Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 285: Loại chuyện như vậy, không có đúng hay sai


Cả người Nam Cung Kình Hiên bỗng cứng đờ, dưới màn đêm mông lung, lồng ngực cũng tràn đầy sự cảm động cùng đau xót, giống như nghe được những lời êm tai nhất trên thế giới.

Nâng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bóng loáng mềm mại của con trai, giọng anh khàn khàn: "Cám ơn bảo bảo, đây là quà sinh nhật tốt nhất mà ba nhận được."

Dường như biết xảy ra chuyện gì, Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào động lòng người.

*****

Trong phòng khách tĩnh lặng, Dụ Thiên Tuyết mở cửa đi vào.

Trước mặt là một mảnh tối đen, chỉ có đèn bàn nho nhỏ bên cạnh sofa được bật sáng, một mình Thiên Nhu co rúc ở trên sofa.

"Dì út!" Tiểu Ảnh đi tới, đổi dép đi trong nhà, chạy về phía Thiên Nhu.

Thiên Nhu đang ngủ lim dim, chỉ cảm thấy một đoàn mềm mại bổ nhào tới mình, theo bản năng vươn hai tay ra tiếp được, ôm vào trong lòng.

"Là cháu à......" Thiên Nhu mơ màng nhìn bảo bảo tinh quái trong ngực, nghiêng đầu sờ sờ đỉnh đầu cậu bé: "Mọi người ăn cơm xong trở lại?"

Thời điểm ở bệnh viện bọn họ chỉ nhìn thấy mặt nhau, Tiểu Ảnh rất có cảm tình với dì út này, không giống sự kính trọng cùng mến yêu đối với mẹ, dì út có vẻ trẻ tuổi hoạt bát hơn một chút, có thể chơi đùa cùng cậu bé.

"Dạ, hôm nay là sinh nhật của ba cháu! Ở nhà ông nội ăn mừng sinh nhật ba, dì út nên đi qua đó xem nha, mẹ thật uy vũ! Mẹ đã hung hăng giáo huấn bà dì có cái miệng rất thúi đó một trận!" Tiểu Ảnh siết quả đấm, nói sinh động như thật.

Trong lòng Thiên Nhu run lên, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tiểu Ảnh.

Cô vội vàng cầm lịch trên bàn lên, nhìn cái ngày mà mình đã vẽ vòng tròn, còn dùng bút đỏ vẽ mấy trái tim ở chỗ đó, thế mới nhớ hôm nay là sinh nhật của Nam Cung Kình Hiên, nhưng ngay sau đó có một bóng đen bao trùm qua, là Dụ Thiên Tuyết đi tới bên này để treo khăn quàng cổ, cô nhè nhẹ hít sâu một hơi, vội vàng lật úp cuốn lịch xuống bàn.

"Chị, chị về rồi." Cô khàn giọng nói.

"Ừ, trễ như thế Tiểu Nhu còn chưa ngủ, là chờ chị à?" Dụ Thiên Tuyết cười yếu ớt hỏi.

Thiên Nhu lơ mơ gật đầu, có phần không dám nhìn nụ cười của chị, nhưng mơ hồ cảm thấy chỉ có phụ nữ đang hạnh phúc trong tình yêu mới có nụ cười như thế, hiện tại chị đang rất hạnh phúc, còn cô, chính là một người cô đơn.

"Tiểu Ảnh buồn ngủ chưa? Là tự mình tắm, hay để mẹ tắm cho con?" Dụ Thiên Tuyết ngồi chồm hổm xuống hỏi.

Tiểu Ảnh tránh khỏi lồng ngực của Thiên Nhu: "Tự con tắm! Mẹ ngủ ngon, dì út ngủ ngon!"

Nói xong, Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, hôn một cái lên trên mặt Dụ Thiên Tuyết, lạch bạch chạy đến phòng tắm.

Trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

"Chị, thật xin lỗi," Chờ đợi hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh, Thiên Nhu không nhịn được, hít một hơi ngước mắt nói: "Chị, em không nên gọi điện thoại cho Nam Cung, không nên luôn kiếm cớ để tìm anh ấy, em biết rất rõ hai người là một đôi, thật xin lỗi, em không nên phá hoại quan hệ của anh chị."

Dụ Thiên Tuyết cũng ngước mắt nhìn em gái, ánh mắt trong suốt như nước.

Đã nhiều năm, cô gái ngây thơ trong lòng cô, vẫn như xưa, có thể dũng cảm đối mặt với mọi chuyện.

"Chị cũng có lỗi với em," Duỗi tay bao trùm tay của Thiên Nhu, cô nhẹ giọng nói: "Có thể thích một người thật sự rất không dễ dàng, thế nhưng chị lại khiến tình yêu đầu đời của em phải chết non, chị cũng rất xin lỗi."

Mắt Thiên Nhu từ từ dâng lên nước mắt, hít hít lỗ mũi nói: "Nhưng chị ơi, em biết em và Nam Cung không có khả năng, nhưng em, có thể trong một thời gian ngắn em vẫn không thể ngừng thích anh ấy được, như vậy chị cũng có thể tiếp nhận sao?"

"Em thích gì ở anh ấy?" Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi.

Thiên Nhu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, giờ phút này, ngẫm nghĩ một chút, cắn môi, khó khăn nói: "Em cũng không rõ lắm, em chỉ cảm thấy anh ấy rất thần bí, rất cường đại, rất có sự dụ hoặc, anh ấy rất quan tâm em, chăm sóc mọi phương diện sinh hoạt của em, nhưng cũng rất xem nhẹ em, không để ý đến tâm tình của em, không phát hiện em thích anh ấy, nhưng vẫn khiến em không thể tức giận......"

"Có khả năng anh ấy sẽ cự tuyệt em, em cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nhưng một khi chúng ta còn liên lạc, anh chị vẫn cùng xuất hiện ở trước mặt em, nhìn anh ấy đứng ở bên cạnh chị thì em cảm thấy có chút không chịu nổi, anh ấy đứng ở nơi đó, có thể bất động, có thể cái gì cũng cần không làm, cũng sẽ khiến ánh mắt của em không thể di chuyển......"

Nước mắt ấm áp thấm ướt hốc mắt, Thiên Nhu cầm tay Dụ Thiên Tuyết, có chút thống khổ cúi đầu: "Chị...... Em như vậy có phải rất ti tiện hay không...... Em không phải là đứa em gái tốt của chị, chị đã hao hết tâm lực chữa khỏi mắt cho em, nhưng khi em mở mắt, người đầu tiên lại không phải là chị, em lại còn thích người mà chị yêu......"

"Loại chuyện như vậy không có đúng hay sai, Tiểu Nhu, em đừng khóc," Dụ Thiên Tuyết đau lòng ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô: "Chị biết em cũng không muốn như vậy......"

Dường như vận mạng trêu đùa, ai cũng không muốn như thế, nhưng thượng đế cứ luôn muốn đặt người ta ở vị trí khó xử như vậy.

Loại chuyện như thế, càng dây dưa, càng không có kết quả.

*****

Sáng sớm, ở bệnh viện tràn ngập mùi nước sát trùng.

"Tại sao nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra? Hôm qua em chỉ không cẩn thận, đoán chừng thật sự là do ăn đồ hư......" Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn người đàn ông phía sau, nhẹ giọng nói.

"Tới kiểm tra một cái vẫn tốt hơn là mặc kệ," Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng xoay bả vai cô lại: "Tối qua thế nào? Không có chuyện gì chứ?"

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, ngước mắt lên, có chút trách cứ nhìn anh: "Anh gây họa lại bắt em phải giải quyết, hận anh chết đi được."

Nam Cung Kình Hiên thích nhìn biểu tình phiền lòng khẽ cau mày như vậy của cô nhất, cười yếu ớt ôm cô vào trong ngực, khàn giọng nói bên tai cô: "Chúng ta cũng không giải quyết được, loại vấn đề này, chỉ có thể để thời gian giải quyết."

"Số 11, Dụ Thiên Tuyết!"

Bên trong đang kêu tên cô.

Phòng bệnh trắng toát, bác sĩ cầm lịch khám bệnh, nhìn cảnh tượng này, đột nhiên trong đầu Dụ Thiên Tuyết hồi tưởng lại mấy chuyện năm năm trước, vốn không phải e ngại tới bệnh viện, lại càng không e ngại khám bệnh, chẳng qua sau chuyện năm năm trước, cô bắt đầu sợ những thứ dụng cụ lạnh như băng kia trong bệnh viện.

Trên cánh tay của cô, còn lưu lại vết sẹo do kìm giải phẫu hung hăng đâm vào.

Năm đó, những cảnh tượng đầm đìa máu tươi kia, cô không thể quên được.

Một bàn tay ấm áp choàng tay qua thắt lưng của cô, ôm cô thật chặt vào trong một lồng ngực ấm áp, giữa thân thể đang dán chặt của hai người, một bàn tay khác sờ soạng bao trùm ở bụng cô, ấm áp an ủi.

"Thiên Tuyết...... Anh sẽ không tổn thương em nữa, mấy chuyện giống năm năm trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa......" Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói bên tai cô, hơi thở ấm áp nóng bỏng cuốn đi ý thức của cô: "Ngoan, anh ở bên ngoài chờ em, đợi em, không cần sợ hãi......"

Có ai ngờ, người đàn ông vốn tổn thương cô sâu sắc nhất, bây giờ lại cho cô sức lực và tình yêu sâu đậm nhất! Dụ Thiên Tuyết run run nhắm mắt lại, ôm anh thật chặt, cũng cảm giác được mình bị anh ôm chặt.

Hết chương 285
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status