạ tay xuống, đọc nội dung trên điện thoại, sau đó quay đầu nhéo mặt người nằm trên giường, hạ giọng nói: “Được rồi, anh ta đi rồi. Lần này thì anh ta không chạy thoát được nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status