Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 293: Không phải anh đã chạy rồi sao, vì sao còn tới tìm tôi? !


Nữ y tá có chút bực mình, nhưng vẫn cầm đồ đạc hướng lầu bốn đi tới.

Đại sảnh tạm thời trống vắng.

Người đàn ông lẳng lặng đứng thẳng, y phục trên người rất dơ bẩn, dường như đã mặc lâu rồi, cô y tá trẻ ngồi gần đó có chút không chịu nổi, làm bộ đứng dậy đi rót nước, phẩy phẩy trước mũi rời đi.

Trước bàn tiếp tân trống trải, nhất thời không có một người nào.

Phía trên trần, ở bên trái có camera, nhưng từ góc độ camera chỉ có thể nhìn thấy quần áo cùng hình dáng đại khái của người đàn ông, cái nón kéo rất thấp, không ai có thể nhìn ra mặt mũi của anh ta đến tột cùng là trông như thế nào, nhiều lắm chỉ có thể nhìn thấy một mảnh râu ria.

Cái nón nhẹ nhàng chuyển động, người đàn ông nhìn thoáng qua xung quanh hai lần, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rời đi theo một phương hướng khác với cô y tá, anh ta đi lên lầu bốn.

Không đi thang máy, anh ta trực tiếp đi vào cửa thoát hiểm của bệnh viện.

Đẩy cửa lối thoát hiểm của lầu bốn ra, nhìn thấy nữ y tá đưa đồ đạc đi vào vừa rời đi, cửa phòng bệnh VIP nhẹ nhàng đóng lại, người đàn ông dừng lại chốc lát, sau đó đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh tối đen.

Người đàn ông lành lạnh cười, chậm rãi đi tới phương hướng giường bệnh.

Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng bên ngoài hành lang lờ mờ chiếu vào bên trong, La Tình Uyển đang ngủ nhưng luôn có chút dật vờ, cảm giác được cửa phòng bị người ta đẩy ra mấy lần, cảm giác được có người lạ đến gần sau đó rời đi, thế nhưng bây giờ mùi hương lạ kia đang kề bên, khẽ kích thích cô ta, làm cho cô ta cau mày, không nhịn được lim dim lật người một cái.

Trong mê man, cô ta hơi mở mắt, chỉ thấy trong bóng tối có một đôi mắt lạnh lùng phát sáng.

La Tình Uyển nhắm mắt lại lần nữa, nhưng nháy mắt sau đó, toàn thân cô ta run rẩy, trợn to hai mắt xoay người lại, vừa muốn thét chói tai ra tiếng đã bị người đàn ông xông lên hung hăng bịt miệng!!

" Ư...... Đừng......" La Tình Uyển chỉ cảm thấy miệng mũi bị người bịt kín, trời đất quay cuồng tối tăm, một mùi hôi thúi kích thích ập tới, rất rõ ràng là một thân thể phái nam to lớn đang áp chế cô ta, cô ta ngồi quay lưng trên giường bệnh, bị người gắt gao bịt miệng, một chút xíu âm thanh cũng không thể phát ra được, cô ta liều mạng quẫy đạp, nhưng càng lúc càng hít thở không thông.

Bàn tay kia, thô ráp, hung ác ngoan độc, giống như muốn bức cô ta đến tuyệt lộ.

La Tình Uyển trợn to hai mắt, sắc mặt đỏ tía, trong mắt bắt đầu chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt, có cảm giác mình sắp hít thở không thông.

"Khó chịu đúng không?" Người đàn ông cúi đầu dán sát cô ta, khàn giọng hỏi: "Có cảm giác mình sắp chết đúng không?...... Đừng lên tiếng, đáp ứng tôi không lên tiếng không kêu la, tôi sẽ thả cô ra...... Nếu không, tôi sẽ tự tay dùng cái gối làm cho cô ngạt thở......"

La Tình Uyển đã gần như hít thở không thông, đôi mắt đỏ hồng, liều mạng bẻ tay của đàn ông, khốn khổ gật đầu.

Người đàn ông chậm rãi buông lỏng tay, cho cô ta hô hấp một chút.

Trong lòng La Tình Uyển vô cùng kinh hãi, cả người cũng suýt té ngã...... Cô ta ho khan ra tiếng, nhưng người đàn ông chỉ cho cô ta hít thở mà thôi, tay vẫn còn đang bụm miệng cô ta, sự ngang ngược cùng hành động ngoan độc quen thuộc kia, ngay lập tức khiến La Tình Uyển biết người này là ai.

"Trình...... Dĩ Sênh......" Giọng cô ta mơ hồ không rõ, ho khan, nghẹn ngào run giọng kêu lên cái tên này.

Trong bóng tối, Trình Dĩ Sênh thở hổn hển, cúi đầu hôn lên mu bàn tay đang bẻ tay mình, giọng khàn khàn: "Thật biết nghe lời, còn biết là tôi à...... Thật sự là không có uổng công yêu thương cô......"

"Buông tôi ra......" Giọng của La Tình Uyển không rõ ràng, mặt đầy lệ, tinh thần bị sự kinh hãi làm cho hoang mang, nức nở cầu xin: "Buông tôi ra...... Tôi không kêu, tôi bảo đảm không kêu......"

Trình Dĩ Sênh lạnh lùng cau mày, nở nụ cười, chậm rãi buông tay.

La Tình Uyển vuốt vuốt cổ của mình, liều mạng hô hấp, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, tràn đầy, nóng bỏng.

"Trình Dĩ Sênh......" La Tình Uyển đè nén tiếng khóc thút thít, theo bản năng lui về phía sau, thấp giọng khàn khàn nói: "Sao anh lại ở đây? Tại sao anh cứ bất thình lình xông tới dọa tôi!!! Ở bên ngoài có người đang đuổi giết anh...... Kình Hiên cùng Nam Cung Ngạo đều đang đuổi giết anh, không phải anh đã sớm chạy rồi sao?! Tại sao còn chạy đến đây tìm tôi làm gì???"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status