Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 235: Cô xác định, Tiểu Nhu đối với Nam Cung chỉ là cảm kích?


Nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh.

Dụ Thiên Tuyết không biết phải mở miệng nói cái gì, đôi mắt mát lạnh như nước đành nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm tay Thiên Nhu, đối với tương lai có phần mê mang luống cuống, giờ phút này, ở trong lòng cô, Thiên Nhu giống như một tờ giấy trắng tinh khiết, phải nói thế nào cho Thiên Nhu biết toàn bộ chuyện đã xảy ra với mình trong năm năm qua? Cô phải nói sao đây, Thiên Nhu sẽ nghĩ như thế nào?

Cho đến lúc xe ngừng lại, vừa bước xuống xe, đôi mắt trong suốt của Thiên Nhu lộ ra sự mê hoặc cùng suy đoán, nhìn kiến trúc hoa viên trước mắt.

Thời điểm xe vừa chạy qua, cô đã nhìn thấy mấy chữ ‘Khu Bích Vân’, hẳn là tên của khu nhà này, nhìn phụ cận có vẻ u tĩnh, chắc là cách trung tâm chợ một đoạn, nhưng kiến trúc ở đây rất độc đáo, nếu muốn sở hữu một căn hộ nhỏ ở chỗ này, theo giá thị trường trong nước, không có mấy triệu căn bản là không thể có.

Chị...... Tại sao lại có nhà ở đây?

"Từ nước ngoài về sao cô mang ít đồ như vậy, mấy thứ khác đâu?" Lạc Phàm Vũ lấy hành lý trong cốp xe ra cho cô, cười yếu ớt hỏi.

Thiên Nhu ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, nói: "Đồ đạc không nhiều lắm, số còn lại không mang theo, đã quyên cho bọn nhỏ ở giáo đường rồi."

"Chậc chậc, cô bé tốt bụng," Lạc Phàm Vũ vẫn tươi cười: "Đi thôi, đi lên xem một chút, cô đứng ở nơi này làm gì?"

"Tôi......" Thiên Nhu muốn nói lại thôi.

"Tôi đang suy nghĩ, tại sao Nam Cung không đến đón tôi." Cô vẫn thành thật nói.

"......" Lạc Phàm Vũ bỗng nhiên cứng họng, đôi mắt thâm thúy hơi kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ một chút mới bật cười trả lời: "Gần đây tên kia hơi bận, nếu không thì cậu ấy cũng sẽ đi đón cô, thế nào, cô muốn thấy cậu ấy?"

Thiên Nhu gật đầu, vẻ mặt có hơi buồn rầu: "Từ năm mắt của tôi tốt lên, bắt đầu từ lúc đó tôi chưa từng nhìn thấy người thật của anh ấy, anh thì sao? Anh là bạn của anh ấy à? Hay là bạn của chị tôi?"

"Tôi cũng xem như là người theo đuổi chị cô......" Lạc Phàm Vũ sâu kín nói, nhìn cô bỗng nhiên trợn to đôi mắt, giơ lên ngón tay làm động tác ‘suỵt’, cười yếu ớt nói tiếp: "Chị của cô vẫn còn chưa biết, hơn nữa, nếu để tên Nam Cung kia biết tôi trắng trợn táo bạo như thế, nhất định sẽ giết tôi, đi thôi, tôi dẫn cô đi lên xem nhà."

Thiên Nhu vẫn chưa hiểu ý tứ của anh, nhìn anh đi vào, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân đuổi theo.

Gian phòng rộng rãi sáng ngời, ưu nhã mà tĩnh lặng.

"Tiểu Nhu, tạm thời em ở phòng này, chị đã thu thập xong giúp em, còn cần gì thì nói chị biết, chị thu xếp cho em." Dụ Thiên Tuyết quay đầu lại, cười nhẹ, nói.

Nhưng khi quay đầu lại, mới thấy cô đang ngẩn người nhìn điện thoại di động.

"Sao vậy, có vấn đề gì không?" Cô nghi ngờ hỏi.

Thiên Nhu lắc đầu, đi tới nhìn thoáng qua gian phòng, cắn cắn môi mới lên tiếng: "Chị, em cảm thấy chị rất thần bí, năm năm không gặp, hình như chị thật sự có rất nhiều chỗ không giống, tựa như căn nhà này, em không dám mở miệng hỏi rốt cuộc là làm sao mà có, có phải mọi người lại muốn nói cho em biết, chuyện này rất phức tạp hay không?"

Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ trung thanh tú của cô, lại một lần nữa bị cứng họng.

"Thiên Nhu, chúng ta từ từ nói được không? Có một số việc chị không thể nào lập tức nói cho em biết, em cũng sẽ không tiếp nhận ngay được, cho chị chút thời gian được không?" Đi tới nắm tay của cô, Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói.

"Được," Thiên Nhu trả lời rất dứt khoát, trong đôi mắt tinh khiết như nước có sự tín nhiệm, mỉm cười tươi như hoa: "Em biết chị có thể lừa bất cứ ai cũng sẽ không lừa em, em tin tưởng chị, đúng rồi chị, chị biết Nam Cung có vị hôn thê không? Có phải tình cảm của họ rất tốt hay không?"

Hàng mi thật dài chầm chậm rũ xuống, trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết có chút mờ mịt, thì thầm nói: "Đúng là anh ấy có vị hôn thê, tình cảm giữa bọn họ...... Chị không rõ lắm."

Thiên Nhu lẳng lặng nghe, cũng có chút ấm ức, nhẹ giọng nói: "Anh ấy chưa hề nói gì với em, em cũng không có hỏi...... Chị, em có mang quà về tặng cho mọi người, chị chờ một chút, em lấy cho chị!"

Cô chạy đi lấy hành lý của mình, bóng dáng mảnh khảnh mà dịu dàng.

Lạc Phàm Vũ lắc đầu đi tới, khóe miệng hàm chứa nụ cười, thấp giọng nói với Dụ Thiên Tuyết: "Sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng? Năm năm qua, tên Nam Cung kia đã đầu độc em gái cô như thế nào? Thoạt nhìn em gái của cô rất thích cậu ấy!"

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nâng đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn.

Lạc Phàm Vũ rất có tự giác, nụ cười càng sâu hơn, nghênh tiếp ánh mắt của cô: "Có phải miệng của tôi hơi ‘quạ đen’ hay không, hả?"

"Anh không có," Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, thanh âm vẫn rõ ràng bình tĩnh: "Tôi không ngốc, tự mình cũng cảm giác được, năm năm nay anh ấy đã trợ giúp Tiểu Nhu rất nhiều, Tiểu Nhu sẽ không không biết ơn."

"Vậy sao?" Lạc Phàm Vũ sờ sờ cằm, suy tư: "Cô xác định đó là biết ơn?"

Dụ Thiên Tuyết còn muốn nói gì đó, Thiên Nhu đã chạy tới, cầm theo một cái hộp nho nhỏ đưa cho cô: "Cái này là tặng cho chị, chị, hồi đó chị đã từng nói với em là muốn có một sợi dây chuyền như vậy, em biết rõ nhãn hiệu đó, nhưng khi ấy chúng ta mua không nổi, ở nước ngoài có thể mua rẻ hơn trong nước, rất ưu đãi, chị, chị yên tâm, em không có xài tiền bậy bạ, em dùng tiền làm thêm ngoài giờ để mua, còn có cái này, em muốn đưa cho Nam Cung......"

Cô cẩn thận cầm hai cuộn giấy, phía trên là màu vàng óng ánh chói mắt động lòng người.

"Là bằng cấp, có phải rất tầm thường hay không? Nhưng em cảm thấy, nếu tặng quà khác cho anh ấy cũng không hay, chỉ có cái này, còn có thư chứng nhận học bổng!" Thiên Nhu cười yếu ớt, vẻ mặt tràn đầy sự ước mơ cùng ngọt ngào: "Chị thấy được không?"

Dụ Thiên Tuyết đè tất cả suy nghĩ phiền loạn xuống đáy lòng, nhàn nhạt cười, nhìn cô, nói: "Được."

Ở bên cạnh, Lạc Phàm Vũ nhìn cô gái nhỏ có lúm đồng tiền như hoa không rành việc này, trong lòng rất muốn cười, nhưng cười lại có chút khổ sở, giữa Thiên Tuyết và Kình Hiên xảy ra chuyện gì, cô bé này cũng vẫn còn chưa biết......

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm, ở nhà hàng Lạc thị, đi chứ?" Anh vỗ tay phát ra tiếng, sảng khoái nói: "Coi như là đón gió tẩy trần cho em gái cô, đợi Kình Hiên tan việc, tôi sẽ kêu cậu ấy trực tiếp tới đó!"

"Nhà hàng của anh? Có tốn tiền không?" Dụ Thiên Tuyết cố ý hỏi.

"Người đẹp, cô nói đi?" Anh bật cười, hỏi lại.

"À...... Hóa ra anh làm ngành ăn uống," Thiên Nhu kinh ngạc nhìn nhìn anh: "Thật sự tôi không nhìn ra, nhưng nghe nói ngành ăn uống trong nước cũng rất có tiền đồ nha."

Lạc Phàm Vũ sợ run một giây, tiếp theo cười ha hả, nhất thời, không khí vui vẻ tràn ngập khắp căn phòng.

Thiên Nhu trợn to hai mắt, cũng không biết rốt cuộc là anh đang cười cái gì.

Đồng thời tiếng cười cũng làm dịu áp lực của mọi người, khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn, làm cho người ta tạm thời quên đi những chuyện hắc ám nặng nề kia, giống như tất cả mọi tốt đẹp đều phủ xuống nơi đây.

*****

Đêm, phòng ăn ‘Mê’

Nam Cung Kình Hiên chạy một mạch từ bệnh viện tới đây, nhìn thời gian, đã trễ mấy phút.

Không có cách nào, ở Lịch Viễn mở hội nghị cấp cao hơn nửa ngày, lúc xế chiều, cha mẹ của La Tình Uyển bay gấp về, trực tiếp đến bệnh viện nhìn con gái, vì phòng ngừa ông già bị tức sinh bệnh, Nam Cung Kình Hiên cũng phải xuất hiện trong bệnh viện đúng giờ, không thể tránh khỏi một trận quở trách vô cùng đau đầu nhức óc—— chắc hẳn, tất cả các bậc cha mẹ thấy con gái xảy ra chuyện như vậy đều sẽ mất khống chế, anh thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời.

Cha mẹ nhà họ La cũng không đổ lỗi lên trên đầu anh, dù sao, trong đoạn thời gian đó anh mới vừa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, một dao nơi bụng kia, suýt nữa đã lấy đi tính mạng của anh.

Cộng thêm những hình ảnh giả vờ ân ái qua báo chí, ít nhiều cũng giảm bớt nỗi sầu lo của cha mẹ nhà họ La.

"Tình Uyển, tất cả đều đã qua, không phải lo lắng, chỉ cần Kình Hiên còn đối đãi tốt với con thì không có gì phải sợ, dầu gì thì trải qua chuyện này, tình cảm của hai đứa lại có thể hài hòa như lúc ban đầu, đừng nên náo loạn nữa, hãy để cho ba mẹ an ổn tuổi già," Mẹ La run giọng nói: "Con biết không, chuyện sự cố thật sự dọa mẹ sợ muốn chết, nếu như sự cố đó thật sự nháo lớn, nhà của chúng ta gần như không giữ được, thật sự không biết là ai đã giúp chúng ta, chẳng lẽ......"

Ánh mắt mẹ La nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên, vui vẻ nói: "Kình Hiên, chẳng lẽ là cháu ra tay?"

Trên giường bệnh, La Tình Uyển nghe mẹ hỏi, trong lòng kinh hoảng run rẩy một trận, nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên.

Thân ảnh kiêu căng cao ngất của Nam Cung Kình Hiên tựa vào bàn, bờ môi lễ phép tươi cười nhưng lộ ra sự âm lãnh cùng vẻ giễu cợt, mở miệng nói: "Lúc đó tôi không có tinh thần cũng như thể lực, không rảnh giúp các người, vì thế cũng hơi tò mò, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà những tin tức mặt trái kia đều bị áp xuống, thậm chí thân nhân của người bị sự cố cũng không dám lên tiếng tố cáo đòi bồi thường cao...... Tôi cũng rất muốn biết, đến cùng có phải là tác dụng của việc mạnh mẽ uy hiếp cùng trấn áp hay không, dù sao thì loại chuyện như vậy tôi làm không được...... Tình Uyển, cô biết không?"

La Tình Uyển quá mức chột dạ, sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em...... Không rõ lắm."

Mẹ La nhìn ánh mắt có chút đáng sợ của anh, theo bản năng hỏi: "Kình Hiên, thật sự cháu không ngại Tình Uyển gặp phải chuyện như vậy sao? Còn chuyện cô tình nhân kia, Dụ Thiên Tuyết đó...... Cháu thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta à?"

"Tôi nghĩ tôi không có biện pháp khác," Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên vẫn ở trên người La Tình Uyển, u lãnh mà mập mờ: "Tất cả mọi người đều đang kêu gào con gái của dì có bao nhiêu đáng thương, nếu như lúc này tôi vứt bỏ cô ta thì có bao nhiêu bội bạc, vì danh tiếng của nhà Nam Cung, dĩ nhiên tôi sẽ không đẩy cô ta ra trong lúc này —— nhưng, dì hẳn là biết tính cách của tôi, không phải tất cả đàn ông đều trở nên lương thiện, ít nhất, tôi sẽ không rời bỏ Thiên Tuyết, chuyện của con gái dì, tôi sẽ điều tra tìm hiểu rõ, nếu không, chuyện hôn ước, nghĩ cùng đừng nghĩ."

Trong nháy mắt, mẹ La khiếp sợ, không nghĩ tới vẫn là giống y như trước kia!

"Cháu...... Uyển nhi đã bị như vậy cháu lại còn nghĩ tới phụ nữ khác, cháu có lương tâm hay không!" Bà vừa khóc vừa mắng.

"Cho tới bây giờ, lương tâm của tôi đều dành cho người đáng giá," Nam Cung Kình Hiên cầm chìa khóa lên đi ra bên ngoài, ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của bà: "Đừng hướng về phía tôi mà khóc, lại càng không nên mắng chửi tôi, người cường bạo cô ta không phải là tôi, vì thế đừng tìm tôi thanh toán, nếu như phải chịu trách nhiệm, Thiên Tuyết và con trai càng cần tôi chịu trách nhiệm —— Dì nói đúng không?"

Nói xong, anh cũng xoay người rời đi, không chút nào để ý trận thống mạ xé lòng ở sau lưng.

Xe chậm rãi dừng ở cổng nhà hàng.

Nam Cung Kình Hiên vẫn ngồi lại trong xe một hồi, chậm rãi thả lỏng tâm tình mới xuống xe đi vào.

Người bồi bàn mở cửa kính, bóng dáng mạnh mẽ cao ngất của Nam Cung Kình Hiên bước vào, dưới ánh đèn thủy tinh trong suốt lấp lánh, trong tiếng đàn violon du dương, anh thấy ba người kia ngồi ở một cái bàn.

Hết chương 235
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status