Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 141: Tôi chưa chắc sẽ cưới cô ta


Dụ Thiên Tuyết ngẩn, đột nhiên cô giằng co.

Nếu là ở Mĩ như trước kia cô sẽ không cự tuyệt nụ hôn này, nhưng từ sau lần Bùi Vũ Triết bày tỏ khát vọng thì cô luôn đề phòng, người đàn ông có vẻ ngoài ôn tồn này cũng là mối nguy hiểm!

Bùi Vũ Triết không cưỡng bách, cô liều mạng dùng sức đẩy anh ra, chẳng qua là hai người chỉ chạm môi như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

Dưới bóng đêm mập mờ, sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cau mày thật sâu: "Bùi Vũ Triết, anh....."

Gương mặt người đàn ông thanh nhã như nước thoáng qua chút bi thương, nhưng cũng rất mau phai nhạt đi, quả nhiên, nhất thời mất khống chế là đáng sợ nhất, anh, Bùi Vũ Triết, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nóng lòng gấp gáp theo đuổi để đạt được điều gì đó, đối với Piano cũng thế, đối với tất cả mọi thứ cũng đều như thế, nhưng thời điểm đối mặt với tình cảm thì lại vô lực như thế này, anh cũng muốn biểu hiện ra chút giả dối, giả bộ như bọn họ vẫn còn ở chung một chỗ rất tốt đẹp, nhưng mà không thể.

"Anh luôn nghĩ, rốt cuộc anh hết bệnh là chuyện tốt hay là chuyện xấu….." Bùi Vũ Triết nâng mắt lên nhìn cô chăm chú, giọng nói chậm rãi trầm thấp: "Có lẽ hẳn là chuyện tốt, ít nhất anh có thể là một người khỏe mạnh, đứng ở bên cạnh em."

Khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười tái nhợt mà vô lực: "Nhưng sao em lại cách xa anh như thế này....."

Âm cuối nhàn nhạt, tiêu tán trong trời đêm.

Ngón tay thon dài cởi nút áo ba-đơ-xuy, cởi áo ra, đi tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết bao lấy cô vào bên trong, nhẹ nhàng ôm cô, trầm giọng nói: "Không còn sớm, vào cho Tiểu Ảnh nghỉ ngơi đi..... Chủ nhật có thể tới thăm mẹ anh không? Bà rất nhớ em."

Dụ Thiên Tuyết chỉ có cảm giác mình bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp như mùa xuân, hàng mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, chỉ nói một chữ "Được".

Người đàn ông này, luôn tập kích trái tim cô ở thời điểm yếu ớt nhất.

*****

Nam Cung Kình Hiên chầm chậm đi xuống lầu, thấy vợ chồng nhà họ La sắc mặt tối tăm ở trong phòng khách.

Sáng sớm, nắng nhạt chiếu rọi trong phòng khách, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên mang theo chút âm lãnh, ưu nhã mà lạnh nhạt đi xuống, đôi môi mỏng khẽ mở: "Chú La, dì, chào buổi sáng."

Trong phòng khách, Nam Cung Ngạo ngồi ở đối diện lạnh lùng "Hừ" một tiếng.

Thân ảnh thẳng tắp mị hoặc vòng qua ghế sa lon, Nam Cung Kình Hiên hờ hững nhìn lướt qua sắc mặt hơi tái nhợt của La Tình Uyển đang đứng ở bên cạnh, cười lạnh nói: "Không ngồi xuống sao? Đều đã tới rồi."

Sắc mặt La Tình Uyển tái nhợt, ngước mắt liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên, cầm áo khoác trên ghế salon lên, nhẹ giọng nói: "Ba, mẹ, có chuyện gì thì hai người tự nói với bác Nam Cung, con và Kình Hiên có ước định lẫn nhau, xin hai người đừng nên cưỡng cầu, con chưa từng chịu uất ức gì ở nơi này, không cần thiết phải như thế này."

"Cái gì nha!" Nam Cung Dạ Hi nhảy dựng lên: "Hai người cũng đã như vậy còn không chịu kết hôn! Chị Tình Uyển, chị còn không uất ức sao, em cũng thấy uất ức thay cho chị! Hôm nay vất vả lắm mới mời được chú La cùng dì La qua đây, kêu họ mau chóng chủ trì công đạo giúp chị!" Nam Cung Dạ Hi nói xong còn liều mạng trừng mắt nhìn cô, sáng nay, cô ta đang chờ xem kịch hay đây!

Sắc mặt La Tình Uyển càng thêm nhợt nhạt, cau mày nói: "Dạ Hi......"

"Thật ra, vốn là mẹ cảm thấy chuyện kết hôn này tự hai đứa thương lượng định đoạt là được rồi, hai đứa đều là người lớn, tự có chủ trương của chính mình!" Bà La mở miệng nói, ánh mắt có hơi trách cứ nhìn Nam Cung Kình Hiên: "Cũng đã đính hôn rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà cũng không nên chờ đợi nhiều năm như vậy! Tình Uyển là con gái, chờ đợi thêm nữa thì người cũng tiều tụy, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, chẳng lẽ hai đứa còn muốn chưa cưới đã sống chung, để đến lúc có đứa bé lại bị ép cưới hay sao? Kình Hiên, không phải dì nói cháu, cháu là đàn ông, ít nhất cũng nên chịu trách nhiệm hành vi của mình chứ?!"

Không khí trong phòng khách có chút ngưng trọng, Nam Cung Ngạo không thể làm gì khác hơn đành phải tươi cười nói: "Hân Lan, chị đừng kích động, con trai của tôi quen phóng túng, lần này để anh chị náo tới cửa quả thật làm cho cái mặt già nua của tôi cũng có chút không nén được giận! Để thằng bé nói xin lỗi với anh chị, nhất định nói xin lỗi! Kình Hiên! ——"

"Ba, mẹ!" La Tình Uyển nhíu chặt hàng mày thanh tú, thật sự là không chịu nổi bầu không khí thế này: "Vẫn là câu nói kia, đây là chuyện của chúng con, chúng con có thể xử lý tốt, hai người về nhà trước được không? Con bảo đảm cho mọi người câu trả lời chắc chắn!"

Nói xong, đôi mắt cô u oán nhìn thoáng qua Nam Cung Dạ Hi —— trời mới biết, con bé này đã nói gì với ba mẹ của cô, lại có thể khiến ba mẹ thật sự đến nhà Nam Cung!

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên u lãnh quét qua phòng khách, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ngồi xuống ghế salon, nhàn nhạt hỏi: "Mọi người đã nghe nói cái gì?"

La Mân Thành nghe lời này thì nhất thời giận đến nổi trận lôi đình, chỉ vào Nam Cung Kình Hiên run rẩy nói: "Đứa nhỏ này! Cháu cùng Tình Uyển cũng đã có chuyện vợ chồng, bây giờ lại hỏi chúng ta chuyện gì xảy ra!"

Khóe miệng Nam Cung Kình Hiên thoáng nở nụ cười yếu ớt, cạn đến mức gần như không thấy được.

"Xin lỗi, tôi không biết tư tưởng của các người lại cổ hủ như thế, vì một đêm phóng túng mà tới cửa bức hôn…..” Thân ảnh anh cao lớn đứng lên, ba người lớn ngồi trên ghế salon cũng cả kinh trợn to hai mắt, thế nhưng anh lại ưu nhã mà lạnh lùng kéo La Tình Uyển bên cạnh qua, không hề dịu dàng, lạnh nhạt nói: "Cô vợ chưa cưới thân yêu của tôi, cô có muốn nói cho họ biết, đến tột cùng là đêm đó đã xảy ra qua chuyện gì hay không? Dù sao thì loại chuyện như vậy người thua thiệt chính là cô, cô phải so thiệt hơn cho rõ ràng, phải hay không?"

Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên mang theo sự âm lãnh nghiêm túc, chằm chằm nhìn cô.

Lòng bàn tay của La Tình Uyển đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

"Em là phụ nữ, cũng là vợ tương lai của anh, anh có thể tôn trọng em một chút hay không, đừng ép em chính miệng nói loại chuyện này ở trước mặt người lớn trong nhà? Anh nghi ngờ em thì để ở trong lòng cũng đủ rồi, cần gì ở trước mặt ba mẹ em cũng hoài nghi như vậy?!" Cô cố nén nước mắt, giọng nói cũng bắt đầu phát run.

Nói cứ như thật ấy, trong nháy mắt, Nam Cung Kình Hiên gần như cảm thấy cô thực sự rất uất ức.

"Anh trai, anh không nên quá đáng!" Nam Cung Dạ Hi nhảy dựng lên, lửa giận ngập trời: "Sao lại có loại người dám làm nhưng không dám nhận như anh vậy chứ! Rõ ràng là anh đã chạm vào chị Tình Uyển nhưng lại không thừa nhận, anh nói sau này chị ấy phải làm người như thế nào?!"

"Mày câm miệng!" Ánh mắt khát máu của Nam Cung Kình Hiên quét tới, ngoan độc khiếp người: "Tao có rất nhiều thời gian để tính sổ với mày!"

Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt, cứng họng không dám nói lời nào nữa.

"Con náo đủ chưa!" Gương mặt Nam Cung Ngạo lạnh lùng, gõ thật mạnh cây gậy trên mặt đất: "Tại sao ba lại có con trai như con vậy chứ! Làm cho chú La con cũng đến nhà mình mà con còn chưa tỉnh ngộ! Con có biết người cả thành phố này đang chờ xem nhà Nam Cung chúng ta diễn trò hay không! Con muốn kéo dài chuyện kết hôn cho tới khi nào?!"

"Ba cũng bắt đầu nóng nảy rồi sao?" Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo, trong nụ cười ưu nhã là sự lạnh lùng: "Tôi nghĩ, có vẻ như ba muốn biết cháu nội ruột của mình bây giờ đang ở nơi nào, có còn muốn nhận thức về hay không..... Nếu như ba không muốn nhận, hiện tại tôi có thể cưới cô ta!"

Câu nói đó giống như một quả bom nặng ký nổ tung phòng khách nhà Nam Cung, tất cả mọi người cả kinh đến trợn to hai mắt.

"Cháu nội..... Cái gì cháu nội?!" La Mân Thành trợn to hai mắt hỏi, vội vàng nhìn con gái của mình: "Tình Uyển, con....."

Sắc mặt La Tình Uyển trắng bệch, không nghĩ tới Nam Cung Kình Hiên sẽ nói ra chuyện đó vào lúc này.

"Cháu nội….. Tình Uyển của chúng ta không mang thai chứ?!" Lời nói của bà La không mạch lạc, sắc mặt thật sự là khó coi, vỗ bàn nói: "Nam Cung, anh nói rõ ràng cho tôi biết, đây là chuyện gì xảy ra hả?! Cháu nội từ đâu tới?!"

Sắc mặt Nam Cung Ngạo tái xanh, ánh mắt né tránh, hơi nhếch môi, giận đến muốn róc xương lóc thịt Nam Cung Kình Hiên.

"Tôi chỉ đùa một chút..... Không nên kích động….." Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, đôi mắt lạnh lùng như băng quét qua Nam Cung Ngạo đang ngồi trên salon, như có như không tạo áp lực, ánh mắt thâm thúy lại quét về phía vợ chồng nhà họ La: "Có xảy ra quan hệ với cô ta hay không, có thời gian tôi sẽ tự mình đi kiểm chứng, còn nữa....., nếu hai người nói chưa cưới đã sống chung hay có con rồi ép cưới thì hãy còn quá sớm, tôi không có bất kỳ dự định nào phát triển cùng với con gái của hai người đến bước này —— tôi nói rồi, nếu như không chờ nổi tùy thời có thể đi, tôi chưa chắc sẽ cưới cô ta."

Trong phòng khách ồ lên xôn xao, vợ chồng nhà họ La hít sâu một hơi, trong mắt La Tình Uyển cũng hoảng hốt rớt xuống một giọt lệ.

"Cháu..... Đứa nhỏ này….." La Mân Thành giận đến mức không thở nổi, quan trọng là bệnh tim cũng muốn tái phát.

"Chú ý thân thể, chú La." Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt liếc ông một cái, cầm áo khoác trên salon lên đặt ở khuỷu tay.

"Sao hồi đó Tình Uyển lại thích cháu chứ! Hai đứa ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, coi như không yêu nhau thì ít nhất cũng phải có tình cảm! Làm sao cháu có thể tổn thương nó như thế này!” Bà La tức giận đến mức cũng bắt đầu khóc.

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên mềm xuống một chút, nhớ tới những ngày tháng du học nước ngoài cùng La Tình Uyển, trong mắt trong lòng anh, đích thực là không chấp nhận được người phụ nữ thứ hai, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái đứng trong góc, vẫn xinh đẹp động lòng người, anh cũng rất muốn biết, vì sao quan hệ của bọn họ lại biến thành thế này.

Đơn giản thôi, chỉ vì Dụ Thiên Tuyết đã chiếm cứ toàn bộ tâm tư của anh, anh mới không còn hơi sức để chu toàn cho bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Trên thế giới này, có thể rung chuyển Nam Cung Kình Hiên anh, ngoại trừ người phụ nữ kia, không còn người nào khác.

"Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải đi ra ngoài, mọi người cứ từ từ ngồi." Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lại trở nên lạnh như băng, hờ hững bỏ lại một câu rồi đi ra cửa.

"Cái thằng súc sinh này….. Tốt nhất là mày đừng về nhà cho tao!!" Nam Cung Ngạo đứng lên, giận đến mức cầm cây gậy hung hăng hướng về phía bóng lưng của anh, vừa đâm vừa nói.

Như ba mong muốn.

Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên cũng hơi xanh mét ngồi vào xe, lái đi mất.

*****

"Cậu xem tin tức hôm nay chưa?" Giọng nói của Lạc Phàm Vũ vang lên.

"Chưa." Nam Cung Kình Hiên vừa lái xe vừa nghe điện thoại, lạnh lùng nói, cũng không hỏi là chuyện gì.

"Tốt nhất là cậu nên nhìn một chút đi." Lạc Phàm Vũ lạnh lùng nói, trong giọng điệu mang theo chút nghi ngờ: "Sao Thiên Tuyết có thể nhấc lên quan hệ cùng với một nghệ sĩ dương cầm chứ? Bọn họ có con trai? Báo chí thế nào lại ăn nói lệch lạc như vậy!"

Mí mắt Nam Cung Kình Hiên nặng nề nhảy lên một cái, suýt nữa không thấy rõ đường xá trước mắt, đôi môi mỏng sắc sảo mím chặt, đặt điện thoại di động xuống, mở ra tìm kiếm trang tin tức mới nhất, ánh mắt lạnh như băng, vừa lái xe vừa quét qua đầu đề phía trên trang tin giựt gân.

‘Vợ yêu của vương tử Piano Bùi Vũ Triết lộ ra ánh sáng —— năm năm trước đã kết hôn sinh con, phá hủy biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ!’

Phía dưới là bóng lưng Dụ Thiên Tuyết và Tiểu Ảnh, hình ảnh hòa thuận ân ái của ba người bọn họ ở trên bàn cơm trong khách sạn, kéo xuống dưới, trong bóng đêm mập mờ, là hình ảnh người đàn ông ưu nhã cúi đầu hôn cô.

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên gắt gao nhìn chằm chằm tấm hình kia, không nghe được chiếc xe tải ở phía trước phát ra một tiếng ’Két ——‘ thật lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status