Chờ tôi có tội

Quyển 5 - Chương 225


Khi La Vũ đạp cửa ra ngoài vẫn còn là một bộ dáng lạnh lùng, u ám. Đợi ra khỏi thang máy, đến ga-ra mới bình tĩnh lại.

Anh ta nhìn đồng hồ, 10 giờ 30 phút, bị Vưu Minh Hứa làm chậm trễ một lúc, đã sắp đến thời gian hẹn với đối phương rồi.

La Vũ lái xe thẳng đến một trung tâm spa xa hoa của Hà Đông. Anh ta là khách quen, nhân viên sớm đã đợi nhận chìa khóa thay anh ta đậu xe vào bãi đỗ, còn có cô nàng xinh đẹp dẫn anh ta vào gian phòng đã được đặt sẵn.

Đêm tuy đã khuya song nơi đây là nhộn nhịp vô cùng, khách đông tấp nập. Làm gì có ai chú ý đến một La Vũ đang đi trong đám đông đó?

Gian phòng bao của anh ta nằm ở trong cùng, có hồ tắm riêng, khu xông hơi riêng, có nhân viên mát xa chuyên nghiệp, còn có rượu và đồ ăn đêm đã được đặt riêng.

La Vũ vừa vào liền cởi áo vest đưa cho cô nhân viên phục vụ, vẫy tay ra hiệu cho người ra ngoài. Bước qua bức bình phòng liền thấy một người đàn ông khác đang ngâm mình trong hồ nước. Một người trẻ tuổi quỳ bên hồ, đang giúp người đàn ông nọ cọ lưng.

La Vũ cười: “Anh Tào, nơi đây được chứ?”

Anh Tào trong hồ tắm gật đầu: “Cũng được. Những cô em Hồ Nam đẹp quá.”

Hai người nhìn nhau cười, La Vũ đi sang gian bên cạnh tắm qua, chỉ quấn khăn tắm quay trở lại rồi bước vào hồ nước ấm bốc hơi nghi ngút. Anh Tào nói: “Không cần cọ nữa, chúng tôi bàn chút chuyện, ra ngoài đi.”

Nhân viên phía sau anh ta cung kính đáp một tiếng “Vâng” bèn đứng dậy rời đi.

La Vũ liếc qua nhân viên đó, dáng người rất cao, đầu cúi thấp, vẻ ngoài nho nhã, cong lưng cúi người, vừa nhìn liền biết là người đã phục vụ người khác thành quen, rất thành thực.

Người ngoài đều đã đi hết, hai người ngâm mình trong hồ, La Vũ còn lấy rượu được cất ở đây rót một ly cho anh Tào, cả hai cụng ly.

Anh Tào cười cười, hỏi: “Đều sắp xếp cả rồi?”

La Vũ gật đầu.

Anh Tào nói: “Ngày trước đã nghe nói bên Hồ Nam này sản sinh kẻ cướp, tính cách đàn ông Hồ Nam hung hãn. Lần này coi như được chứng kiến tận mắt. Chơi cảnh sát quay như chong chóng, đến khi đó dẫn theo một đội ngũ hùng hậu lại chỉ bắt hụt, ha ha ha, nghĩ thôi cũng sướng cả người.”

La Vũ mỉm cười, khẽ lắc ly rượu: “Các anh phối hợp rất tốt, bỏ xe giữ tướng. Không có các anh, cảnh sát cũng sẽ không dễ mắc lừa thế.”

Anh Tào nói: “Đó là tất nhiên. Tiểu Vân bán đứng chúng tôi, có điều người nhà của cô ta đã được cảnh sát bảo vệ. Song cũng chỉ được một lúc, không bảo vệ được cả đời, cả nhà cô ta đều phải chết.”

La Vũ không thể hiện thái độ. Chỉ sợ phía cảnh sát nghĩ nứt óc cũng không ngờ phía Vân Nam lại bí mật phái người đến đây, chị Vân chỉ là chiêu bài tương kế tựu kế của họ mà thôi. Kế sách này là La Vũ đề ra, hai bên đều đồng ý, phía Vân Nam hiển nhiên cũng khá hài lòng với người phụ trách là anh ta.

Nghĩ đến đây, La Vũ cười khẽ, nói: “Bọn em rất coi trọng lần giao dịch này, không chỉ em, Quách Phi Vanh, Hoàng Lung cũng đều đi. Các anh cũng phải đưa ra chút thành ý mới được.”

Anh Tào gật đầu: “Tất nhiên. Mấy người đứng đầu bên tôi cũng sẽ đến, đích thân áp tải hàng. Yên tâm, chúng tôi khá coi trọng thị trường Hoa Trung.”

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Hai người ngâm mình, xông hơi, rồi ăn thêm chút đồ, thương lượng một vài chi tiết cụ thể trong chuyến gặp sắp tới, bao gồm số người hai bên sẽ dẫn theo, địa điểm, phương thức thanh toán tiền mặt. La Vũ hôm nay vừa gặp đám người Hình Kỷ Phục, cũng đã hiểu rõ về đối phương. Cả hai đều là những kẻ tinh ranh như hồ ly tinh, nhưng cũng đều lấy đại cục làm trọng, tuy ai cũng thận trọng song quá trình thương lượng khá vui vẻ. Thế cho nên vài ngày sau, những chi tiết trong vụ giao dịch quan trọng lần này gần như đều được bàn bạc xong xuôi.

Anh Tào ngày mai sẽ trở về Vân Nam nhận lệnh, đêm nay sẽ nghỉ ngơi trong trung tâm spa này.

Khi La Vũ rời khỏi đây đã là ba giờ sáng. Anh ta cầm theo một chiếc bật lửa của trung tâm, châm thuốc, mở cửa phòng bao, nhìn thấy lác đác một vài người khách và vài nhân viên đi lại. Không có gương mặt nào đáng ngờ trong số đó.

Anh ta ra khỏi trung tâm spa, lái xe vào trong đêm tối.

———

Sáng sớm ngày hôm sau, Vưu Minh Hứa vừa đến Cục cảnh sát liền thấy Ân Phùng cũng đang bước xuống xe. Hai người nhìn nhau rồi cùng lên tầng.

Thời gian làm việc, trong Cục đông đúc, anh vẫn nhẹ nhéo cổ cô, Vưu Minh Hứa đập móng vuốt của anh xuống, anh trầm giọng hỏi: “Sao đêm qua không nhắn lại?”

Vưu Minh Hứa không kịp phản ứng: “Nhắn lại cái gì?”

Ánh mắt anh sâu hút: “Tin nhắn của tôi.”

Vưu Minh Hứa không buồn để ý đến anh, tăng nhanh nhịp bước lên tầng. Anh to cao chân dài, theo sát sau cô, khóe môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Vừa vào liền thấy Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đã có mặt tại phòng làm việc. Hứa Mộng Sơn ngồi sau bàn, không rõ vì sao nhưng khuôn mặt đó hôm nay sạch sẽ lạ thường, chỉ là dường như rất buồn ngủ, ngáp dài ngáp ngắn.

Cảnh Bình đang ra ngoài, khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, cả hai đều ngẩn người.

Anh tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ngậm chút nét cười.

Vưu Minh Hứa cũng cười.

“Em cũng nghĩ đến rồi?” Anh hỏi.

Vưu Minh Hứa gật đầu: “Hôm qua anh đi đâu?”

Cảnh Bình móc bật lửa khỏi túi áo, ném cho cô. Vưu Minh Hứa bắt gọn, cầm lên nhìn, những chi tiết vụn vặt lướt nhanh qua não bộ, cuối cùng trở về ngày cô vừa chuyển vào nhà La Vũ, dừng tại chiếc bật lửa mà cô tìm được trong cặp công văn của anh ta. Hai chiếc bật lửa là của cùng một trung tâm spa.

“Từ khi đó anh đã bắt đầu nghi ngờ rồi?”

Cảnh Bình đáp: “Có để ý, khi trước đã đi tìm hiểu địa hình một chuyến. Về sau nghi ngờ La Vũ có mưu đồ khác, anh cho rằng rất có khả năng là dương Đông kích Tây nên bèn kiểm tra camera. Kết quả phát hiện gần đây anh ta lại đến đó. Một tên tội phạm bán ma túy bị truy nã của Vân Nam cũng tới đó. Đêm qua, anh ta lại đi tiếp, còn gặp mặt. Anh và Mộng Sơn bèn bám theo.”

Mộng Sơn ngồi sau nói: “May mà anh Cảnh thông minh, ôi chết tiệt, La Vũ xấu xa quá đi mất, coi chúng ta là lũ ngốc để vờn chắc? Địa điểm giao dịch thực sự của họ là Độc Sơn, Tây Nam Kiềm.”

Đến địa điểm giao dịch cũng nghe ngóng được luôn? Vưu Minh Hứa kinh ngạc, cười: “Lão Cảnh anh giỏi thật đấy.”

Cảnh Bình nhìn cô và Ân Phùng: “Hai người cũng thăm dò ra rồi? Anh đi tìm lão Đinh một chuyến trước, có gì từ từ nói sau.”

“Được.”

Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa mỗi người một câu, tư duy rành mạch, nhanh chóng, vô cùng ăn ý. Ân Phùng dĩ nhiên bắt kịp, chỉ là hoàn toàn không xen được câu nào, anh cũng chẳng muốn mở miệng. Đợi Cảnh Bình đi rồi, Vưu Minh Hứa vào phòng, Ân Phùng bám phía sau, ngồi xuống cạnh cô, không nhìn ra được tâm trạng qua nét mặt hờ hững của anh.

Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình chỉ nói chuyện vụ án, ai ngờ tên này vậy mà cũng tức giận cho được. Cô lại hỏi thêm Hứa Mộng Sơn về chuyện tối qua, biết được hóa ra hai người họ cải trang thành nhân viên phục vụ tắm rửa mà không nhịn được cười.

“Cậu mà cũng có thể tắm rửa cho người khác?” Vưu Minh Hứa ngờ vực.

Hứa Mộng Sơn: “Hí, mình chặt vặt, anh Cảnh giả bộ giống lắm, anh ấy còn kì cọ cho tên buôn ma túy Vân Nam kia kìa. Cậu nói xem gan anh ấy có to không cơ chứ.”

Vưu Minh Hứa: “Sau này tên đó bị tóm cổ, gặp lại lão Cảnh chắc sẽ bị dọa chết khiếp.”

Hai người tán gẫu hăng say, lúc bấy giờ cô mới chợt phát hiện người đàn ông bên cạnh yên tĩnh lạ lùng. Bình thường chẳng phải cái miệng anh độc địa lắm sao? Đúng lúc Hứa Mộng Sơn có việc ra ngoài, Vưu Minh Hứa bèn ngó nhìn Ân Phùng.

Anh cũng đang nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, khó phân biệt đang vui hay giận.

Vưu Minh Hứa: “Lại sao rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status