Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 277: Cái gì gọi là thảm, tôi không ngại dạy cho cô


Lửa giận dâng tràn trong lồng ngực, trong đầu đều là những khổ sở đau đớn mà Thiên Tuyết đã từng gánh chịu, còn có nỗi uất ức và tổn thương mà mẹ con cô đã trải qua...... Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang la lối om sòm càn quấy lôi kéo y phục của mình, đột nhiên hung ác đẩy một cái, ‘Phịch!’, cô ta ngã trên ghế dài.

Khớp xương của mấy ngón tay thon dài trắng bệch, trên mu bàn tay nổi gân xanh, Nam Cung Kình Hiên dùng sức bóp cổ cô ta, trên gương mặt tuấn tú trầm tĩnh lộ vẻ băng hàn lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: "La Tình Uyển, mới có như vậy mà cô đã kêu thảm rồi à? Ngay cả làm chuyện xấu mà cũng có lý do, cô thật sự là người đã từng cùng tôi chịu ảnh hưởng nền giáo dục tây phương đây sao? Tôi không thích cô, thế mà cô có thể nổi điên thành ra thế này, nếu như ba mẹ cô cũng không thương cô, có phải cô sẽ đi tự sát hay không??...... Đến cùng thì mặt mũi của cô có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến mức có thể lấy an nguy sinh mạng cùng với chung thân hạnh phúc của người khác ra đùa giỡn sao? Khổ sở mà người khác đã từng gánh chịu, đặt ở trên người cô lại kêu la bi thảm, còn nói là không chịu nổi...... Đầu óc cô bị làm sao vậy?? Nếu như gương mặt này là quan trọng nhất với cô, vậy tôi thật sự nên lột lớp da mặt này triệt để một chút, để người khắp thiên hạ đều biết cô có bao nhiêu hung ác ti tiện! Mẹ nó, cái gì gọi là thảm, tôi không ngại dạy cho cô!"

"Kình Hiên......" Mẹ La nhìn bọn họ dây dưa, trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy tới khuyên can: "Cháu đừng...... Đừng đối xử với Tình Uyển như vậy, thân thể con bé không khỏe, con bé cũng là bị ép......"

"Cút ngay cho tôi!" Bốn chữ rét lạnh như băng, nổ tung ở hành lang trống trải.

Mẹ La bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hơi run rẩy, một câu nói cũng không dám nói nữa.

"Cái gì tôi cũng không có...... Bác trai đã không còn đồng ý chuyện tôi kết hôn với anh, anh buông tha cho tôi đi!" Đôi mắt của La Tình Uyển đỏ hồng, run giọng quát lớn: "Anh hài lòng chưa? Anh có thể đoàn tụ với tình nhân và con trai của anh, không ai ngăn trở các người nữa! Hiện giờ tôi lâm vào tình cảnh như thế này còn chưa đủ sao? Rốt cuộc anh còn muốn thế nào?!"

Người mình thích nhất, ở trước mặt mình nói những lời ác độc, tất cả tựa như dao găm, một tấc lại một tấc đâm vào trái tim của cô ta! Cô ta rất xấu xa, rất ti tiện, đã làm qua rất nhiều chuyện không thể tha thứ! Nhưng có một chuyện cô ta làm đúng...... Cô ta yêu anh...... Yêu một cách vô điều kiện, yêu điên cuồng, yêu đến mất cả lý trí...... Nhưng cuối cùng, đổi lấy chỉ là những lời nói độc ác của anh, giống như từng làn roi hung hăng quất lên trên mặt cô ta! Đau...... Đau đến cả người cũng không còn tri giác!

Từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống, lồng ngực La Tình Uyển phập phồng, cúi đầu thở dốc.

"Tôi không ngại nói cho cô biết tôi muốn thế nào," Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, từng chữ mang theo sát khí hung ác, như khói mù lượn lờ trên không trung: "La Tình Uyển, đừng tưởng cứ như vậy là coi như xong...... Những uất ức mà Thiên Tuyết đã từng chịu, cộng với tổn thương của Tiểu Ảnh, từng khoản tôi đều nhớ rất rõ, không còn thể diện cô còn thân thể, không còn thân thể cô còn có gia đình, không còn gia đình cô còn tôn nghiêm...... Cô cứ lẳng lặng chờ đi, tôi sẽ trả lại những báo ứng kia từng chút từng chút, tí xíu cũng không rơi rớt, để cho cô biết, cái gì mới gọi là thảm."

La Tình Uyển trợn to hai mắt, hô hấp cũng cạn kiệt sắp nghe không nổi nữa.

Nam Cung Kình Hiên buông cô ta ra, chậm rãi đứng dậy, thân thể cao ngất tựa như Satan địa ngục, vào thời khắc này, dang đôi cánh màu đen ra, che phủ bầu trời bao la của cô ta thành một vùng u ám tăm tối.

Ai cũng không biết, kế tiếp sẽ có một trận cuồng phong mưa bão xảy ra.

*****

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang rền đáng sợ, kèm theo đó là trời đổ mưa.

"Em đã nói anh nên nằm viện thêm vài ngày, cả tuần nay thời tiết không tốt, anh lại cứ nhất định hôm nay phải xuất viện." Đứng ở dưới ô dù do hộ vệ che, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, nhìn bọn họ mang tất cả đồ đạt trong phòng bệnh đi ra ngoài, thật sự là có chút lo âu.

Hai chiếc xe dừng ở cổng bệnh viện, Nam Cung Kình Hiên đóng cóp sau của một chiếc xe, bóng dáng cao ngất mạnh mẽ đi về phía cô, lấy cây dù trong tay hộ vệ, thuận tay kéo cô qua ôm vào trong lòng.

Ôm thân thể ấm áp vào trong ngực, Nam Cung Kình Hiên có phần tham luyến, ôm chặt một chút.

"Em nhìn xem, anh đã không sao, mỗi ngày em phải chạy hai nơi nhà và bệnh viện, mệt mỏi chết đi được, anh về sớm em cũng đỡ mệt." Cánh tay của anh vô vùng có lực, mặc dù vẫn không thể cầm vật gì nặng, nhưng đại khái đã tốt hơn, vết thương cũng đã rất nhạt sắp không nhìn ra.

Dụ Thiên Tuyết cảm giác trong hơi thở tràn đầy mùi vị của anh, cũng không giãy giụa, ôm chặt thắt lưng tinh tráng của anh: "Anh cảm thấy anh về nhà là tốt sao? Bây giờ em đang ở bên khu Bích Vân, tạm thời Tiểu Ảnh đang ở với ông nội của nó, Thiên Nhu vẫn còn đang ở cùng em, nhưng nếu anh về nhà rồi, sau này em không thể nhìn thấy anh mỗi ngày, còn không bằng anh cứ ở trong bệnh viện."

Giong của cô càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhỏ.

"Ha......" Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt cười ra tiếng, nhẹ nhàng nâng mặt của người trong ngực lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, giọng khàn khàn: "Luyến tiếc không muốn anh xuất viện, sợ không nhìn thấy anh?"

Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi: "Gần đây rất loạn, hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng em lại không biết xảy ra chuyện gì, trừ chuyện anh hủy bỏ hôn ước với La Tình Uyển thì cái gì em cũng không biết, nhưng nhà họ La sẽ đồng ý sao? Sao anh làm được? Còn Trình Dĩ Sênh nữa, không biết tại sao cũng không nhìn thấy anh ta, hình như tất cả đều rất bình thản, nhưng anh có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không? Em không muốn đầu óc cứ mờ mịt như vậy."

Mưa to bàng bạc, nhìn vẻ mặt hoang mang của người mình yêu, lòng anh tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

"Mưa lớn quá, bà xã, chúng ta lên xe rồi nói." Nam Cung Kình Hiên hôn khóe miệng của cô một cái, mỉm cười nói.

"...... Dụ Thiên Tuyết hít một hơi, nhìn chằm chằm anh: "Ai là bà xã của anh?"

"Em," Nam Cung Kình Hiên trả lời rất dứt khoát, cúi người mở cửa xe cho cô, nhẹ nhàng kéo thắt lưng cô qua: "Em là bà xã của anh, là mẹ của Tiểu Ảnh, còn cái sợ gì mà không dám đến nhà anh?"

"Hiện tại em không phải!"

"Đây là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!" Nam Cung Kình Hiên xếp cây dù lại, ngồi xuống cùng cô.

"Anh vẫn chưa nói cho em biết, anh sẽ hủy bỏ hôn ước với nhà họ La như thế nào?" Dụ Thiên Tuyết thật sự rất tò mò, không nhịn được hỏi tới.

Nam Cung Kình Hiên dang hai cánh tay gác trên lưng ghế, gương mặt tuấn tú sáng ngời chói mắt, nở nụ cười yếu ớt, một cách tay choàng qua bờ vai của cô: "Em không vui sao? Có thể hủy bỏ hôn ước, ít nhất anh đã thực hiện được cam kết bước thứ nhất với em, bước thứ hai là phải giữ mình trong sạch, bà xã, hiện giờ gia thế của anh trong sạch, hơn nữa, kể từ khi quen biết em cho tới nay, anh chưa làm bừa làm loạn với bất kỳ phụ nữ nào, cũng coi như là thật sự sạch sẽ, bà xã, em có muốn anh hay không?"

Dụ Thiên Tuyết bị lời nói của anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, vội vàng che miệng của anh lại.

Bên ngoài rắc rắc tiếng mưa rơi, cô cau mày, nhỏ giọng nói: "Anh không biết đằng trước có tài xế à, còn nói lớn tiếng như vậy!"

Hết chương 277
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status