Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 245: So với ông già, cậu ác hơn nhiều


"......" Thiên Nhu che trán, nâng mắt lên nhìn Lạc Phàm Vũ, trong mắt lộ ra sự yếu ớt, sa sút tinh thần lắc lắc đầu.

Lạc Phàm Vũ như đang ngẫm nghĩ gì đó, trong mắt lộ vẻ hứng thú, mập mờ giơ tay nâng cằm Thiên Nhu lên, nhẹ giọng tựa như thì thầm: "Thì ra, cô thích Kình Hiên......"

Thiên Nhu giật nảy cả người, đột nhiên lui về sau một bước, tất cả thanh âm cũng nghẹn trong cổ họng không phát ra được.

"Anh......" Thiên Nhu không biết phải làm gì, trong đôi mắt vẫn còn vương nước mắt, mặt đỏ hồng: "Anh không nên nói lung tung, anh ấy và chị tôi đang sống chung với nhau!"

Lạc Phàm Vũ nhìn dáng vẻ kinh hoảng luống cuống của cô, càng xác định ý nghĩ trong lòng mình, anh cười cười, hai tay cắm vào túi quần, không có một chút nhếch nhác như người vừa mới trải qua đánh nhau, nheo mắt lại, ngang ngược nói: "Tôi biết bọn họ sống cùng nhau, nhưng sống chung với nhau thì thế nào? Không phải là vẫn còn chưa kết hôn à?"

Thiên Nhu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cau mày: "Sao anh lại nói như vậy? Chẳng lẽ anh muốn làm người thứ ba?"

Trong mắt Lạc Phàm Vũ lấp lánh ánh sáng chói mắt, cười rộ lên, lắc đầu: "Nếu tôi muốn cướp người thì sẽ trực tiếp nói cho cậu ấy biết, cái gì mà người thứ ba...... Khó nghe."

"Đi, ngốc nghếch đứng lỳ ở đây làm cái gì?" Lạc Phàm Vũ kéo tay cô qua, giống như là dắt tay một cô bé, trên mặt không có chút biểu tình, vẻ mặt vẫn lạnh lùng cương quyết như cũ.

Thiên Nhu buồn bực không lên tiếng, chẳng qua là len lén nhìn gò má của anh, cho dù là du học ở nước Mỹ cởi mở, cô cũng rất ít lui tới cùng với bạn học nam, đụng chạm ngón tay cũng rất ít, nhưng người đàn ông này, rõ ràng không xem cô như người khác phái, lôi kéo cô như một đứa con riêng đi ra ngoài, chẳng lẽ Nam Cung Kình Hiên cũng cùng một dạng giống anh, căn bản là coi cô như đứa trẻ chưa trưởng thành chín chắn??

Khu Bích Vân.

Rèm cửa sổ sát đất bị kéo lên, ánh đèn sáng ngời, áo khoác của Dụ Thiên Tuyết bị cởi ra, giữa vòng tay rắn chắc của người đàn ông, lộn qua lộn lại hai cái cho anh nhìn có nơi nào bị thương hay không, cô hơi xấu hổ, nhìn sắc mặt ủ dột xanh mét của anh, cô cũng có chút sợ sệt.

"Kình Hiên," Cô kéo tay anh, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn nữa, em không sao, trên người chỉ bị hắt dơ một chút, rất khó chịu, anh chờ em đi tắm một cái là tốt rồi."

Trong mắt Nam Cung Kình Hiên như bốc lửa, ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt phức tạp.

Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đang sửng sờ, đã bị anh kéo một cái vào trong ngực, giơ tay nâng mặt cô lên, cúi đầu mạnh mạnh mẽ mẽ hôn lên môi cô, bất thình lình bị hôn, thời điểm Dụ Thiên Tuyết còn chưa phản ứng kịp, anh đã công phá sự chống cự yếu ớt của cô, xâm nhập vào bên trong ngọt ngào đảo loạn đòi lấy, nụ hôn nóng bỏng như lửa tràn đầy trời đất cuốn sạch ý thức của cô.

Lạc Phàm Vũ lôi kéo Thiên Nhu đi vào, thời điểm đi qua cửa phòng, anh thoáng nhìn vào trong, sau đó vội vàng lôi kéo cô đi, nhìn hai người kia đang lẳng lặng dây dưa trong phòng, thấp giọng mắng một tiếng.

Thiên Nhu nhìn mà kinh ngạc, khoảng cách chỉ mấy bước chân, cô cảm thụ khí lạnh lẫm liệt tản mát ra từ trên người Nam Cung Kình Hiên, hòa lẫn sự lo âu và thương yêu nồng đậm đối với chị.

"Cô lại nhìn cái gì?" Bỗng nhiên Lạc Phàm Vũ cảm thấy phiền não, cau mày thấp giọng nói: "Chưa thấy qua người ta hôn môi sao?"

Tâm tình thương cảm của Thiên Nhu bị phá hư, đôi mắt trong suốt nhìn anh, cũng có hơi tức tối: "Tôi đã nhìn thấy qua, nhưng tôi chưa thấy Nam Cung hôn người khác, tôi muốn nhìn một chút không được sao? Tôi nhìn thì khó chịu nhưng vẫn muốn nhìn thử cũng không được à?"

Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn mặt cô, trong lòng cũng ngột ngạt buồn bực.

"Thật ra thì...... Tôi rất hi vọng, thời điểm gặp chuyện không may người ngăn cản ở trước mặt chị cô là tôi...... Hiện tại người ôm cô ấy hôn cô ấy ở bên trong cũng là tôi......" Lạc Phàm Vũ cúi đầu nói nhỏ ở bên tai Thiên Nhu, tóc rơi trên trán che đôi mắt không nhìn ra tâm tình của anh, giọng khàn khàn, nở nụ cười yếu ớt, có chút bi thương: "Ý nghĩ quá hèn hạ...... Đúng không?"

Thiên Nhu trợn to hai mắt, cảm giác được hơi thở ấm áp phun ra nuốt vào ở trên cần cổ mình, cũng bị ý nghĩ của anh làm cho kinh hãi.

"Được rồi, cô nghỉ ngơi đi," Lạc Phàm Vũ có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm vội vã xua đuổi cô: "Tôi ngồi đợi ở phòng khách, đoán chừng lát nữa cậu ấy sẽ ra ngoài, tôi còn có một số việc muốn bàn bạc với cậu ấy."

Thiên Nhu do dự, nhìn anh nặng nề ngồi trên ghế salon giang rộng tay chân, bộ dáng cương quyết, cô ngẫm nghĩ một chút, khom người ghé vào lỗ tai anh nói: "Lần tới đừng có la lối om sòm chỉ huy tôi, chính anh còn không phải cũng như vậy, mơ ước tình cảm của người khác, so với tôi, anh đâu có tốt hơn bao nhiêu!"

Nói xong, cô liền đứng dậy, ngay cả cơ hội phản bác cũng không cho anh, trực tiếp chạy về phòng của mình.

Lạc Phàm Vũ nhìn chằm chằm cửa phòng, siết chặt quả đấm, càng thêm buồn bực.

*****

Vẫn ngồi ở phòng khách suốt buổi chiều, rốt cuộc Lạc Phàm Vũ đã cứng rắn tra hỏi ra kết quả, biết được người sai khiến những bạo dân kia tới gây chuyện là ai, nghe qua kỳ quái, không có trực tiếp sai khiến, nhưng những người đàn bà chanh chua này đều có dính dáng ít nhiều đến thân thích của nhà họ La.

Ngẫm lại cũng thấy hợp lý, nếu nhà họ La có thể leo lên cành cao như nhà Nam Cung, không cần nói việc làm ăn sau này sẽ thông suốt, ngay cả địa vị cũng sẽ được nâng cao vài phân, cho nên nói một cuộc hôn nhân đâu chỉ là chuyện giữa hai gia đình? Tựa như quan hệ rạn nứt, hợp tác tan vỡ, đối với song phương cũng không có chỗ tốt gì, ngược lại khiến người bên ngoài thấy náo nhiệt, đúng thật là châm chọc mỉa mai.

"Thiên Tuyết đâu?" Cúp điện thoại, vẻ mặt Lạc Phàm Vũ phức tạp nhìn Nam Cung Kình Hiên từ bên trong đi ra, mở miệng hỏi.

"Ngủ," Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt trả lời: "Đợi đến tối rồi kêu cô ấy dậy, gần đây cô ấy hơi ham ngủ."

Lạc Phàm Vũ lắc lắc điện thoại di động: "Chuyện vừa rồi đã làm xong, hiện tại chờ một câu nói của cậu, cậu định xử mấy người đó như thế nào?"

Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên quét qua: "Cậu nói nghe thử?"

"Mình đây cũng không biết, mình rất thiện lương, mình muốn nhìn xem cậu tà ác tới trình độ nào."

"Vậy, nếu mình không ác một chút chẳng phải thực xin lỗi với sự suy đoán của cậu sao?" Nam Cung Kình Hiên thuận miệng tiếp lời anh, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nói tiếp: "Là nam thì đưa đến sòng bạc dưới đất, bị đánh đến chết chỉ trách số mệnh bọn họ không tốt, còn sống thả ra ngoài, nếu là nữ thì đưa cho nhóm buôn người, để bọn họ nếm thử mùi vị bị tàn tật ngày ngày ăn xin dọc phố!"

Lạc Phàm Vũ trợn to hai mắt, nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Mẹ nó, so với ông già cậu, cậu còn hung ác hơn!"

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, nói thật nhỏ: "Còn nữa....., tất cả hình ảnh mấy phóng viên kia quay chụp được đều giữ lại cho mình, tối mai, chuẩn bị một buổi chiêu đãi ký giả, mình muốn tuyên bố hủy bỏ hôn ước."

Những lời này mới khiến cho Lạc Phàm Vũ chân chính chấn kinh, từ một loại ý nghĩa nào đó, anh cũng không muốn chuyện cứ như vậy mà giải quyết, nhưng nhà họ La, bao gồm cả La Tình Uyển cũng đã có rất nhiều chứng cứ ám muội bị anh chộp vào trong tay, anh tuyệt đối sẽ phản kích.

"Được, mình sẽ sắp xếp giúp cậu." Lạc Phàm Vũ nói thật nhỏ.

Hết chương 245
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status