Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 136: Anh thật sự nên xuống địa ngục lần lượt nếm trải nổi khổ của nhân gian


"Được, La tiểu thư, theo chứng cứ thì đứa bé trai tên Dụ Thiên Ảnh ở trường tiểu học Ấu Dương kia thật sự là con của Nam Cung thiếu gia —— nếu như mẫu xét nghiệm tối qua cô đưa cho chúng tôi không sai."

Chỉ một câu nói, đã làm cho tay của La Tình Uyển run lên, cánh hoa lả tả rơi đầy đất.

"Tôi biết rồi, chuyện này phiền anh đừng nói ra ngoài, cho dù sau này có rất nhiều người biết, tôi cũng không hy vọng chuyện này sớm bị lộ ra ngoài, biết không?" La Tình Uyển nhẹ nhàng nói.

Đối phương dừng một chút: "La tiểu thư, chúng tôi nhận tiền làm việc, xin tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi."

La Tình Uyển lắc đầu: "Không liên quan đến vấn đề tin tưởng hay không, tiền hẳn là nên đưa, nhưng có đôi khi, tiền cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì."

Nói xong cô cúp điện thoại, chăm chú nhìn lên bầu trời, cảm giác có một mối nguy cơ đang đánh úp về phía mình.

Con trai.

Dụ Thiên Tuyết có huyết mạch của nhà Nam Cung.

"Chị Tình Uyển, chị đang nói điện thoại với ai nha!" Nam Cung Dạ Hi nhảy tới trước mặt.

Tay vịn cành đào của La Tình Uyển buông xuống, đôi mắt trong suốt nhìn cô ta, do dự một chút rồi hỏi: "Hồi đó em thật sự đã dùng phương pháp này hấp dẫn Dĩ Sênh, sau đó mang thai con gái của anh ấy?"

Nhắc tới chuyện năm đó, Nam Cung Dạ Hi xì mũi coi thường: "Hừ, anh ta cho là em thích mang thai con của anh ta à? Em còn trẻ tuổi như vậy, mang thai vui lắm sao? Nếu không phải vì để cột chặt anh ta, em sẽ không sớm sinh con như thế, làm cho anh ta phản bội cô bạn gái nhiều năm kia! Nào có dễ dàng như vậy."

La Tình Uyển như có điều suy nghĩ.

"Đàn ông sẽ bị con cái ràng buộc sao?" Cô khe khẽ tự nói.

"Đương nhiên có thể nha! Nếu không thì sao đây? Chị phải làm cho huyên náo xôn xao, tốt nhất là người khắp thiên hạ đều biết! Nếu không phải là lúc đầu em nói trước cho ba chuyện em mang thai, đoán chừng đêm đó Trình Dĩ Sênh sẽ bị ba trực tiếp tìm tới cửa đánh chết!" Nam Cung Dạ Hi trừng mắt nói: "Cái tên lòng lang dạ sói đó, năm ấy em đối xử với anh ta tốt như vậy, hiện tại anh ta lại dám nuôi bồ nhí ở bên ngoài, hừ, đợi bản tiểu thư trở về không thể không cho anh ta biết thế nào là lễ độ!"

"Mà lúc đó Dụ Thiên Tuyết cũng mang thai con của Kình Hiên, không phải là bị anh ấy xóa sạch rồi sao?" La Tình Uyển nghiêng đầu qua nhẹ nhàng nói.

"Đó là bởi vì khi ấy em bị đẻ non!" Nam Cung Dạ Hi hô to: "Anh trai vốn thương em, hơn nữa, lúc ấy căn bản là anh ấy cũng không xác định được đứa bé của Dụ Thiên Tuyết có phải là con của anh ấy hay không, quan hệ của anh ấy và Dụ Thiên Tuyết vốn không ổn định, chỉ trách độ tín nhiệm giữa hai người không đủ, Thôi đi, ai lại có tình cảm sâu sắc với một tình nhân a....."

Nam Cung Dạ Hi vẫn còn tức giận đang nói gì đó, suy nghĩ của La Tình Uyển cũng đã hướng về nơi xa.

Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới, nếu như có một ngày cô cũng có thể mang thai con của anh, người đàn ông mạnh mẽ kiên cường đó có lại dùng ngữ điệu lạnh như băng nói chuyện với cô hay không, ánh mắt của anh có dịu dàng hơn một chút hay không, anh có không do dự nữa, không để cho cô chờ thêm năm năm lâu như vậy….. Cô không còn trẻ nữa, trời cao biết, cô không thể đợi một người khác thêm năm năm.

Khóe mắt hơi ướt át, La Tình Uyển mở mắt ra, vẫn là một thế giới sáng trong.

Hóa ra, bất quá chỉ đúng là một đứa bé mà thôi.

*****

Dụ Thiên Tuyết từ trong công ty đi ra ngoài, ráng chiều như lửa, gió thổi rối loạn mái tóc của cô.

Cô giơ tay lên nhìn đồng, đủ thời gian đón xe đến tiểu học Ấu Dương, cô đi tới đường lớn đón xe, không hề đoán trước, nhìn thấy một chiếc Lamborghini phong cách dừng ở cửa công ty, hết giờ làm việc nên đồng nghiệp lui tới tới lui cũng cảm thán kêu la, không biết là chiếc xe kia đang đợi người nào.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, kéo chặt áo khoác nghĩ mình chỉ đi một đoạn là đến đầu đường trước mặt đón xe.

Chiếc Lamborghini màu lam đậm chậm rãi khởi động, chầm chậm theo bước chân cô.

Dụ Thiên Tuyết khó có thể chịu được, biết có tránh như thế nào thì cũng tránh không khỏi, xoay người nhìn anh chằm chằm, đôi mắt long lanh trong suốt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Trước kia cô làm bạn cùng với Bùi Vũ Triết mấy năm, cho là sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của mình đã được tôi luyện đến cực hạn, không gì có thể rung chuyển được cô, làm cho cô gấp gáp luống cuống, giận đến nổi trận lôi đình, nhưng người đàn ông này làm được, anh không lên tiếng nói lời nào, cũng có thể khiến tâm tư cô rối loạn, muốn tránh né, lại bị dây dưa có chết cũng trốn không thoát.

Nhìn cô rốt cuộc đã có thể tỉnh táo lại, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi xuống xe, chầm chậm đi về phía cô.

"Em đã nói sẽ không né tránh anh nữa, muốn đi tiểu học Ấu Dương đúng không?" Anh đưa tay vén tóc giúp cô, nhẹ giọng nói: "Anh đưa em đi."

Đôi mắt trong suốt như nước của Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm anh: "Anh nhất định phải dây dưa với tôi thế này sao?"

“Năm năm trước anh đã dây dưa với em."Nam Cung Kình Hiên không hề kiêng dè, giọng trầm thấp trong lộ ra từ tính, chăm chú nhìn cô thắm thiết: "Hoặc là nói không phải anh muốn dây dưa, mà là anh không có biện pháp..... Anh không buông em ra được."

Ánh sáng trong mắt Dụ Thiên Tuyết vẫn trong sáng thuần khiết, nhưng lại mềm nhũn xuống, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ: "Anh đừng như vậy được không? Tôi rất mệt mỏi, tôi tránh không khỏi anh, anh bỏ qua cho tôi được không?!"

Nam Cung Kình Hiên tiến lên một bước nhẹ nhàng ấn đầu của cô lên vai mình, cúi đầu thì thầm: "Mệt mỏi thì dựa vào anh, nghỉ ngơi một lát."

Dụ Thiên Tuyết cắn môi đẩy anh, nhưng lồng ngực to lớn kia vẫn không nhúc nhích.

"Vừa mới tan tầm tôi thật sự mệt chết đi, không rảnh ầm ĩ với anh, tôi phải đi đón Tiểu Ảnh." Cô vung mở cánh tay của anh xoay người rời đi.

"Thiên Tuyết….." Nam Cung Kình Hiên nói nhỏ một tiếng giữ chặt cổ tay cô, cau mày kéo cô về bên người: "Anh cùng đi với em."

"Tại sao anh muốn đi theo tôi? Nam Cung Kình Hiên, anh muốn thế nào?" Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt như nước nhìn chằm chằm vào anh, lần đầu tiên đưa tình huống của bọn họ hoàn toàn phơi bày: "Anh có vợ chưa cưới, tương lai đã cố định sẽ có một gia đình tốt đẹp, anh tới trêu chọc tôi làm cái gì? Anh cũng biết anh đã từng tổn thương tôi, tôi cũng đã không so đo! Cũng không cần anh bồi thường! Tôi chỉ muốn tránh xa các người để trải qua cuộc sống của chính mình, tôi có năng lực nuôi dưỡng Tiểu Ảnh, thằng bé khỏe mạnh hoạt bát thông minh đáng yêu, tôi có thể nuôi lớn con trai mình thì mắc mớ gì tới anh! Dù tôi tha thứ cho anh thì thế nào đây? Anh cho tôi được những gì? Tiền bạc hay là nhà cửa? Hay muốn giống như năm năm trước bao dưỡng tôi cũng nuôi luôn con trai của tôi, một tình nhân một đứa con riêng? Nam Cung Kình Hiên, anh cảm thấy tôi muốn vậy sao!"

Cô nói một hơi, như một thùng nước đá, dội tỉnh người đàn ông cố chấp trước mắt.

"Em xác định thằng bé khỏe mạnh hoạt bát?" Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên, ép hỏi cô: "Từ khi sinh ra thằng bé đã không có cha, chưa từng có tình thương của cha, em chỉ là một người phụ nữ thì có thể bảo vệ hay cho con cuộc sống như thế nào?! Thằng bé chỉ là một đứa trẻ, con muốn cái gì em biết rõ sao?! Thân thể con có chuyện gì xảy ra? Con có bệnh gì em hãy nói cho anh biết!"

"Chuyện đó không liên quan gì tới anh!" Bị anh ép hỏi không chỗ tránh né sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, liều mạng giùng giằng: "Đừng vì tư dục của mình mà nói những lời quá quắt như vậy với tôi, ai cũng có tư cách chỉ trích tôi không nuôi dưỡng con tốt, chỉ có anh là không được! Anh hỏi một chút lương tâm của chính mình, thằng bé không có cha không có tình thương của cha, thân thể nó không khỏe nên sống ở Mĩ năm năm cũng không hề đi học là bởi vì có bạn nhỏ cười nhạo nó không có cha, lần này anh hài lòng chưa! Anh chỉ không có trách nhiệm thôi sao?! Khốn kiếp..... Anh buông tôi ra!"

Nước mắt trong suốt đang điên cuồng rung động, Dụ Thiên Tuyết chỉ muốn mau chóng đẩy anh ra, để anh cút xa thật xa!

Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, bị những lời cô nói không đất dung thân, gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, chỉ có thể ôm cô thật chặt, tùy ý cô la lối om sòm vùng vẫy ở trong lòng anh, anh ôm cô thật chặt, không thể buông tay!

"Là lỗi của anh….." Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên vang lên bên tai cô, như một loại ma chú quanh quẩn quẩn quanh: "Là lỗi của anh, Thiên Tuyết..... Là anh không có trách nhiệm làm cha, em có thể mắng chửi anh, nhưng xin đừng đẩy anh ra....."

Dụ Thiên Tuyết giãy giụa đã mệt mỏi, kiệt sức, nước mắt cũng rớt đầy mặt, cả người chật vật nhếch nhác.

"Cho anh cơ hội chăm sóc con….. Cũng chăm sóc em….." Đôi môi Nam Cung Kình Hiên nóng bỏng dán sát tai của cô, khàn giọng thì thầm: "Đừng khổ cực chống đỡ một mình như vậy nữa....."

Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu né tránh, không hề che giấu thù hằn trong ánh mắt trong suốt: "Không cần cho tôi cái loại cam kết này, Nam Cung Kình Hiên, tôi nói rồi tôi không cần, anh đừng hòng như lúc trước, nuôi một cô tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng mà cư xử giống như thế với con trai của tôi, nằm mơ giữa ban ngày!"

Con trai của cô cần một người cha, nhưng thằng bé cần là một người đàn ông quang minh chính đại, không phải là chồng chưa cưới của người phụ nữ khác! Càng không phải là một tên khốn kiếp đã từng tổn thương thằng bé sâu sắc như vậy!

"Anh không biết….." Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên ám ách, nhìn thẳng vào trong đôi mắt đẹp đầy hận ý của cô, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của cô: “Anh biết tại sao em hận anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, anh bảo đảm....."

Cả người Dụ Thiên Tuyết cũng mềm nhũn xuống, thống khổ nhíu mày lại, ý thức của cô cũng đã bị người đàn ông này làm cho rối loạn, không biết nên tin tưởng điều gì không nên tin tưởng điều gì, lời tâm tình nghe quá mức cảm động, nhưng cô e ngại và sợ hãi nên không dám tin tưởng.

"Tôi phải đi đón Tiểu Ảnh, anh buông ra....."

"Anh cùng đi với em."

"Tôi không cần! Cái tên khốn kiếp này….. Anh dựa vào cái gì!" Dụ Thiên Tuyết thống khổ đẩy anh.

"Nhanh một chút, chúng ta không kịp giờ."

Dụ Thiên Tuyết bị anh giữ chặt cổ tay kéo đến trên xe, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự thống khổ, thật sự là cô rất gấp gáp, bị anh dây dưa một lúc như vậy đã không còn kịp giờ, nhưng mà cô ghét người đàn ông này, cô không muốn cùng nhau ngây ngô với anh, cho dù là một giây!

"Anh thật sự nên xuống địa ngục lần lượt nếm trải nỗi khổ của nhân gian, nếm thử xem có bao nhiêu đau khổ bao nhiêu thương tổn, anh sẽ biết rõ tôi hận anh bao nhiêu!" Dụ Thiên Tuyết nắm chặt quả đấm, trong đôi mắt đẹp mang theo thống khổ cùng hận ý, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nịt dây an toàn giúp cô.

"Anh biết rõ….." Nam Cung Kình Hiên cài xong nút dây an toàn, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô: "Anh tình nguyện xuống địa ngục....."

Thân ảnh anh mạnh mẽ rắn rỏi đầy mị hoặc khiến vô số phụ nữ si mê, đóng cửa xe cho cô, lúc này mới đi qua phía bên kia, Dụ Thiên Tuyết suy yếu tựa vào chỗ ngồi, nhìn bầu trời ráng chiều ngoài cửa xe, trong lòng càng phiền não đau khổ.

*****

Thật không ngờ đến khi bước xuống xe, thế nhưng thấy được này cảnh tượng.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm đằng trước ——

Bùi Vũ Triết cầm lấy cặp sách trên lưng Tiểu Ảnh, cười yếu ớt vuốt ve đầu cậu bé, lôi kéo bàn tay nhỏ bé hướng về phía bên kia đi tới.

Dụ Thiên Tuyết cũng hơi hoảng hốt, cô rất hiểu tính tình của Nam Cung Kình Hiên, cởi dây an toàn ra bước xuống xe, hướng phía bên kia kêu một tiếng: "Tiểu Ảnh!"

"Mẹ!" Tiểu Ảnh nghe được giọng cô thì quay đầu lại, trợn to hai mắt, nghiêng đầu hướng Bùi Vũ Triết hỏi: "Không phải chú nói mẹ đang chờ chúng ta ở tại nhà hàng sao?"

Bùi Vũ Triết từ từ đứng dậy, ánh mắt chăm chú mà lạnh nhạt rơi vào chiếc Lamborghini kia, cùng với bóng dáng người đang đàn ông chậm rãi bước xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status