Chú, mượn đùi ôm một chút

Chương 109: Coi như tôi nhìn lầm em

Edit: Anh Dờ đã suy tim nhưng vẫn cố edit qua đoạn ngược để bảo vệ sức khỏe cộng đồng.

Lúc Tiêu Trình gọi điện thoại, bình rượu trên tay Diêu Ngụy đã vơi hơn nửa, nghe thấy Tiêu Trình cảnh báo, cậu ta lập tức tỉnh cả người, lúc này mới cảm giác hình như hơi quá hưng phấn... lại nhìn sang mấy thằng bạn, sắc mặt đứa nào cũng sai sai.

Cậu ta lập tức gọi điện thoại kêu quản lý lên, sắp xếp cho mỗi thằng một căn phòng và vài tiểu thư sạch sẽ, sau đó mới sai người đi điều tra xem ai đã bỏ thuốc vào rượu.

Nhưng tới tận 12 giờ đêm, cả club đều nháo nhào lên mà vẫn chưa biết thêm tin tức gì, Diêu Ngụy tức giận ra mặt, quát tháo đám nhân viên: "Một lũ ăn hại! Rượu ở trong hầm hết, lại còn được giám sát, thế mà không ai tra ra cái gì à!"

Lúc thành viên ban thể dục và Lâu Việt bước vào, chỉ thấy Diêu Ngụy đang chửi ầm lên. Thành viên ban thể dục tiến lên nói: "Được rồi, may mà không phải thuốc độc chết người, thuốc không mạnh lắm, tôi với mấy thằng kia đều không sao cả."

Vốn dĩ Diêu Ngụy làm căng để cho đám bạn xem, dù sao xảy ra chuyện như vậy ở địa bàn của cậu ta, cuối cùng lại còn không bắt được người, liên quan đến chuyện thể diện, thành viên ban thể dục đã bắc thang cho cậu ta xuống, Diêu Ngụy liền thuận theo mắng mỏ mấy câu rồi cho quản lý đi.

Diêu Ngụy lo lắng hỏi: "Tụi nó sao rồi? Thân thể có bị gì không?"

Thành viên ban thể dục trả lời: "Không sao đâu, giờ còn đang hăng máu bảo chơi tiếp kia kìa."

"Thế thì tốt, hoạt động buổi tối bây giờ mới bắt đầu, ai còn chơi được thì cùng đi hết đi."

Vì thế, đám nam sinh lại theo Diêu Ngụy xuống tầng ngầm, tất cả hoạt động ăn chơi bí mật đều ở dưới đó. Hôm nay xảy ra chuyện nên Diêu Ngụy muốn bồi thường cho mọi người, trực tiếp dẫn người đi xuống.

Thành viên ban thể dục muốn đi cùng Tiêu Trình và Quý Hoài, quay đầu tìm hai bọn họ. Lúc ra tới thang máy thì thấy Tiêu Trình, trên mặt còn có vết bầm tím.

"Làm sao thế này? Đánh nhau với ai? Cái ditme nó dám bắt nạt anh em." Thành viên ban thể dục xắn tay áo lên, nổi giận đùng đùng định đi đánh nhau ngay lập tức.

Tiêu Trình nhíu mày nói: "Không có gì, chuyện vặt vãnh thôi."

Tiêu Trình không muốn nói, thành viên ban thể dục cũng đành thôi, "Thôi được, về sau nếu cần cứ gọi tôi, à đúng rồi, Quý Hoài đâu?"

Sắc mặt Tiêu Trình hơi khác thường, sau đó lạnh lùng nói: "Cậu lên tầng 8 tìm Quý Hoài đi, tôi ra ngoài một chuyến."

Nói xong Tiêu Trình vội vã đi, thành viên ban thể dục chưa kịp gọi mấy tiếng thì Tiêu Trình đã mất dạng. Cậu ta sờ sờ đầu, đành lên tầng tìm Quý Hoài theo lời Tiêu Trình.

Cậu ta gõ cửa một hồi lâu cũng chưa thấy ai ra mở. Cậu ta cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Quý Hoài không ở trong? Vì thế cậu ta lại tiếp tục gõ cửa, lên tiếng gọi: "Quý Hoài, cậu có ở trong đấy không? Quý Hoài, là tôi đây, mở cửa đi, Quý Hoài, cậu...."

"Kẹt" một tiếng, cửa mở ra, thành viên ban thể dục sững người lại.

"Sao, sao thế?" Trong phòng không bật đèn, cửa chỉ mở hé ra một khe nhỏ, đủ để thấy bóng dáng Quý Hoài, cậu dường như vừa mới tỉnh, tóc tai tán loạn, quần áo trên người nhăn nhúm lại, giọng nói hơi khàn.

Thành viên ban thể dục sửng sốt, thấp giọng nói, "Tụi nó ở dưới tầng hết rồi, chờ cậu xuống chơi cùng đấy."

"Tôi không đi đâu, cậu giúp tôi nói với tụi nó một tiếng." Quý Hoài dường như muốn đóng cửa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, cậu hỏi: "Tiêu Trình đâu?"

"Nó vừa mới ra ngoài, chắc tý về ngay."

Quý Hoài gật gật đầu. Thanh viên ban thể dục nhớ tới bình rượu kia, cậu ta nhớ là lúc ấy Quý Hoài cũng uống, thế là hỏi thăm một câu: "Cậu có sao không? Thuốc trong cái bình rượu kia..." Có nghiêm trọng không vậy?

Cậu còn chưa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Quý Hoài trắng bệch đi, môi không còn sắc máu. Quý Hoài miễn cưỡng lắc đầu, nói: "Tôi không sao."

"Ồ ồ, thế thì tốt rồi." Thành viên ban thể dục vỗ vai cậu.

Cậu ta không rủ được Quý Hoài cùng đi, mà thấy sắc mặt Quý Hoài không tốt lắm thì không quấy rầy nữa, bảo Quý Hoài tiếp tục nghỉ ngơi. Nhưng cậu ta vừa chuẩn bị từ tầng 8 đi xuống thì nhận được tin nhắn của Tiêu Trình.

"Đừng để Quý Hoài một mình!"

Thành viên ban thể dục nhìn nửa ngày, lại quay về phòng Quý Hoài. Quý Hoài thấy cậu ta trở lại, đành phải để cậu ta đi vào.

"Hay là cậu cứ đi xuống chơi cùng cả hội cho vui đi? Diêu Ngụy quen nơi này mà, chơi một lúc rồi về."

Quý Hoài không đáp, hỏi ngược lại: "Bây giờ là mấy giờ?"

"Hơn 11 giờ." Thành viên ban thể dục đáp.

Quý Hoài muốn tìm di dộng, cậu sợ chú Mặc gọi điện hoặc nhắn tin mà cậu lại không thấy, cậu tìm một vòng quanh phòng, sau đó thấy di động dưới chân bàn ở đầu giường.

Cậu sốt ruột mở di động ra, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào cả. Cậu cảm thấy rất hụt hẫng, nghĩ một lúc đành đi xuống chơi với bọn Diêu Ngụy.

Chú Mặc bảo cậu ở đây chờ, vậy cậu sẽ không đi đâu hết, nhưng cậu lại không muốn ở trong căn phòng này, tốt hơn hết là ra ngoài chơi với đám kia. Dù sao bây giờ đầu óc cậu rất hỗn loạn, nếu ở một mình cậu sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, tay chân lạnh toát.

Thành viên ban thể dục dẫn cậu xuống tầng ngầm, vừa đi vừa nói: "Tất cả trò vui đều ở dưới tầng ngầm, bên trên là để khách ngoài chơi, người có thân phận mới được đi xuống. Cậu nhìn mấy phòng bao này đi, từ trong phòng có thể nhìn ra đại sảnh, nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thấy, tính bảo mật rất cao.... Quý Hoài, Quý Hoài, cậu có đang nghe không đấy?"

Thành viên ban thể dục kéo tay Quý Hoài, Quý Hoài mới hồi thần, sắc mặt cậu vẫn rất xấu, đi một hồi bắt đầu lơ đễnh hoảng hốt. Thành viên ban thể dục có hơi lo lắng, không nói nữa.

Tới phòng, Quý Hoài nhíu chặt mi. Dưới này toàn là nam sinh, đám nữ sinh đã về từ sớm. Nhưng chính bởi vì toàn con trai, tụi nó chơi càng hăng, bên người mỗi thằng đều có một tay vịn.

"Quý Hoài, sao bây giờ mới đến, màn biểu diễn sắp bắt đầu rồi." Diêu Ngụy vẫy tay.

Thành viên ban thể dục và Quý Hoài cùng đi qua, tìm một chỗ ngồi xuống. Diêu Ngụy vỗ tay, một đôi nam nữ xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh bọn họ. Quý Hoài lập tức nhăn mày, bên cạnh cậu là một cậu trai trắng trẻo xinh xắn, có khi còn nhỏ tuổi hơn bọn cậu, thế mà lại bạo dạn dán vào người cậu.

Cậu nhớ lại sự hỗn loạn bất an khi nãy của mình, sự đụng chạm của thằng nhóc kia làm cậu thấy chán ghét. Thành viên ban thể dục cười nói: "Quý Hoài, chẳng phải cậu thấy không thoải mái sao? Ngồi vào trong ngủ một lúc đi."

Quý Hoài thuận theo đi vào trong ngồi xuống, thành viên ban thể dục ngồi ngoài, chắn đôi trai gái kia giúp Quý Hoài. Quý Hoài rất cảm kích, bây giờ đầu óc của cậu rất loạn, chỉ có thể miễn cưỡng cười cảm ơn thành viên ban thể dục.

Thành viên ban thể dục vội quay đi, thầm nghĩ: Má ơi, Quý Hoài cười lên còn đẹp hơn thằng nhóc kia.

Quý Hoài không tham dự vào cuộc vui của đám nam sinh, ánh mắt cậu cứ vô định nhìn mãi một chỗ trên đại sảnh, cậu lại dần dần hồi tưởng về cái cảnh lúc mới tỉnh lại khi nãy. Đến bây giờ tay chân cậu vẫn lạnh toát, cậu lấy di động ra, nhìn chăm chú vào dãy số quen thuộc kia nhưng không dám gọi.

Bất an trong lòng cậu lại càng dâng trào, mắt không nhịn được đã đỏ bừng.

Cậu không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cậu tỉnh lại thì thấy mình đang trần truồng nằm trên giường, đầu óc trống rỗng. Nếu như.... nếu như cậu có thể tìm một cái cớ, có thể viện một lý do, thì cậu sẽ làm như tất cả không tồn tại.

Nhưng trớ trêu rằng cậu có thể cảm giác được có người đã cởi quần áo của cậu, còn nghe rõ tiếng sột soạt, cậu thậm chí còn cảm nhận được có người sờ soạng thân thể cậu, bàn tay vừa ướt vừa dính lướt trên người cậu...

Cậu càng nghĩ càng thấy ghê tởm, thân thể run rẩy mãnh liệt. Chính bởi vì không biết đã xảy ra chuyện gì nên cậu mới càng lo lắng... hoặc nói là sợ hãi, cậu phải đối mặt với chú Mặc như thế nào đây.

Chẳng lẽ nói là trong lúc đầu óc rỗng tuếch không biết đã bị ai đó làm gì rồi, sao cậu có thể nói như vậy với chú Mặc chứ.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi run lên. Cậu sợ, cậu rất sợ, thậm chí cậu muốn đánh chính bản thân mình. Cho dù đang ngồi giữa đám đông náo nhiệt, cậu vẫn thấy rét run, từ nay về sau Giang Tử Mặc sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu, cậu không chịu được.

Nếu như vậy, cậu sẽ điên mất.

"Các vị khách đáng mến, bữa tiệc đêm nay sắp khai màn, xin mời King."

Đèn trên sân khấu tụ lại một chỗ, một người đàn ông mặc quần áo da đi lên, trên mặt đeo chiếc mặt nạ bạc, không thấy diện mạo, nhưng hắn vừa đi lên thì phía dưới vỗ tay ầm ầm.

Hắn đặt tay trên ngực, khom lưng cúi chào, "Đêm nay, hãy để King mang đến cho mọi người một màn trình diễn đầy kích thích, người đầu tiên hợp tác cùng tôi là một vị luật sư."

Luật sư mà hắn nói không phải diễn viên đóng vai luật sư, mà là luật sư chân chính, đương nhiên ai cũng hiểu điều ấy nên lại càng thấy phấn khích.

Thử nghĩ mà xem, một luật sư tây trang giày da nghiêm túc đứng đắn bên ngoài, tới nơi này thì lại trở thành đồ chơi dưới đũng quần của bọn hắn, sự kích thích và hưng phấn ấy chính là nguyên nhân họ tới nơi này, cũng là lý do tầng ngầm không mở cho người ngoài.

Diêu Ngụy đã đưa cả đám đến đây thì không lo lắng gì cả, cái loại hình ăn chơi này ở Kim Thành có rất nhiều, những kẻ quyền thế ban ngày vẫn công tác bình thường, ban đêm sẽ trở thành những kẻ phóng túng nhất. Dù sao cũng chỉ người có quyền có tiền mới dám mở loại club này, bằng không ai mà lại dám làm thế.

Những "sủng vật" tới đây đa số đều có máu M, nửa còn lại thì là người do club cung cấp. Đối với loại club miễn cưỡng xem như hợp pháp này, bọn họ sẽ không ép mua ép bán, nhưng dù sao nơi sạch sẽ nhất cũng sẽ có chỗ dơ bẩn.

Luật sư kia vừa đến, mọi người liền phấn khích cả lên, bởi vì trên mặt anh ta cũng đeo mặt nạ, ý là đây là người bên ngoài, không phải là người của club, như vậy sẽ càng thêm phản ứng ngây ngô, càng làm dấy lên dục vọng của khán giả bên dưới.

Quý Hoài trợn mắt, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cậu ghét bỏ nhíu chặt mày, lấy di động ra đọc lịch sử tin nhắn của cậu và Giang Tử Mặc, cậu từ chối mọi âm thanh bên ngoài, chỉ chăm chú nhìn di động.

Chú Mặc rất ít khi gửi tin nhắn cho cậu, thường thường chỉ trả lời vài chữ "ừ", "được" hoặc là "biết rồi". Bây giờ Quý Hoài đọc lại, cảm giác từng câu chữ đều tỏa ra sự ấm áp. Nếu cậu không giữ được sự ấm áp này, vậy cậu còn có thể giữ được cái gì đây?

Cậu nắm chặt điện thoại, ngây ngốc nhìn lịch sử chat. Màn biểu diễn trên sân khấu đã sắp xong, King đợi một lát để khán giả khôi phục tinh thần, sau đó mới cười nói: "Đêm nay tôi còn chuẩn bị một tiết mục nữa, chuyện xảy ra vào 15 năm trước, nhân vật chính của chúng ta khi đó mới 15 tuổi."

King nhìn khán giả bên dưới đều tỏ ra hứng thú, sau đó hắn búng tay cái tách, màn hình lớn bỗng dưng sáng lên, mọi người đều tập trung nhìn lên đó.

Video trên màn hình có độ phân giải không cao như bây giờ, nhưng được chiếu lên đây chắc chắn chỉ có hàng thượng đẳng, cho nên dù mở đầu hơi im lặng nhưng ai cũng chăm chú theo dõi.

Chốc lát sau, màn hình hiển thị một gian phòng tối tăm, bốn phía không hề có cửa sổ, chỉ có ánh sáng từ một chiếc đèn bàn le lói. Cảnh quay đần tiến lại gần, trên giường là một đứa trẻ, thật sự chỉ là một đứa trẻ, gầy nhẳng, tay chân đều bị trói nên càng có cảm giác nó rất gầy, làm da lại trắng trẻo đến chói mắt. Video đã che nửa mặt đứa trẻ, chỉ lộ ra cằm và đôi môi.

Mọi người tiếp tục chờ đợi, khoảng 10 phút sau, trên video mới có động tĩnh. Một người đàn ông bưng hộp cơm đi vào, mặt của người đó không bị che, chính là một người đàn ông bình thường tầm trên dưới 20 tuổi. Hắn ta đi đến bên giường kéo thằng nhóc lên, sau đó đút cơm cho nó ăn.

Thằng nhóc xoay mạnh đầu đi không chịu ăn, người đàn ông kia lập tức tát nó một phát: "Đừng có mà cứng đầu, ba mẹ mày đã chết rồi, đéo có ai xót mày đâu."

Người đàn ông kia nhổ một bãi nước bọt lên thằng nhóc, sau đó lại giận dữ vả mấy phát, thằng nhóc kia rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu, bị đánh một lúc là đỏ ửng cả da.

Người đàn ông kia thấy thằng nhóc còn không chịu cúi đầu, cười lạnh một tiếng: "Cho dù thiếu gia thương mày thì tao cũng đếch đau lòng cho mày đâu. Tao không biết vì sao thiếu gia cứ cố chấp chiếm lấy mày, nhưng thiếu gia đã dặn thì tao phải làm. Không phải mày không thích con trai, để tao khiến mày quen, quen rồi sẽ không từ chối thiếu gia nữa."

Người đàn ông kia buộc chặt hai tay thằng nhóc lên đầu giường, sau đó cởi quần áo nó ra. Thằng nhóc giãy giụa thật mạnh nhưng sao mà địch lại nổi một tên thanh niên trưởng thành. Cuối cùng, nó bị lột sạch quần áo, thân thể bị ép mở ra đặt trên giường, người đàn ông kia đưa tay sờ khắp người nó.

Thằng nhóc cắn chặt môi, khóe miệng dần thấm máu, chảy xuống cằm, cho dù đã bị che mặt, nhưng ai cũng biết rằng hiện giờ khuôn mặt thằng nhóc ấy đang tuyệt vọng phẫn nộ thế nào.

Người ngồi dưới đều nhìn chăm chú, người nào biết nhìn hàng thì dựa vào lực giãy giụa của thằng nhóc kia là đã đạt được một loại thỏa mãn.

"Đây là cái quái gì thế?" Thành viên ban thể dục không chịu nổi nữa, rốt cuộc vẫn chỉ là một đám học sinh mà thôi. Đối với người trưởng thành, video kia chính là một viên thuốc kích thích, nhưng đối với những cậu trai 18 19 ngồi dưới thì hơi quá đà rồi.

Quý Hoài cũng nhìn chằm chằm lên màn hình, mắt cậu dần đỏ lên, cũng giống như đứa trẻ trong video, cậu đã cắn rách môi đến bật máu vì phẫn nộ.

"Ấy, Quý Hoài... cậu sao thế?" Thành viên ban thể dục bị Quý Hoài làm cho sợ hãi.

Bỗng nhiên, cửa phòng "rầm" một cái bị đá văng. Giang Tử Mặc xuất hiện ở cửa, dường như hắn vừa chạy tới đây, hơi thở gấp gáp, ánh mắt hắn sắc lẹm đảo qua khắp phòng, rồi nhìn thẳng vào Quý Hoài.

Nhưng Quý Hoài không nhúc nhích, Quý Hoài nắm chặt tay ngồi ở đó, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn Giang Tử Mặc.

Hình ảnh trên màn hình đang chạy thì bị cưỡng chế ngừng lại, vào khoảnh khắc màn hình tắt, King sửng sốt, hẳn là không biết vì sao. Nhưng Quý Hoài vẫn gắt gao nhìn màn hình, không rời ánh mắt.

Giang Tử Mặc thấy bóng dáng Quý Hoài, mắt hắn lộ ra một chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, hắn đi tới bên cạnh Quý Hoài, kéo tay cậu, "Theo tôi về..."

Quý Hoài rụt tay lại, Giang Tử Mặc tóm được khoảng không.

Trong phút chốc, sự bất ngờ tràn ra khắp ánh mắt Giang Tử Mặc, rất nhanh hắn đã hiểu ra, hắn nhìn vào mắt Quý Hoài, giọng nói hơi run: "Em đang trốn tránh tôi?"

Quý Hoài cắn chặt môi, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không phát ra tiếng, cổ họng cậu đã nghẹn lại.

Nháy mắt, vẻ mặt Giang Tử Mặc hiện lên rất nhiều loại cảm xúc, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, từ từ mở ra, nói: "Coi như tôi nhìn lầm em."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, Quý Hoài lập tức bật dậy định đuổi theo nhưng lại bị vấp vào cạnh bàn, té nhào xuống đất.

Tới khi cậu ngẩng đầu lên thì đã không còn bóng dáng người kia nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status