Chờ tôi có tội

Quyển 5 - Chương 217


Căn phòng này đã được thiết kế thành một phòng giám sát đơn giản và thuận tiện cho nhân viên túc trực. Họp xong, Vưu Minh Hứa cầm chiếc cốc dùng một lần đi sang phòng bếp lấy nước.

“Ở nhà La Vũ đến ngụm nước cũng không có mà uống?” Một giọng nói vọng lên từ phía sau.

Vưu Minh Hứa vừa uống vừa ngoảnh đầu nhìn dáng vẻ ngậm ý cười của Cảnh Bình.

“Không để tâm.” Vưu Minh Hứa nói, “Chỉ lo đi quan sát.”

Cảnh Bình móc từ trong túi ra một món đồ, đưa cho cô. Vưu Minh Hứa nhận lấy, vật đó được làm bằng gỗ, bằng phẳng, rất mịn, một đầu còn treo con chim, được thiết kế vô cùng tinh xảo.

Vưu Minh Hứa: “Đây là gì?”

Cảnh Bình khoa chân múa tay song động tác hiển nhiên vẫn có chút gượng gạo: “Dùng khi búi tóc.”

Tim Vưu Minh Hứa đập chệch một nhịp, vật này tựa cây trâm, cô cười cười: “Làm gì?”

Cảnh Bình nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, tựa như nhìn thấy sự cố kỵ của cô, nhẹ gõ trên đầu con chim nhỏ: “Rút ra.”

Vưu Minh Hứa dùng sức, lúc bấy giờ mới phát hiện bên trong ẩn chứa bí mật. Bên ngoài hóa ra chỉ là lớp vỏ ngụy trang, thứ được rút ra là con dao mỏng như cánh ve, sáng bóng, cực kỳ sắc nhọn. Vưu Minh Hứa yêu thích đến mức không muốn rời tay, cầm lên vung vẩy vài ba lượt: “Anh kiếm đâu ra vậy?”

Cảnh Bình lúc bấy giờ mới cười: “Một người bạn ở Vân Nam làm thứ này. Hôm đó nhớ ra nên nhờ cậu ta gửi một chiếc đến đây. Nữ gián điệp có thể dùng được.”

Vưu Minh Hứa rất vui mừng: “Cảm ơn anh!”

Cảnh Bình ra hiệu để cô đưa dao cho anh. Anh nhận lấy, áng chừng, năm ngón tay vô cùng linh hoạt, con dao mỏng dính quay tròn trong tay anh. Thế rồi anh vung tay, con dao lao vụt đi, cắm phập vào bước tường gỗ của phòng bếp.

Vưu Minh Hứa nhếch mày, nhìn không ra anh còn có cả chiêu này. Cô không có sở trường dùng dao, chắc chắn không thể làm được như anh. Cảnh Bình đi rút dao, trả lại cho cô: “Bình thường dùng cài tóc, ai đắc tội em thì lấy xuống xử đẹp kẻ đó.”

Vưu Minh Hứa vui ra mặt, không vội cài mà cầm nghịch một hồi lâu. Cô nhếch mày, bất chợt đâm con dao về phía Cảnh Bình. Cảnh Bình bật cười, khéo léo nghiêng người tránh đòn. Dao của Vưu Minh Hứa nửa đường chuyển hướng, re ngang chém về phía anh, Cảnh Bình nói: “Em được lắm.”, lật tay túm chặt cánh tay cô. Cú đòn này của anh vừa nhanh vừa mạnh, Vưu Minh Hứa không rút được tay về, còn anh nở nụ cười chẳng lấy gì làm nghiêm túc. Vưu Minh Hứa nhấc chân tung cú đá về đầu gối anh, anh nhảy bật lên né tránh, một tay hướng vào cổ họng cô, Vưu Minh Hứa hốt hoảng giật lùi về sau.

Thế nhưng tay anh bất ngờ đổi hướng, cốc nhẹ đầu cô, đồng thời buông tay đang túm chặt cánh tay cô, nói: “Không biết lớn nhỏ!”

Thế rồi anh chợt thấy cô mỹ nhân thường ngày lạnh lùng nở nụ cười xán lạn, nói: “Lão Cảnh, đổi ngày chúng ta nhất định phải đánh một trận ra trò!” Cô hiển nhiên đã bị anh khiêu khích ý chí chiến đấu.

Cảnh Bình cười nhẹ: “Được. Đợi phá án xong sẽ dạy dỗ em.”

Hai người đang cười vui vẻ, Vưu Minh Hứa phát hiện ánh mắt Cảnh Bình có điểm khác thường nên cũng quay đầu nhìn. Cô thấy Ân Phùng đang đứng ở cửa phòng bếp, khuôn mặt không có biểu cảm nào.

Cảnh Bình ra ngoài, nhường không gian cho hai người họ.

Vưu Minh Hứa thu dao vào vỏ, vấn tóc, cài trâm. Ân Phùng đã đi tới cạnh cô, sờ nhẹ chiếc trâm, nói: “Gì đây?”

Vưu Minh Hứa đáp: “Cảnh Bình cho. Phía Vân Nam của họ có thứ này, không chừng có thể giữ mạng sống vào thời khắc quan trọng.”

Ân Phùng không nói gì.

Vưu Minh Hứa cầm cốc uống nước, khá bất ngờ vì nếu là thường ngày, con người này chắc chắn đã nổi cáu lên từ lâu rồi. Bất chợt, cảm giác nóng ấm, ẩm ướt ập đến khiến cổ cô tê rần, cô bị liếm cổ! Tai cô cũng tê hết cả lên, trừng mắt lườm anh: “Anh làm gì đó?”

Sắc mặt Ân Phùng hờ hững vô cùng: “Hôn em.”

Cô biết ngay! Anh ở đây phục kích cô đây mà.

Liếm cổ, anh là chó sao?

Mắng thầm xong một câu, Vưu Minh Hứa không khỏi ngây người. Trong đầu cô vụt lên rất nhiều hình ảnh khi anh còn là Vưu Anh Tuấn, anh ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, ngồi cạnh chân cô, vươn tay đòi ôm. Còn cô oán thầm không chỉ một lần: Anh là chó sao?

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời…

Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói: “Tôi để anh hôn chưa?”

Ân Phùng nhớ lại ban nãy bị Cảnh Bình cốc đầu mà cô còn cười, cơn uất ức trong bụng bắt đầu bộc phát, buột miệng: “Là em nói rồi, tôi muốn hôn thế nào thì hôn.”

Câu nói vừa dứt, cả hai cùng ngơ ngác.

Đầu Ân Phùng hiện lên những hình ảnh mập mờ, hai người kề vai áp má trên giường, mắt cô vẫn sưng đỏ, nói: “Sau này em là của anh. Còn cần thưởng làm gì? Muốn hôn thì hôn, muốn làm gì, em đều làm cùng anh.”

Vậy anh thì sao?

Sau này anh đã nói những gì?

Vì sao vừa nhớ đến cảnh tượng này, nỗi chua xót trong lồng ngực như có thể lập tức nuốt chửng anh?

Nhưng những việc sau đó thì anh làm thế nào cũng không nhớ lại được.

Ân Phùng định thần, bật cười khi nhìn vào ánh mắt cũng đang bộc lộ nét khó hiểu của cô, cúi đầu ghé tới cổ cô lần nữa, lần này anh chuyển từ liếm sang mút, nhẹ cắn lên cổ cô rồi lập tức rời đi: “Em tốt nhất là cầu mong cho tôi nhớ lại muộn một chút.”

Vưu Minh Hứa: “…”

Cô thấy người này chẳng qua chỉ yên phận được có một buổi tối và một buổi sáng rồi cái chất tà tà lại quay trở về. Cô ấn mặt anh, nói: “Ba mươi năm cơ mà, cứ từ từ mà nhớ.”

Anh cúi đầu cười cười, không sàm sỡ cô nữa mà nói nghiêm túc: “Ban nãy tôi chưa nói hết cho họ, thực ra có tất cả 35 cái máy quay. Có 2 máy trong phòng ngủ của em, tôi không định đưa hình ảnh của hai máy này cho họ.”

Vưu Minh Hứa liếc anh.

Anh tiếp tục nói: “Một chiếc quay thẳng giường, một chiếc đối diện với tủ quần áo cạnh cửa ra vào. Phía mặt tủ sát cửa sổ là góc chết.”

Lời này đã rất rõ nghĩa, góc chết chính là nơi để cô có thể thay quần áo.

Vưu Minh Hứa sẽ không vì giận dỗi với anh mà làm ảnh hưởng đến đại cục, lắp máy quay trong phòng ngủ càng thêm an toàn. Thế nhưng…

“Sao không đưa cho họ?”

Anh chống hai tay lên bệ bếp lát đá cẩm thạch phía sau, bình thản đáp: “Không muốn đưa.”

Vưu Minh Hứa: “…”

———

Sắc trời đã tối, Vưu Minh Hứa ăn xong cơm hộp cùng họ mới thảnh thơi trở về nhà La Vũ.

La Vũ vẫn chưa về, căn nhà rộng thênh thang tĩnh lặng như tờ. Nhưng nghĩ đến trong căn nhà này đang có 35 con mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình, Vưu Minh Hứa vừa thấy vô cùng an toàn, song cũng có chút không biết nên phải làm sao.

Cô về phòng ngủ, tựa đầu giường nghỉ ngơi, chợt nhớ lại Ân Phùng nói có một chiếc camera đối diện giường ngủ bèn ngẩng đầu nhìn mấy thứ như rèm cửa sổ, thanh ngang trên rèm, còn cả bóng đèn trên bàn sách hay tay nắm của ngăn kéo. Cô bỗng không nhịn được, phì cười.

Còn trong căn phòng giám sát ở tòa nhà phía đối diện, Ân Phùng tất nhiên là một mình chiếm dụng một phòng ngủ làm nơi hoạt động của bản thân và cấp dưới. Ngoài ra, hình ảnh thu được từ camera trong phòng ngủ của Vưu Minh Hứa sẽ luôn được gửi tới điện thoại của anh. Lúc này, anh ngả lưng trong ghế, làn gió bên ngoài nhẹ lướt qua, anh nhìn điện thoại, Vưu Minh Hứa vào phòng ngủ, ngồi dựa đầu giường.

Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Bỗng có một khoảnh khắc, cô bật cười.

Cười với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status