Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 262: Cô phải nhìn thấy con trai ngay lập tức


Con đường càng lúc càng trở nên xa lạ, Dụ Thiên Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ước chừng nửa giờ sau, bọn họ chậm rãi dừng lại ở trước một căn nhà có vườn hoa, Dụ Thiên Tuyết là bị tiếng thắng xe đánh thức.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô cảm nhận được phương hướng xe chạy có phần lòng vòng, cô ngước mắt liếc nhìn căn nhà, bao gồm cả hoàn cảnh chung quanh cũng rất xa lạ, nhưng sao lại có cảm giác cách trung tâm chợ cũng không xa, bởi vì sự yên tĩnh ở nơi này không giống với sự yên tĩnh ở ngoại thành, giống như có người cố ý làm giảm tiếng ồn.

Những người này...... Chẳng lẽ, chỉ là vì muốn cô phân biệt không rõ mình đang ở nơi nào sao?

"Được rồi, đến nơi," Người phụ nữ lạnh lùng nói, nhìn ánh mắt đánh giá chung quanh của Dụ Thiên Tuyết, khinh bỉ nói: "Ha, cô còn luyến tiếc không muốn xuống xe sao?"

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết liếc cô ta một cái, lạnh nhạt nói: "Cô nói chuyện thật sự rất kỳ quái, tôi vốn không muốn tới nơi đây, là các người lấy con trai của tôi ra ép tôi, hiện tại cần gì phải biểu lộ vẻ mặt ghét bỏ tôi, ghét bỏ tôi như vậy, không bằng trực tiếp đưa tôi trở về đi, dài dòng làm gì?"

"Cô......" Người phụ nữ tức giận đến mức mặt cũng xanh mét, không nghĩ tới, người phụ nữ có vẻ ngoài nhìn như yếu đuối này lại bén nhọn sắc sảo như thế.

"Được rồi, mau xuống xe đi!" Người phụ nữ mang theo lửa giận nói một câu, khinh miệt mà châm chọc liếc cô một cái: "Hừ, biết mình bị uy hiếp còn kiêu ngạo như vậy, đợi lát nữa xem cô còn kiêu ngạo thế nào!"

Hàng mi dài chậm rãi rũ xuống, khẽ run run, Dụ Thiên Tuyết lấy hết dũng khí bước xuống xe, gió thổi mái tóc dài như tơ xốc xếch bay tán loạn, cô quan sát hoa viên cùng căn nhà có kiến trúc hai tầng này thêm một lần nữa, đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng màu trắng nho nhã đang dựa vào cửa sổ trên tầng hai, mang theo nụ cười yếu ớt như có như không nhìn chằm chằm vào cô.

Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch ngay tức khắc, tay khẽ run run đóng cửa xe lại.

Đó là Trình Dĩ Sênh!

Bảo bảo của cô đang ở trong tay anh ta!

Gần như không do dự, Dụ Thiên Tuyết đi theo người phụ nữ kia vào nhà, không ngờ, sau khi vào trong, người phụ nữ liền khóa cửa lại, ở bên ngoài cửa sâu xa nói: "Vào đi, con trai của cô đang ở bên trong!"

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết vô cùng căng thẳng, hiện tại điện thoại di động đã bị rớt bể, trên người không hề có bất kỳ vũ khí gì để phòng bị, cô phải làm thế nào đây? Cô thật sự đã quá sơ suất, vì không muốn để cho Tiểu Ảnh bị thương mà chạy tới đây, nhưng chạy tới thì có ích gì đâu? Cũng không cứu được con, còn có khả năng rơi vào tay quỷ dữ cùng với con trai!

Cô có phần tuyệt vọng nâng mắt lên, ánh mắt trong suốt như nước nhìn trần nhà, dường như đang cầu xin ông trời có thể cho cô chút hi vọng và sức mạnh.

"Thiên Tuyết, đợi lâu......" Trình Dĩ Sênh mặc một thân vest trắng chậm rãi từ trên lầu đi xuống, nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh kia.

Dụ Thiên Tuyết xoay người lại, tay nắm chặt thành quyền, nhìn Trình Dĩ Sênh, giọng nói run run: "Con trai của tôi đâu?"

Sắc mặt Trình Dĩ Sênh trở nên hơi khó coi, không nghĩ tới đã lâu không gặp, thế nhưng cũng không xoa dịu được lỗi lầm ngày xưa, câu đầu tiên cô chỉ hỏi về con trai của cô, không có một chút ý nghĩ muốn ôn lại chuyện xưa.

"Tôi đang hỏi anh, con trai tôi đâu? Anh có tổn thương thằng bé không? Tại sao một chút tiếng động cũng không có!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, mang theo cơn giận, nói.

Trình Dĩ Sênh nhún vai: "Nó đang ngủ trên lầu, anh xuống đón em, đúng là tốt bụng lại bị coi thành lòng lang dạ thú...... Thiên Tuyết, sao em không hỏi thăm anh, chẳng lẽ em không biết anh rất nhớ em sao?"

Dụ Thiên Tuyết không để ý tới sự trêu đùa của anh ta, liếc mắt nhìn trên lầu, vội vàng chạy tới.

Trước tiên, nhất định cô phải nhìn thấy con trai!

Trình Dĩ Sênh nheo mắt nhìn cô chạy tới, ngay khi cô quẹt sát qua bờ vai của anh ta, đột nhiên anh ta vươn cánh tay choàng qua thắt lưng của cô, ôm cô vào trong ngực!

"A......" Dụ Thiên Tuyết cúi đầu hét lên một tiếng, không ngờ Trình Dĩ Sênh lại hèn hạ như vậy, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc mà tức giận nhìn chằm chằm anh ta: "Trình Dĩ Sênh, anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra!"

"Anh muốn làm gì em không biết sao? Anh cho rằng anh đã nói đủ rõ ràng......" Trình Dĩ Sênh ôm thân thể mảnh khảnh trong ngực, thỏa mãn nheo mắt lại, nhàn nhạt cười: "Em thật xinh đẹp...... Dù đang cuống cuồng lo lắng cũng xinh đẹp thế này, xem ra Nam Cung Kình Hiên đối xử với em rất tốt, rất thương yêu em......"

Cánh tay như kìm sắt của anh ta siết chặt thắt lưng cô, mu bàn tay của cánh tay còn lại chậm rãi xẹt qua gò má trắng nõn tuyệt đẹp của cô.

"......!" Dụ Thiên Tuyết vội vàng né tránh, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Trình Dĩ Sênh, có chút chán ghét: "Anh ít nói nhảm thôi, Tiểu Ảnh đâu? Tôi đã tới nơi này, tối thiểu phải nhìn thấy Tiểu Ảnh trước mới được."

"Em nóng lòng như thế làm gì? Chúng ta đã lâu không gặp nhau, dầu gì cũng phải ôn lại chuyện xưa một chút!"

Mấy chữ cuối cùng, Trình Dĩ Sênh nói có phần tức tối, khom người mò chân của cô bế ngang cô lên, bước tới ghế sa lon thật to, trong tiếng kêu sợ hãi của cô, mê ly nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp, đặt cô lên trên ghế sofa.

"Trình Dĩ Sênh!" Dụ Thiên Tuyết chống thân thể lên, đề phòng nhìn anh ta, cúi đầu thở hổn hển lui về phía sau: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có động tay động chân, Kình Hiên mà biết sẽ không bỏ qua cho anh, Nam Cung Dạ Hi mà biết thì sẽ càng không bỏ qua cho anh!"

"Ha...... Dạ Hi?" Trình Dĩ Sênh cười rộ lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra mấy phần tức giận: "Em cảm thấy anh sợ Nam Cung Dạ Hi à? Thiên Tuyết...... Anh thừa nhận, thời điểm chúng ta yêu nhau thật sự anh đã làm ra chút chuyện sai lầm, nhưng đó cũng không phải là anh tự nguyện, em xem, nếu như em chịu chờ anh vài năm, sau khi trong tay anh có được cổ phần sản nghiệp của nhà Nam Cung thì chúng ta có thể hoàn toàn thoát khỏi, anh sẽ lập tức ly hôn mụ đàn bà Nam Cung Dạ Hi kia để cưới em...... Anh sẽ đối đãi tốt với em, mang đến cho em sự hạnh phúc một đời một kiếp, nhưng sao em lại không chờ anh hả?"

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết hơi chua xót, cũng lộ vẻ oán hận: "Anh đừng nói nữa, cái gì mà mang hạnh phúc đến cho tôi? Lấy sinh mạng con của tôi tới uy hiếp tôi, ngay cả chuyện như vậy anh cũng làm ra được, gạt vợ và con gái để làm bừa làm loạn cùng với phụ nữ khác ở bên ngoài anh cũng làm ra được, anh nói hạnh phúc là cái gì?! Tôi không lựa chọn anh, không phải bởi vì anh là người có thủ đoạn ác liệt hay nghèo rớt mồng tơi, mà là vì lòng dạ của anh quá xấu xa! Anh tránh ra...... Để cho tôi nhìn thấy Tiểu Ảnh, tôi muốn bảo đảm con của tôi không có chuyện gì!"

"Anh quá xấu xa sao?" Trình Dĩ Sênh tiến tới gần cô, vươn tay nắm lấy cằm của cô, ánh mắt mê ly: "Thời điểm đi theo anh, không phải em đã nói anh là người đàn ông đối xử với em tốt nhất trên thế giới này sao? Hiện tại lại nói anh quá xấu xa, phụ nữ đúng là động vật hay thay đổi...... Trước khi tới đây thì em nên biết, anh muốn em đơn độc đến nơi này của anh để làm gì, hiện giờ có cần anh nhắc lại cho em một lần nữa không?"

Ngón tay của anh ta trượt xuống đến cổ áo mỏng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mềm bên trong.

Dụ Thiên Tuyết buồn nôn một trận.

Tay của cô ở sau lưng run rẩy, trong lúc vẻ mặt của Trình Dĩ Sênh đắm đuối mê ly, đột nhiên cô túm cái gối phía sau lên nện vào mặt của Trình Dĩ Sênh! Ngay khi anh ta giật mình kinh ngạc, trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết hung hăng đạp anh ta một cước, sau đó bò dậy hướng về phía trên lầu chạy đi!

Cô nóng lòng muốn nhìn thấy con trai, nhất định phải nhìn thấy con trai ngay lập tức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status