Chồng cũ, anh nợ em một đứa con

Chương 41: Rời đi bắt đầu một lần nữa



Tại thành phố Y, sắc mặt Ninh Quân Hạo tái mét nhìn một phần bản báo cáo đặt trên bàn làm việc.

“Cậu nói cái gì? Chỉ tra được có từng này? Ngay cả địa chỉ của cô ta cũng không tìm được?” Anh nhìn Lâm Tuấn Hiền đang đứng trước mặt, hận không thể trút toàn bộ lửa giận lên người gã này.

“Tổng tài, phu nhân cô ấy…không đúng, là cô Hoa, hộ chiếu của cô ấy là của hai nước, sau khi cô ấy đến Tây Ban Nha, không thể dựa vào tên tiếng Trung để tìm được tung tích nữa, thám tử tư bên kia đã cố hết sức rồi, chúng tôi chỉ tra được những việc cô ấy làm sau khi về nước thôi…” Nói xong, vẻ mặt Lâm Tuấn Hiền có chút khó xử.

“Đi ra ngoài!” Ninh Quân Hạo quay mắt nhìn vào bản cáo cáo không khiến mình hài lòng, lạnh lùng ra lệnh.

“Tổng tài, vậy có cần tiếp tục…”

“Đi ra ngoài, không cho phép nhắc tới chuyện này, nhắc tới con người này trước mặt tôi nữa.” Vẻ mặt Ninh Quân Hạo như đóng băng, nói xong, hai tay nắm chặt lại thành quyền, dùng sức đập mạnh vào mặt bàn làm việc.

Lâm Tuấn Hiền nhận thấy cảm xúc của ông chủ có phần không kiềm chế được, biết anh đang tận lực đè nén, đành yên lặng lui ra, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Trong nháy mắt, phòng làm việc trở nên yên tĩnh lại, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở phập phồng tức giận của Ninh Quân Hạo cùng nhiệt độ không khí thấp đến tận cực âm.



Ba ngày sau, Hoa Ngữ Nông lại rời đi, hoàn toàn khác với dáng vẻ hùng dũng oai phong, khí thế ngất trời, không thành công cũng thành nhân như lần trước, lần này trong lòng cô đang tràn ngập lo lắng.

Cô không chỉ sợ rằng lần này sẽ khó khiến Ninh Quân Hạo mắc bẫy như lần trước, mà cô còn lo lắng sẽ phải tiếp tục tay trắng trở về.

Thật ra cô cũng có khá nhiều thắc mắc đối với việc mình không mang thai, tệ nhất là, chẳng lẽ sau khi ly hôn cùng với cô, Ninh Quân Hạo bị mắc bệnh gì đó nên không thể làm người ta có thai được? Nghĩ đến đây, cô liền tự khinh bỉ bản thân mình, lắc lắc đầu, lần này nhất định phải thành công.

Kính Huyên đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Hoa Ngữ Nông đang cất bước chuẩn bị đi, bé chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, lần này mẹ lại ra ngoài làm chuyện gì vậy?”

“Mẹ đi tìm thuốc, tìm được thuốc rồi có thể chữa khỏi bệnh cho con đấy, con nhớ ngoan ngoãn ở chỗ này, nghe lời bác sĩ Aida cùng với các chị y tác nhé.” Hoa Ngữ Nông trìu mến xoa đầu cậu bạn nhỏ Kính Huyên, cất tiếng dặn dò.

“Vâng, chị y tá mới đến nhìn trông cũng không tệ lắm, thế mà lại chưa có bạn trai, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời chị ấy.” Hai mắt Kính Huyên tỏa sáng, bàn tay nhỏ bé béo mập ra sức vung vẩy nói lời chào tạm biệt với cô: “Mẹ nhớ đi sớm về sớm nhé, nếu gặp được chú nào lớn lên có vẻ ngoài không tệ giống như con thì nhớ mang về nhà cho con xem đấy.”

“Hả…” Hoa Ngữ Nông nhìn dáng vẻ của con mình, khóe miệng run run, thầm nghĩ trong lòng, đây có thật là con trai của cô và Ninh Quân Hạo hay không đây? Vì sao mà cả ngày trong đầu thằng bé chỉ toàn chứa những chuyện này chứ? Một chút cũng không giống bọn họ gì hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status