Chờ tôi có tội

Quyển 5 - Chương 299: Kẻ đứng sau sát thủ học trò (2)



Nếu những phương diện khác đều không phát hiện quy luật, liệu chăng có phải hung thủ đã đăng nhập vào hệ thống này để lựa chọn mục tiêu?

Nghĩ tiếp theo hướng này, ngoại trừ những nhân viên và quản lý công ty đã bị điều tra thì còn kẻ nào có thể tự do đăng nhập vào hệ thống này mà không hề bị cảnh sát phát hiện?



Vưu Minh Hứa lập tức nhờ đồng nghiệp bên kỹ thuật thông tin đi điều tra người đã lập ra hai hệ thống này. Kết quả hiện tại đồng nghiệp đã có hồi đáp: là cùng một công ty kỹ thuật phần mềm sản xuất ra! Những trung tâm mát-xa kiểu này không thể tự thành lập bộ phận tin tức riêng với trình độ kỹ thuật cao nên hệ thống máy tính đều được thuê ngoài. Chỉ là những công ty cho thuê này rất hay thay đổi nhân viên. Nhưng đồng nghiệp của Vưu Minh Hứa là một người vô cùng tài giỏi, sau khi rà soát trên diện rộng và tiến hành loại bỏ, anh ấy đã tìm ra một nhân viên đã từ chức tại một công ty cho thuê ngoài vào ba tháng trước. Người này từng tham gia vào công tác xây dựng hệ thống của cả hai trung tâm mát-xa.

Đồng thời, đồng nghiệp còn tra ra nhân viên đó liên tục đăng nhập vào hệ thống của trung tâm bằng địa chỉ IP bên ngoài, tối qua vẫn còn đăng nhập!

Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, nhả từng câu từng chữ: “Địa chỉ IP của hắn có phải…” Cô đọc một dãy số.

Đồng nghiệp: “Ấy? Sao cô biết?”

Không kịp giải thích quá nhiều, Vưu Minh Hứa nói: “Anh lập tức gửi tài liệu và ảnh của nhân viên đó vào điện thoại cho tôi. Còn nữa, anh có tra được nhật ký hoạt động ngày hôm qua của hắn không? Hắn đang xem tư liệu của nữ nhân viên mát-xa nào?”

Đồng nghiệp: “Ôi Vưu tỷ, đến cái này mà cô cũng biết! Hôm qua hắn xem đi xem lại hồ sơ của hai nhân viên nữ, cuối cùng đã tải toàn bộ tư liệu và hình ảnh của một người trong đó. Tôi chuyển cái này và toàn bộ tư liệu mà hắn đã đăng ký ở công ty cho thuê cho cô ngay đây!”

Mục tiêu tiếp theo chính là nữ nhân viên đó!

Vì để mọi người đều cùng nghe thấy nên Vưu Minh Hứa bật loa ngoài, ngắt cuộc gọi liền thấy Ân Phùng và Hứa Mộng Sơn đều đang nhìn mình chằm chằm, tuy cô không nói gì song họ đều hiểu cả.

Vưu Minh Hứa mỉm cười, nhìn hết các loại công cụ phạm tội và đồ vật xung quanh rồi nói với Ân Phùng: “Xem ra lúc trước anh nói ngược rồi, là em bắt người, còn nhờ anh chịu khó tìm chứng cứ cho em vậy.”

Nhìn vào đôi mắt phượng ngời sáng của cô, trái tim Ân Phùng thổn thức. Anh nhận ra bây giờ mình rất thích vẻ oai phong của cô, trong khi ngày trước thứ anh ghét nhất chính là những người phụ nữ giễu võ giương oai trước mặt mình.

Giờ thì… cô cứ thỏa sức “lộng hành” cũng chẳng sao.

Ân Phùng mỉm cười: “Phu nhân anh minh.”

Vưu Minh Hứa hừ một tiếng, Hứa Mộng Sơn đã xác định chắc chắn địa vị của Vưu tỷ trong gia đình thì không khỏi thầm nể phục. Lúc này, người đồng nghiệp gửi tư liệu cho Vưu Minh Hứa. Cô cầm điện thoại lên xem, lập tức ngây người.

Tư liệu đầu tiên là tên và ảnh của người nhân viên kỹ thuật thường xuyên đăng nhập vào hệ thống, cũng chính là nghi phạm mà họ mới phát hiện.

Minh Thao!

Bức ảnh có lẽ là ảnh khi cậu ta làm việc ở công ty, phông xanh, cỡ 1 inch. Minh Thao trong ảnh hơi khác một năm trước. Tuy vẫn trắng trẻo, thanh tú nhưng mái tóc luôn che khuất đôi mắt đã được cắt ngắn, nên đã để lộ ra cặp mắt trầm lắng. Khóe miệng kia vẫn luôn khẽ nhếch lên, mang chút ngỗ ngược và kiêu ngạo.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Ân Phùng, cả hai đều khá bất ngờ, việc này tuy nằm ngoài dự liệu song cũng hợp tình hợp lý.

Từng cảnh tượng liên quan đến Minh Thao khi còn ở Tây Tạng đột nhiên lũ lượt ùa về trong kí ức của Vưu Minh Hứa. Cậu trai giới thiệu mình là sinh viên vừa tốt nghiệp đó, dù là chiều cao, độ tuổi hay thân hình đều trùng khớp với chân dung thủ phạm. Chẳng trách khi cô xem băng ghi hình lại thấy bóng lưng ấy khá quen.

Tóc mái của Minh Thao luôn che khuất mắt, khi cậu ta ngẩng đầu cười, bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được ánh sáng trong đôi mắt ấy. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta cười giả lả nói: Thú vị, thú vị, không chừng sát thủ liên hoàn nằm ngay trong số chúng ta thì sao?

Cậu ta hứng thú với tâm lý tội phạm, vô cùng yêu thích sát thủ liên hoàn. Đêm đó cậu ta lúc chỉ người này, lúc nói người kia là hung thủ, là ăn nói hàm hồ hay cố tình làm vậy?

Vưu Minh Hứa càng nghĩ càng sợ rồi lại nhớ đến một cảnh khác, cô và Cố Thiên Thành ngồi nói chuyện bên lều, trong gió như thấp thoáng tiếng hừ lạnh của người đó: “Hư tình giả ý, đúng là nhạt nhẽo, chẳng trách hắn ta thích giết người.”

Cố Thiên Thành cũng đã nghe được song lại làm như không nghe thấy.

Còn khi đó, Vưu Minh Hứa tưởng rằng “hắn” mà Minh Thao nói là chỉ tên sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ chưa rõ thân phận kia, tức Cố Thiên Thành. Nhưng nếu không phải thì sao?

Nếu người được nhắc đến là tên sát thủ mà cậu ta luôn tâm niệm suốt từ thời thơ ấu thì sao?



Vưu Minh Hứa trấn tĩnh tinh thần, bất kể một năm qua Minh Thao đã trải qua điều gì, bất kể cậu ta có điều che giấu khi còn ở Tây Tạng không, thậm chí sự xuất hiện của cậu ta có ẩn tình hay không thì hiện giờ, cậu ta chính là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này, hơn nữa còn nhắm vào mục tiêu mới, có khả năng phát hiện ý đồ của cảnh sát rồi chạy trốn bất cứ lúc nào. Họ phải lập tức bắt cậu ta lại!

Kẻ trừng phạt có khả năng xuất hiện, họ nhất định phải đi trước chúng một bước!

Ân Phùng như nhìn thấu tâm tư của cô, anh nhìn trời đêm bên ngoài, nói: “Hiện giờ chính là thời gian tan làm của trung tâm mát-xa, cũng là thời gian hoạt động của cậu ta. Anh nghĩ cậu ta chắc đang vô cùng hưng phấn và kích động, bí mật theo đuôi nạn nhân, chưa chắc đã nhận ra động tĩnh phía này ngay được. Chúng ta lập tức đi bắt người!”



Quả thực là vậy, lúc này đã là 2 giờ sáng.

Vưu Minh Hứa lập tức sắp xếp:

Một mặt liên hệ với trung tâm mát-xa, xác nhận mục tiêu thứ ba là một cô gái tên Tưởng My, đã tan làm vào hơn 10 phút trước. Đồng thời, biết rõ đường về nhà của Tưởng My qua lời đồng nghiệp có quan hệ khá thân thiết với cô ấy. Đây cũng chính là phương thức nhanh nhất.

Mặt khác, thông qua định vị tín hiệu điện thoại, xác định Tưởng My đang ngồi trên một xe bus. Sau khi xác nhận cô ấy vẫn an toàn, cảnh sát không lập tức liên lạc, tránh việc cô ấy đánh rắn động cỏ, thu hút sự chú ý của Minh Thao để rồi rơi vào vòng nguy hiểm.

Liệu Minh Thao có ở trên chiếc xe bus đó không?

Họ đã điều động lực lượng cảnh sát bên trạm xe.

Hai mươi phút sau.

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng trốn trong vườn hoa bên đường, những cảnh sát khác cũng tạm thời mai phục. Xe bus sẽ đến trạm dừng này sau hai phút nữa, đây cũng là nơi Tưởng My xuống xe.

Vưu Minh Hứa nín thở, Ân Phùng cũng im hơi lặng tiếng đứng sau lưng cô. Vưu Minh Hứa dặn theo thói quen: “Lát nữa đừng ra, có khả năng cậu ta cầm theo hung khí, bắt được người rồi nói tiếp.”

“Ừ.” Ân Phùng nói, “Đều nghe A Hứa hết.”

Vưu Minh Hứa không nhịn được phì cười. Sau đó cô cảm nhận được lồng ngực anh gần như dính sát lưng mình, hơi thở cũng ngay bên tai, cô quay đầu, anh đang nhìn ra xa, dường như còn vô cùng tập trung.

Anh thu tầm mắt, nhìn cô nói: “Cẩn thận.”

“Ừ.”

Giữa hai người, tựa như không cần nói quá nhiều lời, dù hiện giờ là cô xung phong tiền tuyến, song cảm giác thân mật như hòa làm một ấy vẫn nồng đậm như thuở ban đầu.

Hết chương 299

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status