Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 142: Ba ba khốn kiếp này lại không tránh!


Đợi đến khi Nam Cung Kình Hiên phản ứng kịp, cũng chỉ còn kịp nhìn thấy bóng dáng chiếc xe tải phóng đại trước mắt!

Trong phút chốc sắc mặt anh trắng nhợt, đột nhiên xoay tròn tay lái! Bánh xe bất thình lình thay đổi phương hướng trong tiếng thắng xe chói tai, một tiếng nổ ’Ầm!’ khiến mọi người trên đường lớn náo loạn hét rầm lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn về hướng bên này!

Ánh mặt trời hơi chói mắt, chiếc Lamborghini màu lam đậm kia với tư thế tấn mãnh bất thình lình ngoặt cua thay đổi phương hướng, nhưng đuôi xe vẫn khó tránh khỏi bị chiếc xe tải đâm vào, bỗng chốc xe lắc lư dữ dội bị hất khỏi đường quốc lộ! Toàn bộ xe cộ trên đường cũng dồn dập thắng lại, trận va chạm lớn này làm cho cả thế giới cũng ông ông tác hưởng.

Nam Cung Kình Hiên hối hả thắng xe, ngừng xe ở ngay ven đường.

Đầu đau đớn dữ dội làm cho anh phải ngẩng đầu lên tựa vào ghế ngồi, hoàn toàn không biết chỉ mới mấy giây trước đầu đã đụng vào cửa kính xe, mà chiếc xe tải phát ra tiếng thắng xe chói tai cũng đã hối hả chạy xa.

Trời đất vang lên tiếng ‘ong ong’, bao gồm tiếng huyên náo cùng tiếng kinh hô ngoài cửa xe, nghe sao xa xăm thế kia.

Duy nhất cũng chỉ có giọng nói khẩn trương của Lạc Phàm Vũ trong điện thoại trên xe là rõ ràng: "Kình Hiên? Kình Hiên, cậu xảy ra chuyện gì?! Tiếng động gì thế!! Chết tiệt..... Nói chuyện a! Đã xảy ra chuyện gì!"

Nam Cung Kình Hiên nâng gương mặt tuấn tú lên, dòng máu đỏ thắm chảy xuống dọc theo cần cổ tuấn dật, chảy vào trong cổ áo.

Cố nén trong chốc lát anh mới nhắm mắt lại lạnh lùng nói: "Không có sao."

Bên kia, gương mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ đỏ lên suýt nữa giậm chân: "Không có sao? Tiếng động ban nãy lớn như vậy mà cậu nói không sao!! Nam Cung Kình Hiên, cậu đang lái xe phải không? Cậu không muốn sống nữa có phải hay không! Nói cho mình biết hiện tại cậu đang ở trên đường nào, lập tức ngay lập tức!"

Tiếng rống dữ dội kia cứ vang vang ở trong xe như thế.

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi gục trên tay lái, gương mặt tuấn tú tái nhợt trầm mặc, không nói một lời.

‘Rầm rầm rầm’, ‘Rầm rầm rầm’, cửa sổ xe bị người ta gõ, một tiếng so một tiếng lại càng dồn dập.

Nam Cung Kình Hiên từ từ chống thân thể lên, vẻ mặt lạnh lùng hạ cửa sổ xe xuống, bên ngoài là cảnh sát giao thông thăm dò vào tra xét: "Không có sao chứ tiên sinh? Anh bị chảy máu, xe tải vừa mới gây tai nạn bỏ chạy kia chúng ta đang đuổi theo, bị thương có nghiêm trọng hay không, gọi xe cứu thương giúp anh trước!"

Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên là sự băng lãnh: "Không cần."

Anh đưa tay khởi động xe lần nữa, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua dòng máu đỏ thắm, mang theo chút mị hoặc trí mạng, cảnh sát giao thông cau mày: "Vậy tiên sinh, anh có thể xuống xe theo chúng tôi ghi lời khai không? Nếu đôi bên đều không có việc gì thì chúng tôi cũng không cần lập án, chỉ ghi biên bản là được rồi."

"Tránh ra."

"Tiên sinh, anh….."

Trong nháy mắt, chiếc Lamborghini màu lam đậm lại di chuyển, lướt qua trên đường lớn như một vệt sáng chói mắt, cảnh sát giao thông sợ tới mức vội vã lui về phía sau mấy bước, đỡ lấy cái mũ nhìn người đàn ông này nhanh chóng lái xe đi mất, trong đôi mắt là sự rung động cùng kinh hãi.

"Cậu không sao chứ? Kình Hiên, cậu lại đi chỗ nào? Mình khuyên cậu nên đi bệnh viện băng bó trước đã, đừng xúc động, cậu có nghe thấy không?" Lạc Phàm Vũ kêu mấy tiếng mà không ai trả lời, lại cau mày tiếp tục kêu: "Nam Cung Kình Hiên, cậu có nghe thấy không!"

"Mình có nghe được." Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo lái xe, mặc cho đầu bị đụng mạnh đau đớn lan tràn đến tứ chi: "Tin tức này mới xuất hiện sáng nay sao? Bên Bùi Vũ Triết có chứng thật hay không?"

Lạc Phàm Vũ ngẩn ra, thế mới biết, sự chú ý của tên đàn ông đáng chết này vẫn còn ở tại cái tin tức kia!

Con mẹ nó! Quả thật là không muốn sống!

"Cái này mình cũng không biết, hiện giờ thì công ty và người đại diện của Bùi Vũ Triết đều chưa trả lời, cậu làm sao vậy? Có cần mình gọi điện thoại cho Tình Uyển để cô ấy đến tìm cậu hay không?" Lạc Phàm Vũ cau mày nói xong, suy nghĩ một lát thì mới phát giác được có cái gì đó không đúng, cười lạnh một cái lại nói tiếp: "Hay là cậu hi vọng mình gọi Thiên Tuyết tới đây?"

Nam Cung Kình Hiên mím thật chặt đôi môi mỏng khêu gợi, không nói một lời nào.

"Không nên quấy rầy cô ấy." Giọng anh ám ách nói xong câu này thì đưa tay ngắt điện thoại.

Ở một chỗ khác, Lạc Phàm Vũ cau mày gầm thét vào trong điện thoại, rốt cuộc cũng không nghe được tiếng tăm gì của Nam Cung Kình Hiên.

Trong lúc vô tình xe đã chạy đến dưới lầu khu nhà mới của cô, ngõ hẻm vẫn rất nhỏ rất hẹp, Nam Cung Kình Hiên ngừng xe ở cửa, do dự không biết có nên chạy vào hay không, ở xa xa nhìn chăm chú cái cửa sổ nho nhỏ nơi lầu ba đó, anh giơ tay kéo khăn giấy qua tùy tiện lau sạch sẽ máu trên cổ và trên gò má của mình, lái xe vào.

Anh cũng không muốn quấy rầy cô

Chẳng qua là rất muốn nhìn thấy cô, rất muốn nhìn cô một chút, dù cho cô không trông thấy mình.

Trong đầu truyền đến từng cơn choáng váng, hẳn là não có chút chấn động, Nam Cung Kình Hiên cau mày chịu đựng, trên gương mặt là sự lạnh lùng.

Tiểu Ảnh cầm theo cái mũ lưỡi trai từ trong hành lang đi ra ngoài, hướng về phía bên trong phất phất tay: "Bà Vu, bà về đi, mẹ điện thoại tới thì nói với mẹ là cháu tự đi học rồi, 20 phút là có thể tới nơi, nói mẹ đừng lo lắng!"

"Tiểu Ảnh, cháu cẩn thận một chút nha!" Dì chủ nhà chạy đến, từ ái kêu.

Tiểu Ảnh gật đầu, ánh mắt trong trẻo mở thật to, vui vẻ chạy về phía đầu ngõ, cậu bé đã quen đầu ngõ này sáng sớm luôn yên tĩnh, nhưng thật không ngờ lại đâm đầu vào một chiếc xe, nhất thời không dừng được bước chân, bất thình lình bị đụng thật mạnh! Một tiếng ‘A!’ rồi té lăn quay trên đất, Tiểu Ảnh đau đến nhe răng há miệng, cảm giác được lòng bàn tay cũng bị ma sát rách một lớp da!

Nam Cung Kình Hiên bất thình lình thắng xe lại, hơi thở không ổn định, thật may là khi lái vào tốc độ xe rất chậm rất chậm, nhưng rõ ràng anh thấy có một bóng dáng nho nhỏ đột nhiên xông tới!

Trong đầu có một hồi báo động, Nam Cung Kình Hiên vội vàng xuống xe, ‘Phanh!’ một tiếng, đóng cửa xe lại đi thăm dò.

Tiểu Ảnh ngã ngồi trên mặt đất, cả người dính đầy đất.

"Tiểu Ảnh!" Nam Cung Kình Hiên cau mày, sắc mặt tái nhợt kêu lên một tiếng chạy tới, kéo con trai từ trên mặt đất ôm lên, khẩn trương cực độ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, trầm giọng hỏi: "Có bị thương chỗ nào hay không? Sao lại đột ngột xông tới?!"

Tiểu Ảnh ù ù cạc cạc đột nhiên bị kéo vào trong một lồng ngực, cả người bị đụng đau lại càng thêm đau đớn, nhưng khi ngước mắt lên lại thấy gương mặt quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên lạnh như băng, đôi mắt to tròn trong trẻo tràn đầy sự âm lãnh oán hận, tránh ra khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên: "Cháu không sao! Một chút việc gì Tiểu Ảnh cũng không có, chú không nên chạm vào cháu!"

Tiểu Ảnh nói xong cũng không để ý lòng bàn tay và đầu gối bị rỉ máu, lạnh lùng xoay người muốn chạy đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status