Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 209: Các người bức ép nữa, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!


Người đàn ông im lặng không lên tiếng, chỉ chỉ cái khay, nói: "Bữa trưa cộng bữa sáng, Dụ tiểu thư, mời ăn từ từ."

"Anh chờ một chút!!" Dụ Thiên Tuyết gọi anh ta lại, gấp gáp muốn bước về phía trước, nhưng chỉ đứng bằng một chân còn không vững liền té ngã trên mặt sàn.

"A......" Đầu gối đập xuống sàn, cô đau đến kêu thành tiếng, thân thể mềm yếu mảnh khảnh run rẩy kịch liệt, người cuộn tròn trên sàn, máu đỏ tươi từ trong đầu gối đã được băng bó kỹ lưỡng thẩm thấu ra ngoài......

"......!" Nhất thời, người đàn ông sửng sốt, ngay tập tức chạy tới.

"Dụ tiểu thư, tôi đã nói cô đừng có động đậy rồi mà!" Anh ta vội vàng nói một câu, mau chóng móc điện thoại ra: "Cô ấy bị thương, mau tới đây một chút!"

Dụ Thiên Tuyết đau đến cắn chặt môi, đôi môi đỏ mọng bị cô cắn đến trắng bệch, cánh tay mảnh khảnh không còn sức lực xuội lơ trên sàn nhà.

Chân cô đau như sắp bị đứt, nhớ tới đêm hôm đó, lúc có người gắp gỗ vụn trong đầu gối, cô đau đến mức gần như ngất đi, bởi vì đang ở trên biển nên không có thuốc mê, nếu như vẫn không gắp gỗ vụn ra, vậy thì ngay cả chân cũng phải cắt bỏ.

Rất đau...... Thật sự rất đau......

Dụ Thiên Tuyết không biết mình được người nào ôm lên giường, trong ánh trăng mờ mờ, chỉ thấy cửa phòng bị mở ra, bên ngoài là hành lang tĩnh mịch, đại khái cô biết là mình đang ở trên một con tàu, nhắm mắt lại nhớ tới tối hôm qua, thời điểm bị tách ra khỏi Tiểu Ảnh, cậu bé lớn tiếng kêu la, cắn xé cổ tay của người hộ vệ kiềm chế mình, kêu khóc gọi mẹ......

Bảo bảo của cô rất ít khi khóc, cô lại làm cho con trai phải khóc.

"......" Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết đau đến mức co rúm người, tay nắm chặt cái mền.

"Sau này, nếu còn lộn xộn làm mình bị đau thì không có ai giúp cô nữa đâu!" Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Cô đó, dựa vào chút sắc đẹp đó mà cũng muốn bước vào nhà Nam Cung, không nghĩ tới người ta chỉ cần đứa nhỏ chứ không nhớ đến cô chứ gì? Nói cho cô biết, cuối tháng này Nam Cung thiếu gia sẽ kết hôn, cô sớm bỏ cuộc đi!"

"Hừ, nghe đâu lúc đó ông cụ đã cho cô rất nhiều tiền hả, có...... Mấy chục triệu? Ha, tôi nghe nói, khi ấy cô không lấy! Hiện tại biết sai chưa, đứa nhỏ là cốt nhục của nhà người ta, cô đó, cho dù bây giờ bị quăng xuống nước làm mồi cho cá mập cũng không có người nào quản! Cô nghĩ mình là ai!"

"Cô gái này...... Đầu óc bị lừa đá rồi, ha ha......"

Mấy người đàn ông vây quanh giường của cô, bao gồm cả vị bác sĩ đang băng bó cho cô cũng lạnh giọng cười nhạo, tiếng cười thô lỗ mang theo sự khinh miệt cùng xem thường, thậm chí còn có người có cử chỉ xấu chạm vào cái chân nhỏ của cô, hơi thở nóng hổi, nói: "Nếu không thì thế này đi, cô em cũng đừng mơ mộng bước vào nhà giàu làm gì, người ta cũng không phải là không có bà xã chính hiệu, mò mẫm giày vò cái gì nữa? Đi theo anh trai đây cũng mở BMW ngồi Mercedes-Bezn như ai, mấy ngày nay, các anh cũng đã trôi nổi trên biển với cô em đủ rồi, có ổ cũng không thể về, cô em suy xét cân nhắc lại đi, hửm?"

Bàn tay bẩn thỉu kia nắm cổ chân cô, tỉ mỉ vuốt ve da thịt bóng loáng của cô.

"Buông tôi ra...... Đừng đụng vào tôi!" Dụ Thiên Tuyết lật người, chịu đựng cơn đau đớn ở đầu gối lui về phía sau co rút người lại, vừa núp vừa ôm chặt cái gối nhìn chằm chằm mấy tên đàn ông: "Lấy tay anh ra!"

Mắt cô rưng rưng lệ, đầy trong đầu đều là câu vừa mới nghe kia ‘Cuối tháng này bọn họ sẽ kết hôn’, đầu óc ong ong suy nghĩ, trên chân cô, tay của tên đàn ông giống như con rắn độc đang bò, cô chán ghét đến mức muốn đá văng ra!

"Ơ, thật đúng là rất cay độc, sờ không được đụng không xong, còn muốn mấy anh đây ngày ngày hầu hạ cô em, ở đâu có chuyện tốt như vậy hả?" Tên đàn ông nhếch miệng cười, cũng không thèm gỡ kính mắt ra, thò tay vuốt ve cằm của cô, nói: "Thật sự tưởng mình là liệt nữ trong sạch à? Sao nghe nói cô em không còn sạch nữa, đã chơi đùa cùng với ai?"

"Anh chạm vào tôi nữa tôi sẽ chết cho anh xem, anh cứ thử đi!" Mắt của Dụ Thiên Tuyết đỏ hồng, cô gào lên, sống lưng gắt gao dựa vào gối ôm, giọng run run nói: "Xác thực tôi không có phân lượng gì...... Tôi cũng biết Nam Cung Ngạo xem thường tôi, nhưng có đừng quên, bảo bảo của tôi là cháu nội của ông ta, tôi chết ở chỗ này, ông ta không truy cứu sao?!"

"Đừng ép tôi...... Các người bức ép nữa tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!" Nước mắt của cô rớt xuống, suy yếu nhưng kiên cường, trong ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng.

Sắc mặt của tên đàn ông thay đổi, thấp giọng chửi rủa một tiếng, vặn bờ vai của cô lại muốn đánh cô, mấy người bên cạnh đè bả vai anh ta xuống, gầm nhẹ: "Được rồi! Mẹ nó, cậu muốn rước lấy xui xẻo phải không? Phụ nữ trên thế giới nhiều như vậy, cậu lại muốn trêu chọc phiền toái, cậu không muốn sống nhưng tôi muốn!"

Tên đàn ông ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng áp chế cơn bực tức xuống, thấp giọng mắng chửi: "Mẹ nó, ông bỏ qua cho cô! Phụ nữ thối!"

Nói xong, anh ta đứng dậy, hùng hùng hổ hổ đi ra bên ngoài, liếc mắt thấy cái khay để ở trên bàn, lạnh lẽo hất khay thức ăn rơi xuống sàn, chén dĩa bể vụn, trái cây, món ăn bốc hơi nóng cũng rớt đầy trên mặt sàn màu trắng.

Dụ Thiên Tuyết cúi đầu thở dốc, trong mắt ngân ngấn lệ, cho đến lúc tất cả mấy người đàn ông đều đi ra khỏi phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng trống trải, cửa bị khóa, cô không ra ngoài được.

Nhẹ nhàng ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn là màu trắng như cũ, đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết từ từ dâng lên nước mắt, hai tay vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng thu hẹp đầu gối lại, tự mình băng kỹ vết thương khi nãy chưa được băng bó, trên mấy ngón tay cũng dính đầy máu tươi.

"......" Dụ Thiên Tuyết chậm rãi ôm chặt chính mình, cảm thấy lạnh, rất lạnh.

...... Bọn họ sắp kết hôn sao?

Cuối tháng này, Nam Cung Kình Hiên và La Tình Uyển, bọn họ sẽ kết hôn sao?

Người đàn ông đó, người vẫn luôn dây dưa với cô không tha, người đã thì thầm ở bên tai cô nói yêu cô, cô mất tích nhiều ngày như vậy, cuối cùng anh đã bỏ cuộc không còn kháng cự, đã thỏa hiệp với hôn nhân của mình rồi sao?

Rốt cuộc thì hạnh phúc là cái gì, chỉ là bọt nước thôi sao? Cô còn chưa có chạm tới, liền bể tan tành.

Gian phòng rất yên tĩnh, nước mắt của Dụ Thiên Tuyết chảy rất nhiều, dính trên mặt sềnh sệch, rơi vào trên mu bàn tay, trên bắp chân, chỗ nào cũng đều ươn ướt, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập sự yếu ớt, nhưng vẫn chống đỡ không để cho mình ngã xuống, nhưng khi cô nhắm mắt lại, ùn ùn kéo đến chính là vòng tay cùng những nụ hôn của Nam Cung Kình Hiên, một lần anh chống trán mình vào trán của cô, giọng khàn khàn nói ‘Thiên Tuyết, anh yêu em’, rồi lần anh kích động đến mức ôm lấy cô xoay quanh ở trong phòng bệnh, trong sự mê muội hôn lên môi cô, nói muốn cho cô một mái nhà, cho cô sự thương yêu cả một đời......

Những điều đó, không phải là giả.

—— Nam Cung Kình Hiên, anh tới giải thích cùng em, được không?

—— em tin, em nghe, chỉ cần anh tìm được em...... Giải thích với em...... Em đều tin tưởng......

Tiếng sóng biển cuồn cuộn càng ngày càng xa, cô sắp nghe không rõ nữa, cũng không biết, đến cùng là mình bị đưa tới nơi nào.

*****

Rốt cuộc, trời sáng.

Cả người của Lạc Phàm Vũ suy sụp, toàn thân đều là mùi tanh mặn của biển, đã một đêm không ngủ, uể oải mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại lấp lánh có thần.

Đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm người đàn ông tựa như bức tượng điêu khắc ngồi cứng ngắt ở trên ghế suốt mấy giờ liền, Lạc Phàm Vũ đi tới trước mặt anh, chống hai cánh tay ở hai bên người anh, giọng nói khàn khàn: "Người của mình đã lục soát rồi, bao gồm cả mấy gian phòng cách vách, vốn dự định quay về bằng xuồng cấp cứu —— cậu muốn nghỉ ngơi một chút, hay đi xét hỏi ngay bây giờ?"

Hết chương 209
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status