Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 335: Kết cục (bảy)


Đôi môi mỏng nhẹ nhàng in ở mi tâm của cô, anh tiếp tục nói: "Đáp ứng anh, nghỉ ngơi thêm vài giờ chờ tâm tình của em ổn định lại, ít nhất không còn kích động như thế này, khi đó anh sẽ dẫn em đi nhìn Thiên Nhu, mặt của em ấy xác thực là bị thương, nhưng đã được tiêm thuốc mê nên không còn quá đau đớn, có vài thứ thật sự bị phá hủy, đó không phải là điều chúng ta muốn nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể chữa trị, em có hiểu không?"

"Dáng vẻ hiện giờ của em, nếu qua đó thăm em ấy, em ấy sẽ thật cho là nửa đời sau của mình đã bị hủy." Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói bên tai cô.

Dụ Thiên Tuyết đã mất đi tất cả sự chống đỡ, nước mắt ấm áp rơi xuống, chỉ có thể để anh ôm chặt, cúi đầu chôn mặt ở trong ngực anh, xoa dịu tâm tình thống khổ của mình.

Hôn lễ của cô, hôn lễ cả đời khó quên của cô, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.

Cảm giác được thân thể của cô run rẩy, Nam Cung Kình Hiên ôm cô càng chặt hơn, vuốt tóc cô để cô có được sự trấn an cần thiết, mẹ Ngô đi tới: "Thiếu phu nhân, ăn chút cháo chứ? Bận rộn hôn lễ từ sáng vẫn chưa ăn gì, dù lát nữa phải đi bệnh viện thì cũng ăn no bụng trước đã, được không?"

"Đặt ở chỗ đó, để cháu." Nam Cung Kình Hiên hướng về phía mẹ Ngô lộ ra một ánh mắt cảm kích, ý bảo bà đặt ở trên bàn.

Mẹ Ngô gật đầu rồi đi xuống, Nam Cung Ngạo tiễn hết tân khách, sau đó đi vào phòng sách dỗ hai đứa bé vừa bị dọa sợ, nhìn cả hai thật vất vả mới trấn định lại, đang vùi đầu ăn điểm tâm, lúc này ông mới than thở đi ra ngoài.

"Dám gây chuyện trong hôn lễ của nhà Nam Cung chúng ta, lão La này quả thực là không muốn sống nữa!" Ánh mắt sáng quắt lộ ra sát khí nhàn nhạt, siết chặt cây gậy trầm giọng nói.

"May mà nha đầu Thiên Tuyết không có bị thương, cô bé kia ——" Trong mắt Nam Cung Ngạo lộ ra sự nghi ngờ.

"Là em gái của Thiên Tuyết, đã đưa đến bệnh viện," Nam Cung Kình Hiên ôm lấy người trong ngực, thản nhiên nói, ngước mắt nhìn chằm chằm ông: "Ba, chuyện lần này, để con xử lý."

Nam Cung Ngạo hiểu ý tứ của con trai mình, gật đầu một cái, theo chuyện càng ngày càng nhiều, ông cũng càng ngày càng cảm nhận được cô con gái của nhà họ La kia rốt cuộc là loại người như thế nào, vẫn luôn không hiểu tại sao ban đầu mình lại che chở một cô gái có tâm địa ác độc như vậy, giờ phút này, ông lại cảm thán 'biết vậy chẳng làm'.

Nam Cung Dạ Hi trở về từ bên ngoài, sắt mặt tái mét.

"Con chạy đi đâu? Sao lăn qua lăn lại thành ra thế này?" Nam Cung Ngạo cau mày nói.

"Con đi cục cảnh sát!" Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng: "Con đi theo nói với cảnh sát tiếp nhận vụ án, lần này không xử lý mạnh tay, con bảo đảm làm cho cả nhà anh ta lăn lộn không nổi ở thành phố Z này, thiên vương lão tử đi cầu tình cũng không được! Con cảm thấy bản thân mình đã đủ không biết xấu hổ, không ngờ so với con thì người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ hơn! Hủy dung đúng không? Ép con nóng nảy, con cũng trực tiếp tìm vài người hủy cô ta y hệt như thế! Để cô ta nếm thử mùi vị không biết xấu hổ cả đời!"

Ở cửa phòng sách, hai cô cậu nhóc kia nhô đầu ra.

Trình Lan Y thút tha thút thít: "Thấy chưa, mẹ chị lại đang hù dọa người, mẹ chị nói chuyện luôn rất ác độc."

Tiểu Ảnh kéo vành nón thấp xuống, siết chặt gương mặt của cô bé: "Chị biết cái gì, đối đãi với người xấu thì phải nói chuyện thật hung ác, cô không có điểm nào tốt, chỉ điểm này, ngoan độc, em thích!"

Trình Lan Y vẫn mơ mơ màng màng như cũ: "Không phải mẹ muốn đi hại người sao?"

Tiểu Ảnh rối rắm, trực tiếp giải thích: "Mẹ chị là muốn đi bắt người làm chuyện xấu trong hôn lễ của ba mẹ em, tử hình dì ta, cho dì ta ngồi tù, chịu đau khổ! Để xem dì ta còn dám đi ra ngoài hại người hay không!"

"Em nói là dì Uyển à?" Trình Lan Y nhận biết La Tình Uyển.

"Phi!" Ánh mắt Tiểu Ảnh lạnh buốt nhìn sang: "Chị còn kêu bà điên đó là dì Uyển, tuyệt giao với chị!"

Trình Lan Y co rúm lại một chút, cũng ngôn từ chính nghĩa nói: "Chị biết mà, là dì ấy tạt gì đó vào chị Thiên Nhu, chị Thiên Nhu mới bị thương, chị đâu có ngốc, chị nhìn thấy rõ ràng, nhưng chị. . . . . ."

Tiểu Y Y rũ đầu xuống, lại muốn khóc.

Tiểu Ảnh cũng có chút thương tâm, nghĩ nghĩ một chút lại nói nhỏ bên tai cô bé: "Chị không thấy dì út chỉ bị tạt trúng bả vai cùng nửa bên mặt thôi sao? Ba em sẽ có biện pháp làm cho dì út bình phục, hiện tại y học rất phát triển!"

"Có thật không?"

"Thật, em cảm thấy nhất định có thể!" Tiểu Ảnh gật đầu một cái. . . . .

"Con làm việc đừng có luôn hấp tấp như vậy," Nam Cung Ngạo nhìn chằm chằm con gái, giọng nói tuy trách cứ, nhưng trong nội tâm lại rất vui mừng: "Mới vừa ly hôn con chạy khắp nơi làm gì, nhìn dáng vẻ cay cú của con mà xem, sau này còn ai dám cưới con hả?"

"Con thế nào? Con rất xinh đẹp!" Nam Cung Dạ Hi tiếp tục nâng cằm: "Chuyện duy nhất làm cho con có cảm giác thành tựu trong mấy năm nay chính là bảo dưỡng tốt, chậc, đi ra ngoài có ai dám nói con là mẹ của một đứa con gái năm tuổi? Chị nói đúng không chị dâu!"

Nhìn dáng vẻ mất hồn của Dụ Thiên Tuyết, Nam Cung Dạ Hi đi tới ngồi chồm hổm xuống nói: "Dụ Thiên Tuyết, trước kia tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, lần này tôi sẽ không phụ lòng cô, chuyện em gái cô cứ để tôi lo, tôi có biện pháp khiến người phụ nữ kia muốn sống không được muốn chết cũng không thể! Tương lai tôi còn muốn em gái cô làm phù dâu cho tôi, nếu mặt của cô ấy bị phá hủy, ai làm dâu phụ cho tôi?"

Nam Cung Kình Hiên nghe cô xưng hô đổi tới đổi lui thì có chút nhức đầu, khẽ nhíu mày: "Cô có thể xưng hô đứng đắn được không? Chị dâu chính là chị dâu, đừng có đổi tới đổi lui, trước kia chưa kết hôn gọi như thế nào cũng tùy cô, bây giờ nhất định phải đổi."

"Dạ, dạ dạ dạ," Nam Cung Dạ Hi giơ hai tay lên: "Anh, em sai rồi, được chưa?"

Trong bầu không khí như vậy, tâm tình nặng nề của Dụ Thiên Tuyết hơi thả lỏng một chút, vỗ vỗ trán của mình, nức nở nói: "Cám ơn cô, Dạ Hi."

Nam Cung Dạ Hi ngọt ngào cười rộ lên: "Không cần cám ơn, tương lai tìm cho tôi một người đàn ông tốt là được, ánh mắt của chị tốt như vậy."

Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới bật cười.

"Được rồi, em khẳng định em đã không sao, anh đưa em đến bệnh viện nhìn Tiểu Nhu một chút được không? Hiện tại nhất định là con bé rất khổ sở, em là chị, không thể không ở đó cùng con bé." Cô nhẹ nhàng cầm tay của Nam Cung Kình Hiên.

"Được, em ăn hết cháo xong, anh đưa em đi." Sắc mặt anh ôn hòa, mở miệng nói.

Dụ Thiên Tuyết cưỡng ép mình đè xuống tâm sự, ăn chút cháo, thay áo cưới, mặc một bộ quần áo đơn giản cùng anh lên xe, buổi dạ tiệc vốn định cho buổi tối đã bị hớ, biến thành tiệc riêng của nhà Nam Cung.

*****

Không biết đã là lần thứ mấy tới bệnh viện, cách cửa sổ thủy tinh, Dụ Thiên Tuyết che miệng lại, nhìn người nằm trên giường bệnh ở bên trong.

Thiên Nhu nằm ngửa, đầu nghiêng qua một bên, nửa bên mặt dán băng màu trắng.

Còn có trên vai, trên lưng.

Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lộ ra một đoạn ở bên ngoài mền, an tĩnh ngủ.

Thấy cô đang ngủ, Dụ Thiên Tuyết cũng không quấy rầy, mà trực tiếp đi tìm y tá trưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status