Chồng trước ra lệnh truy bắt: Phúc hắc boss ngốc manh thê

Chương 70: Kẻ thù của tôi


Mục Lăng cảm thấy kỳ lạ, anh em bọn họ đang nói chuyện đàm luận rất tốt, bầu không khí cũng rất hòa hợp, ai biết Mục Vân Sinh bất ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng mất tập trung rồi. Hắn còn tưởng làm sao, thì ra là chuyện của Tần Mục và Lý Hoan Tình, hắn không để ý lắm, lại tiếp tục cùng Mục Vân Sinh nói chuyện, ai biết được Mục Vân Sinh dường như không nghe, vậy thì có chút ngoài ý muốn, chuyện gì có thể làm cho Mục Vân Sinh mất tập trung đây?

Mục Vân Sinh với hắn là anh em họ, quan hệ so với các anh em khác ở Mục gia thân thiết hơn nhiều, mặc kệ về tình cảm hay huyết thống, ba của Mục Vân Sinh và ba của Mục Lăng là anh em ruột, chỉ tiếc ba Mục Vân Sinh từ nhỏ quá phản nghịch, cả ngày trà trộn với**, Mục lão gia cảm thấy quá mất mặt nên đuổi người ra khỏi nhà, lúc đó ầm ĩ một trận, rất nghiêm trọng, ba của Mục Vân Sinh liền đi vào con đường xã hội đen một đi không trở về, sau này, trà trộn vào hắc đạo của ba, bởi vì oán hận cá nhân mà bị người ta chém chết, mẹ Mục Vân Sinh một mình nuôi dưỡng hắn, cũng kiên quyết không muốn trở về Mục gia, sau đó, mẹ Mục Vân Sinh cũng đã chết, không tìm được tin tức của Mục Vân Sinh, qua mười năm, Mục Lăng và Mục Vân Sinh trong một vụ làm ăn gặp được nhau, thấy hắn lớn lên giống chú của mình, hai người mới quen biết nhau.

Mục Vân Sinh đã sớm biết mình cũng là dòng chính Mục gia, thời điểm sinh sống khó khăn nhất,… Lúc tuyệt vọng nhất, xưa nay cũng chưa từng nghĩ tới sẽ về Mục gia, bây giờ đã biến thành một người ai cũng không chọc nổi… Phần tử khủng bố.

“Tôi đính hôn, chính là giả, không bao lâu nữa sẽ đá cô ta, cậu còn cố ý chạy về đây làm gì?” Mục Lăng thẳng thắng nói, “Cũng không phải là lễ đính hôn thật của tôi.”

“Cậu nghĩ hơi nhiều.” Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, “Tôi không phải là trở về vì cậu.”

Ánh mắt của hắn trước sau rơi ngoài cửa sổ.

Mục Lăng vỗ tay một cái, “Tôi biết mà, dọa tôi một trận, vậy tại sao cậu lại trở về?”

Mục Vân Sinh không trả lời, Mục Lăng nhìn hắn một cách kỳ quái, lại phát hiện trong ánh mắt của Mục Vân Sinh có một tia…Sát khí?

Nói thật, hắn và Mục Vân Sinh quen biết nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của hắn qua, cũng đang trên mặt hắn nhìn thấy sát khí, nhưng bây giờ nhìn kỹ, lại không có.

“Vậy tại sao cậu lại trở về?”

Mục Vân Sinh trầm mặc, Mục Lăng giận, “Này!”

“Tôi nghe được.”

“Tại sao?”

“Không thể trả lời.”

Mục Lăng giận, đại gia ngươi. Hắn giận thì giận, nhưng vẫn đúng là hết cách, bởi vì hắn đánh không lại Mục Vân Sinh.

“Cậu thật sự không quen biết Tần Mục sao?”

“Hắn là ai?”

Mục Lăng xác định hắn thực sự không quen biết Tần Mục, Mục Lăng đem bối cảnh Tần Mục giới thiệu một lần, “Cô gái bên cạnh là người yêu của hắn, đoán chừng vừa mới nói lời cầu hôn, sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, cô gái kia cũng rất có bối cảnh, Tần Mục là loại người si tình a.”

Loại người si tình?

“A Sinh, vẻ mặt này của cậu… có hơi đáng sợ a.” Mặc dù vẫn là vẻ mặt đó không có gì, nhưng vì cái gì hắn lại cảm thấy sống lưng có hơi lạnh?

Mục Lăng cũng vô tình chú ý tới cảm xúc của Mục Vân Sinh có chút không tốt, cảm giác lan can sắp bị hắn bóp nát, này thật sự có điểm…. đáng sợ a.

“Tần Mục là kẻ thù của cậu sao?” Chắc sẽ không có khả năng Lý Hoan Tình là kẻ thù của hắn chứ?

“Kẻ thù!” Như đinh đóng cột.

Mục Lăng dừng một chút, “Tôi kiến nghị cậu nên hòa giải đi, bối cảnh Tần gia rất hùng hậu, át chủ bài muốn cắm rễ ở thành phố S, e sợ không thể đắc tội bọn họ được.”

Mục Vân Sinh vuốt ve mắt kính, sau thấu kính, ánh mắt bình tĩnh, “Át chủ bài không cần ở thành phố S phát triển, Tần gia, tôi cũng không để ở trong mắt, kẻ thù…”

“Không cách nào hòa giải!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status