Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con

Chương 96-1: Nếu tôi quyết định nuôi em thì sẽ không bạc đãi em (1)


Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ xe màu trà chiếu vào trên thân thể hai người đang ôm nhau dây dưa, bả vai cường tráng của Nam Cung Kình Hiên che cô kín đáo, trong đôi mắt thâm thúy dâng lên sự đau lòng và khát vọng.

Cô gái này, lại có thể không kịp chờ đợi mà muốn rời khỏi anh như vậy.

Cánh tay càng siết chặt thêm một chút, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng hôn cô, cảm thụ được hơi thở yếu kém và hành động thoáng giãy giụa của cô, sự trống không và mất mác trong lòng bị treo ngược lên, ôm chặt cô hôn sâu hơn, anh không muốn để cho cô gái này né tránh, trước khi anh không còn hứng thú thì vĩnh viễn cũng không thể để cho cô né tránh!

Chỉ là, có một ngày anh sẽ không còn hứng thú à…..

Càng đến gần cô anh càng muốn càng muốn cô, càng phải là cô, rồi lại thế nào cũng không bỏ được cô…..

*****

Tay của Lạc Phàm Vũ đút trong túi quần, ưu nhã tựa vào chiếc tủ gỗ hồng trắc trong gian phòng trống trải, nhíu mày hỏi: “Có hài lòng chỗ này không? Hai phòng và một phòng khách, cậu muốn nhà nhỏ như vầy làm gì?”

Thân ảnh Nam Cung Hình Hiên cao lớn rắn rỏi chầm chậm đi qua đi lại trong căn phòng không rộng rãi nhưng ấm áp dễ chịu, đôi mắt sâu xa uy nghiêm đánh giá, nghe lời Lạc Phàm Vũ hỏi thì chỉ nhếch khóe miệng một cái: “Mắc mớ gì tới cậu!”

Lạc Phàm Vũ cũng cười, chậm rãi rút ra một điếu thuốc từ trong túi, ưu nhã cất giọng hỏi: “Muốn ‘kim ốc tàng kiều’ (1) thì cũng tìm nơi nào tốt một chút, không phải bên cậu mới xây dựng một khu nhà cao cấp sao? Điều kiện nơi đó so với ở đây tốt hơn nhiều, cậu nói một câu là có thể lấy mấy căn sao còn dựa dẫm vào chỗ của mình?”

“Cô ấy không thích loại nhà biệt thự đó.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng khẳng định, đi tới trước bàn nhìn chiếc đèn màu vàng nhạt mà phần lớn phụ nữ yêu thích đang được đặt trên bàn, giơ ngón tay thon dài gõ gõ, cười nhạo nói: “Cô gái ngốc!”

“Đần cậu còn thích? Còn tích cực thay người ta tìm nhà, mẹ kiếp, cậu đúng là đê tiện."

“Mình có nói mình thích sao?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng xoay người trừng mắt nhìn anh: “Chẳng qua chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, mình cũng chưa nghiêm túc cậu nghiêm túc như thế làm cái gì?”

“Cậu.....” Lạc Phàm Vũ cau mày theo dõi anh hai giây lại bất đắc dĩ gật gật đầu, thật sự là bại bởi người đàn ông này: “Mình để cho cậu ương ngạnh cứng miệng, một ngày nào đó cậu sẽ phải thừa nhận cậu có cảm giác đối với Thiên Tuyết! Nếu không, sao ngay cả La Tình Uyển mà cậu cũng chưa hề phí tâm lo lắng qua, đây chỉ là tình nhân tại sao cậu lại hao tâm tốn sức, cậu quả thật có bệnh mới có thể như vậy!”

Nam Cung Kình Hiên mím môi không nói, chỉ là nhớ tới cô gái Dụ Thiên Tuyết kia cũng thường nói anh có bệnh, chết tiệt, chẳng lẽ tinh thần anh thật sự có vấn đề, trước đây, anh đối với phụ nữ đâu có để ý như thế này?

Nghĩ tới đây gương mặt tuấn tú lạnh như băng có hơi không nhịn được, bực mình giơ tay kéo hộc tủ của tủ âm tường ra, quét mắt nhìn mấy bộ y phục lưa thưa bên trong, quát lớn: “Cậu nghèo kiết xác phải hay không?! Ngay cả tủ quần áo cũng trống không, cậu cho rằng ai tới đây ở?!”

Một câu nói khiến Lạc Phàm Vũ quả thật muốn phun ra, trừng to mắt mà nhìn anh, gương mặt tuấn tú nghẹn đỏ, nói: “Nam Cung Kình Hiên, cậu làm rõ cho mình, là phụ nữ của cậu muốn dời qua chứ không phải của mình! Cậu rất hi vọng mình biết rõ số đo 3 vòng của cô ấy hả?!”

Hờn giận trên mặt Nam Cung Kình Hiên giờ phút này mới giảm đi một chút, ý thức được là mình đã nói càn.

Lạnh lùng ‘Hừ’ một tiếng, Nam Cung Kình Hiên đóng hộc tủ lại, trong lòng đã quyết định sẽ mua y phục và một số đồ gia dụng hàng ngày khác, đây là khu vực ngoại thành cách xa khu vực thành thị, cảnh vật thanh u không khí trong lành, phong cảnh cũng coi như dễ chịu, giao thông không thuận tiện giống trong nội thành nhưng tuyến đường đi qua nơi đây vẫn rất nhiều, cách thiết kế vườn hoa càng khiến khu Bích Vân nhỏ này có thêm vài phần ấm áp thi vị, Nam Cung Kình Hiên đi một vòng đã nghĩ đến bộ dáng Dụ Thiên Tuyết có thể ổn định cuộc sống ở chỗ này, trong lòng hơi hơi hài lòng.

“Được rồi, lấy căn này, cậu giao chìa khóa cho mình rồi có thể đi.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.

Lạc Phàm Vũ trợn tròn mắt rồi từ từ nheo lại: “Ý tứ này là muốn mình đưa cho cậu? Mình đây cũng rất không tình nguyện nha, chẳng qua nếu là đưa cho người đẹp thì mình rất rộng rãi, bằng không cậu để cho cô ấy tự tới đây, chính tay mình đưa cho cô ấy, hả?”

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh: “Cậu muốn phụ nữ đến điên rồi phải hay không?!”

“Thật sự là mình muốn điên rồi, chỉ tiếc a..... Là phụ nữ của người khác!” Lạc Phàm Vũ nhéo nhéo mi tâm cười, bỗng nhiên ánh mắt lại mê ly nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên hỏi: “Mình nói, hiện tại Thiên Tuyết thật sự có quan hệ với cậu rồi hả? Cậu..... Đã làm cùng cô ấy?”

“Ừ.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt lên tiếng, một chữ cũng không nói thêm nữa.

Không hiểu sao tâm tình của Lạc Phàm Vũ lại phiền muộn, nhớ tới lần trước thấy cô là ở tiệc đính hôn của Dạ Hi, cô uống quá nhiều rượu nên mặt đỏ ửng bộ dáng đáng điềm đạm đáng yêu, thực sự không ngờ với tính tình quật cường và lòng tự trọng mạnh mẽ như cô gái ấy thế nào lại chung sống cùng với Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc là bị bao nhiêu uất ức mới có thể để cho mình cam tâm tình nguyện ăn nhờ ở đậu?

Hàng mày anh tuấn càng lúc càng nhíu chặt, Lạc Phàm Vũ lấy chìa khóa trong túi ra ném lên trên bàn cho Nam Cung Kình Hiên, theo bản năng liếc mắt xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua căn hộ đối diện, anh cũng có chìa khóa, chỉ là căn hộ bên này ánh sáng mặt trời chiếu tương đối nhiều thích hợp cho phụ nữ ở hơn mà thôi, trong lòng xẹt qua một ý tưởng nhạy cảm, đến khi cô gái này chuyển vào.....

“Tối nay mình sẽ dẫn cô ấy tới đây, cậu thông báo trước cho quản lý bên này.” Nam Cung Kình Hiên quyết định, nhàn nhạt nói ra chủ ý.

Gương mặt của Lạc Phàm Vũ như bị khói mù bao phủ, không hiểu hỏi lại: “Cậu lớn mật như vậy dám theo sát lui tới với cô ấy? Hả? Mình nghe nói sáng nay La Tình Uyển đã trở về, sao cậu còn dám ăn vụng ở bên ngoài? Hương vị của cô gái này thật tốt đến vậy?”

Nam Cung Kình Hiên cười cười, mị hoặc lan tràn: “Hương vị cũng không tốt lắm, chẳng qua là ăn không ngán mà thôi, tạm thời mình còn hứng thú với cô ấy, cô ấy trốn không thoát.”

“Vậy còn Tình Uyển? Cậu thật sự cho là cô ấy cứ thế mà mắt nhắm mắt mở?!

“Còn chưa kết hôn, cô ấy đừng nghĩ tới việc quản mình!”

“Vấn đề ở đây không phải là đã kết hôn hay chưa kết hôn, Nam Cung Kình Hiên, phụ nữ không dễ chọc đâu, cậu coi chừng không che chở được cho cô tình nhân nhỏ thuần lương này!”

“Thuần lương?” Nam Cung Kình Hiên chầm chậm cau mày: “Hừ, cô gái Dụ Thiên Tuyết kia cũng không có đơn thuần như thế!”

“Không đơn thuần chẳng lẽ là phức tạp hay sao? Có cô gái nào ham tiền tài địa vị của cậu bị cậu khi dễ ức hiếp thành ra như vậy mà còn ở lại bên cạnh cậu, hả? Cậu nói!” Lạc Phàm Vũ hơi tức giận, nhìn anh chằm chằm, nói.

“Mình dạy dỗ phụ nữ của mình cũng không tới phiên cậu nhúng tay vào, đối với việc anh tức giận thì Nam Cung Kình Hiên làm như không thấy, đôi mắt thanh lãnh khinh thường liếc mắt nhìn anh: “Từ khi nào thì cậu nhiều chuyện như thế rồi hả?”

Nhất thời Lạc Phàm Vũ cứng họng, cũng không biết mình đang lo lắng và rối rắm cái gì, mây mù tràn ngập, đột nhiên anh cảm thấy chắc là mình váng đầu rồi, dường như với Dụ Thiên Tuyết cũng không có đặc biệt gặp mặt bao nhiêu lần, cũng không tiếp xúc nhiều, làm sao lại ảnh hưởng sâu thế này rồi.

“Có thời gian mình sẽ qua chỗ của cậu ngồi chơi, đoán chừng có thể gặp được Tình Uyển, lâu rồi mình cũng không qua lại với chú La bên kia, lần này con gái của chú ấy trở về mình ít nhiều gì cũng nên bày tỏ một chút.”

“Tùy cậu.” Nam Cung Kình Hiên cảm thấy không có vấn đề gì.

“Bao lâu nữa thì Dạ Hi sinh? 2 hay 3 tháng?”

“Có lẽ khoảng hơn 3 tháng, không rõ lắm.”

Cậu, cái tên này, đoán chừng gần đây tâm tư đều ở trên người cô tình nhân nhỏ đi!”

“Mắc mớ gì tới cậu!” Nam Cung Kình Hiên cau mày, cảm thấy hôm nay người đàn ông này thật sự nói nhiều muốn chết!

(1)Kim ốc tàng kiều: bao dưỡng tình nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status