Thông tin truyện
Chờ tôi có tội
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
Khi mọi người đều cho rằng anh có tội, cô sẽ làm như thế nào?!
Cô nói: "Đi tìm chứng cứ, minh oan cho anh. Hoặc là, bắt lấy anh, rồi đợi anh."
Anh nói: "Được, nói thì phải giữ lời."
✧✧✧
Trích đoạn
Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Cách lớp cửa kính xe còn đọng những giọt nước, Vưu Minh Hứa nhìn thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh, ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo jacket màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.
……
Cô đứng không vững như sắp ngã. Một cánh tay đỡ eo cô từ phía sau. Vưu Minh Hứa như muốn phát điên, cô nhấc chân tung ra cú đá móc sau. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã tránh được cú đá, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Chị… không ngoan….. phải tét mông……”
Nói xong, anh lật tay ngồi xuống để cô nằm úp sấp trên chân anh. Cánh tay nặng nề đáp xuống mông cô.
“Còn….. hung dữ nữa không?” Anh hỏi.
Vưu Minh Hứa hít liền mấy hơi cố giữ bình tĩnh, kìm chế giọng nói: “Không hung dữ nữa, anh buông tôi ra.”
Anh nói: “Không được. Trói chị lại thì sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Nghe vậy cô nhanh nhẹn lật người tránh thoát khỏi anh. Dường như sớm đã đoán được hành động của cô, anh rút từ đâu ra một sợi dây buộc chặt hai tay cô lại. Vưu Minh Hứa trơ mắt nhìn hai tay bị trói sau lưng. Động tác của anh thành thạo, một tay túm chặt lấy phần mắt cá hai chân của cô, cô dù có giãy đạp thế nào cũng không chạy thoát, rồi anh lại lấy một sợi dây khác buộc hai chân cô lại.
Vưu Minh Hứa như cá nằm trên thớt, chỉ có thể giãy giụa trong lòng anh.
……
Nặng nề nhất có lẽ là đêm trước bình minh. Màn đêm vô tận như nuốt chửng mọi vật. Xung quanh hai người chỉ có làn gió nhè nhẹ và mùi vị của cánh đồng hoang hòa quyện cùng bụi đất.
Hắn nói: “Bất kể yêu hay không yêu, bất kể cảm giác hiện tai của tôi có chân thực hay không. Bất luận em và tôi chết khi nào, chết trong tay ai. Thực ra giây phút này tôi cảm thấy bản thân hình như chưa từng biến thái. Tôi sẽ mãi mãi khắc ghi những phút giây này, hy vọng tương lai em cũng đừng quên.”
Vưu Minh Hứa trầm mặc một lúc, nói: “Có lẽ vậy.”
Hắn nói: “Tôi chỉ ôm một lát thôi, đừng động.”
Cô nói: "Đi tìm chứng cứ, minh oan cho anh. Hoặc là, bắt lấy anh, rồi đợi anh."
Anh nói: "Được, nói thì phải giữ lời."
✧✧✧
Trích đoạn
Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Cách lớp cửa kính xe còn đọng những giọt nước, Vưu Minh Hứa nhìn thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh, ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo jacket màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.
……
Cô đứng không vững như sắp ngã. Một cánh tay đỡ eo cô từ phía sau. Vưu Minh Hứa như muốn phát điên, cô nhấc chân tung ra cú đá móc sau. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã tránh được cú đá, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Chị… không ngoan….. phải tét mông……”
Nói xong, anh lật tay ngồi xuống để cô nằm úp sấp trên chân anh. Cánh tay nặng nề đáp xuống mông cô.
“Còn….. hung dữ nữa không?” Anh hỏi.
Vưu Minh Hứa hít liền mấy hơi cố giữ bình tĩnh, kìm chế giọng nói: “Không hung dữ nữa, anh buông tôi ra.”
Anh nói: “Không được. Trói chị lại thì sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Nghe vậy cô nhanh nhẹn lật người tránh thoát khỏi anh. Dường như sớm đã đoán được hành động của cô, anh rút từ đâu ra một sợi dây buộc chặt hai tay cô lại. Vưu Minh Hứa trơ mắt nhìn hai tay bị trói sau lưng. Động tác của anh thành thạo, một tay túm chặt lấy phần mắt cá hai chân của cô, cô dù có giãy đạp thế nào cũng không chạy thoát, rồi anh lại lấy một sợi dây khác buộc hai chân cô lại.
Vưu Minh Hứa như cá nằm trên thớt, chỉ có thể giãy giụa trong lòng anh.
……
Nặng nề nhất có lẽ là đêm trước bình minh. Màn đêm vô tận như nuốt chửng mọi vật. Xung quanh hai người chỉ có làn gió nhè nhẹ và mùi vị của cánh đồng hoang hòa quyện cùng bụi đất.
Hắn nói: “Bất kể yêu hay không yêu, bất kể cảm giác hiện tai của tôi có chân thực hay không. Bất luận em và tôi chết khi nào, chết trong tay ai. Thực ra giây phút này tôi cảm thấy bản thân hình như chưa từng biến thái. Tôi sẽ mãi mãi khắc ghi những phút giây này, hy vọng tương lai em cũng đừng quên.”
Vưu Minh Hứa trầm mặc một lúc, nói: “Có lẽ vậy.”
Hắn nói: “Tôi chỉ ôm một lát thôi, đừng động.”
Danh sách chương
- Quyển 5 - Chương 201
- Quyển 5 - Chương 202
- Quyển 5 - Chương 203
- Quyển 5 - Chương 204
- Quyển 5 - Chương 205
- Quyển 5 - Chương 206
- Quyển 5 - Chương 207
- Quyển 5 - Chương 208
- Quyển 5 - Chương 209
- Quyển 5 - Chương 210
- Quyển 5 - Chương 211
- Quyển 5 - Chương 212
- Quyển 5 - Chương 213
- Quyển 5 - Chương 214
- Quyển 5 - Chương 215
- Quyển 5 - Chương 216
- Quyển 5 - Chương 217
- Quyển 5 - Chương 218
- Quyển 5 - Chương 219
- Quyển 5 - Chương 220
- Quyển 5 - Chương 221
- Quyển 5 - Chương 222
- Quyển 5 - Chương 223
- Quyển 5 - Chương 224
- Quyển 5 - Chương 225
- Quyển 5 - Chương 226
- Quyển 5 - Chương 227
- Quyển 5 - Chương 228
- Quyển 5 - Chương 229
- Quyển 5 - Chương 230
- Quyển 5 - Chương 231
- Quyển 5 - Chương 232
- Quyển 5 - Chương 233
- Quyển 5 - Chương 234
- Quyển 5 - Chương 235
- Quyển 5 - Chương 236
- Quyển 5 - Chương 237
- Quyển 5 - Chương 238
- Quyển 5 - Chương 239
- Quyển 5 - Chương 240
- Quyển 5 - Chương 241
- Quyển 5 - Chương 242
- Quyển 5 - Chương 243
- Quyển 5 - Chương 244
- Quyển 5 - Chương 245
- Quyển 5 - Chương 246
- Quyển 5 - Chương 247
- Quyển 5 - Chương 248
- Quyển 5 - Chương 249
- Quyển 5 - Chương 250