Chú, mượn đùi ôm một chút

Chương 157: Hai năm sau

Edit: anh Dờ

Tháng chín, mùi hoa mộc thơm ngát tỏa khắp sân trường. Nơi nơi đều là những gương mặt mới, đám học sinh mặc quân phục màu xanh chạy khắp sân thể dục, tạo nên một dải màu tươi mát sáng bừng.

Thân là bí thư của ban học tập, Quý Hoài bị mấy người ban ngoại giao kéo ra sân tập để hỗ trợ học sinh mới. Nghỉ giữa giờ, cậu chuyển một thùng nước khoáng ra sân, đám học sinh mới đang ngồi nghỉ bỗng thi nhau hò hét chói tai.

Bí thư ngoại giao là một người mập mập tròn tròn, giờ phút này hối hận vì tới đây hỗ trợ. Nghe thấy tiếng hò hét, cậu ta nhìn lướt qua đám tân sinh rồi thở dài thườn thượt.

Quý Hoài liếc một cái rồi thôi, không nói gì. Cậu bí thư kia nhỏ giọng oán thầm: "Lần nào tôi cũng đi với cậu để thu hút mỹ nữ, nhưng mà mỹ nữ toàn nhìn cậu hết, anh em tình như cái bình bể, chia một cái móng tay cho tôi cũng được mà."

"Thế à? Vậy cho cậu hết luôn." Quý Hoài cười khẽ liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó đi tới chỗ ngồi nghỉ của hội học sinh, đặt thùng nước ở đó.

Cậu bí thư ngoại giao nhìn theo Quý Hoài oán thầm mấy câu, tuy rằng bọn họ đã quen nhau hơn một năm rồi nhưng cậu ta vẫn không hiểu rõ cậu trai này. Rõ ràng ngoài mặt ôn hòa ấm áp, cười cười nói nói, nhưng ở chung lâu mới biết người này lạnh lùng cực kỳ, như thể một cục đá ai cũng không thể làm tan được.

À kìa, lại thêm một người kéo thù hận.

"Đỗ học tỷ." Bí thư ngoại giao nhìn thấy cô thì gọi một tiếng.

"Đỗ học tỷ" là một cô gái cao gầy, mặc váy liền áo màu trắng, tóc hơi xoăn xõa dài sau lưng, vừa thanh thuần lại vừa xinh đẹp.

"Tôi biết ngay mấy cậu ở đây mà, tới nơi này tìm là trúng phóc." Đỗ Doanh Doanh cười, ánh mắt đảo một cái liếc sang Quý Hoài, mọi người đều hiểu mà không nói, người đứng cạnh Quý Hoài kéo cậu một chút.

Quý Hoài nhìn Đỗ học tỷ, lễ phép cười rồi tiếp tục đi phát nước cho tân sinh viên.

"Thần Nữ hữu ý, Tương Vương vô tình~" Mấy người trong hội học sinh thấy thế, thầm thì với nhau.

"Chuyện không sớm thì muộn thôi, Đỗ học tỷ theo đuổi ghê như thế, Quý Hoài vẫn nhịn được không đồng ý chắc?"

"Cũng đúng." Mấy người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán, Đỗ Doanh Doanh cũng chạy tới cạnh Quý Hoài, giúp cậu phát nước.

Tân sinh đến lĩnh nước xếp thành hàng dài, liếc mắt nhìn toàn là nữ sinh. Đám con gái lĩnh nước từ tay Quý Hoài xong thì cười hí hí không dứt, Đỗ Doanh Doanh thấy thế thì cười: "Em vẫn được hoan nghênh nhỉ."

Quý Hoài cười không đáp, chờ phát xong nước, cậu thu dọn bàn một chút rồi quay về.

"Quý Hoài, tối nay..." Cô chưa nói xong thì di động Quý Hoài vang lên, Quý Hoài cáo lỗi rồi nhấc máy nghe.

"Tiểu Hoài, giờ có ở trường không?" Hạ phu nhân cười hỏi.

"Có ạ." Quý Hoài đi ra bên cạnh trả lời.

"Cô với Viện Viện đang dạo quanh trường cháu này, chừng nào tan học, chúng ta cùng nhau về nhà nhé?"

"Bây giờ cháu đang rảnh ạ, cô ở đâu thế?"

"Vậy thì tốt quá, cô ở... bên tòa nhà Dật Phu*."

*Thiệu Dật Phu (23/11/1907 - 7/1/ 2014) là người sáng lập, cố chủ tịch danh dự của đài TVB, một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong ngành công nghiệp giải trí châu Á.Ông thành lập Thiệu thị huynh đệ, phát triển nó trở thành hãng phim nổi tiếng. Công ty truyền hình TVB chiếm ưu thế tại Hồng Kông cũng do ông thành lập.

Ông cũng là một nhà từ thiện nổi tiếng, từng tặng hàng tỷ đô la Hồng Kông cho các cơ sở giáo dục tại Hồng Kông và Trung Quốc đại lục. Tên ông được đặt cho hơn 5000 tòa nhà tại các khu trường sở đại học của Trung Hoa.

Tòa nhà Dật Phu ngay bên cạnh sân thể dục, từ nơi này cũng nhìn thấy, Quý Hoài bảo Hạ phu nhân đợi cậu qua bên đó.

Quý Hoài gác máy, báo với hội học sinh một tiếng, vừa lúc cũng có vài người có việc phải về, chỉ cần hai người ở lại là đủ. Quý Hoài đi ra khỏi sân thể dục, đi một lúc thì nhìn thấy Hạ phu nhân.

"Phu nhân, Viện Viện."

"Anh Hoài!" Viện Viện nhìn thấy thì vui vẻ định đu lên người Quý Hoài, nhưng nhìn sang bên cạnh cậu thấy có người khác nên đành dừng bước, cười hì hì nhìn Quý Hoài.

"Hôm nay cô vừa tới nên muốn đến đây xem một lát." Hạ phu nhân nói.

"Vậy về thôi cô, để cháu đi mua đồ ăn." Quý Hoài kéo tay Viện Viện, quay đầu tạm biệt mấy người phía sau cậu.

Quý Hoài đi rồi, Đỗ Doanh Doanh vẫn nhìn theo theo bóng dáng Quý Hoài. Mấy tên trong hội học sinh biết ý đã sớm tránh mặt đi, không ngờ Đỗ Doanh Doanh lại gọi bọn họ lại.

Cô nàng nhíu mi, vừa chờ mong lại vừa bất an hỏi: "Quý Hoài... có phải có người yêu rồi không?"

"Chắc, chắc là chưa đâu." Bí thư ngoại giao chần chừ nói.

"Cả ngày không ở hội học sinh thì cũng ở lì trong thư viện, chị nhìn xem nó có thời gian quen bạn gái không? Em để ý đến cả điện thoại nó cũng ít dùng ấy, sao có thể có người yêu được." Bí thư ban tổ chức nói.

Nghe vậy, Đỗ Doanh Doanh cười vui vẻ. Đỗ Doanh Doanh là mỹ nhân nổi tiếng toàn trường, dù là học thức hay ngoại hình thì đều xuất sắc, đám con trai trong trường hết lớp này tới lớp khác đều không lọt mắt xanh của cô nàng, nào ngờ Đỗ đại mỹ nhân lại đem lòng thích Quý Hoài. Nếu Đỗ Doanh Doanh thích người khác, đoàn sứ giả hộ hoa kia nhất định sẽ khiêu chiến một phen, nhưng đối phương lại là Quý Hoài, chẳng ai dám khiêu chiến nữa. Chống lại Quý Hoài là tự rước nhục.

Mấy tên bí thư trong hội học sinh tuy rằng không có duyên với học tỷ hoa khôi này, nhưng vẫn khuyên nhủ an ủi mấy câu: "Học tỷ yên tâm, Quý Hoài vẫn còn FA, cho dù là tảng băng thì cũng có lúc phải tan thôi."

Đỗ Doanh Doanh cười, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng như nước, cô càng hạ quyết tâm hơn.

Quý Hoài đưa Viện Viện và Hạ phu nhân về nhà, sau đó vào bếp làm cơm. Hạ phu nhân muốn giúp nhưng cậu không cho, cậu thành thạo làm ba bốn món ăn, lại đun một tô canh cá, bây giờ cậu nấu cơm ngày càng thuận tay.

Mỗi lần Quý Hoài làm cơm, Viện Viện ăn được rất nhiều, chỉ chú tâm ngồi nhìn bát xúc cơm. Hạ phu nhân vừa ăn vừa nói: "Lần trước mời giúp việc cho cháu, sao lại không cần nữa rồi?"

"Không cần giúp việc, nhà chỉ có từng đó, cháu tự quét dọn cũng được."

"Nhưng dù sao cũng là con trai sức dài vai rộng, cháu lại bận học nữa, mấy chuyện vặt trong nhà để giúp việc làm cũng được mà." Hạ phu nhân khuyên nhủ.

Quý Hoài lắc đầu, "Cháu muốn tự làm."

Nghe vậy, Hạ phu nhân không khuyên nữa. Quý Hoài bây giờ rất bình thản, vẫn ôn hòa với mọi người như trước, nhưng cậu cười ngày càng ít, cô rất lo, cho nên cứ cách một khoảng thời gian lại đến thăm cậu, nếu không thì nhóc con này sẽ càng ngày càng mờ nhạt hơi người mất.

Hạ phu nhân mang đến rất nhiều đồ ăn, đều là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, nhồi đầy tủ lạnh, ngăn tủ trong phòng bếp cũng không tha.

Trước khi đi, Hạ phu nhân nói: "Cô nghe nói Hoa Duẫn Quan về dạy học ở trường cháu đúng không?"

"Vâng." Quý Hoài gật đầu.

Hạ phu nhân thấy vẻ mặt cậu không có gì khác thường thì cũng không nhiều lời, Quý Hoài lý trí và bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác. Hạ phu nhân nghĩ hai năm này Quý Hoài sẽ không chống đỡ nổi, đâu ngờ không những có thể chống đỡ được, cậu còn một mình quản lý A Uyển và thâu tóm Hoa thị.

Nói tới Hoa thị, Hạ phu nhân bây giờ vẫn thấy rùng mình. Quý Hoài dùng một năm để thu mua hoàn toàn Hoa thị, cuối cùng khiến Hoa Cẩm Lăng chỉ có thể rời đi. Lúc Hoa Chính Diệu đang nửa sống nửa chết cao hứng muốn ghi tên Quý Hoài vào gia phả thì cậu lại chia nhỏ Hoa thị ra bán cho mấy nhà đối thủ, Hoa Chính Diệu tức hộc máu mà không thể làm gì, đến nay Hoa thị đã hoàn toàn biến mất.

Hạ phu nhân còn nhớ rõ lần đầu gặp cậu, thiếu niên nhỏ nhắn gầy gò, phảng phất như bờ vai ấy không thể gánh nổi bất cứ thứ gì. Chỉ cần có Giang Tử Mặc ở bên, cậu lúc nào cũng cười vui vẻ, dịu dàng mềm mại, đáng yêu cực kỳ.

Nhưng bây giờ không có Giang Tử Mặc nữa, Quý Hoài gánh vác tất cả mọi thứ, khiến người ta không thể tin được thiếu niên ấy lại có sức mạnh to lớn đến vậy. Nhưng Hạ phu nhân vẫn rất lo lắng, lưng Quý Hoài thẳng tắp, một chút cũng không nhìn ra cậu đang suy sụp tinh thần, cô sợ Quý Hoài sẽ tổn thương chính mình một ngày nào đó.

Hạ phu nhân muốn nhìn thấy một Quý Hoài vô ưu vô lo mà cười, nhưng bây giờ thì có lẽ là không thể.

Quý Hoài tiễn Hạ phu nhân ra cửa rồi quay trở về dọn dẹp một chút. Chìa khóa căn hộ này là Lục Thất đưa cho cậu, ngay tại tiểu khu sau trường học, từ nhà tới trường cũng chỉ mất mười phút.

Nhà rộng 120 mét vuông, hai phòng ngủ thông nhau làm thành thư phòng, chỉ để lại môt gian phòng ngủ. Lục Thất bảo, trang trí nhà đều do chú Mặc đích thân xử lý, đêm ấy Quý Hoài vào nằm phòng đó liền mất ngủ.

Trong phòng toàn đồ vật quen thuộc, chú Mặc dựa theo thói quen của cậu mà bài trí, đồ vật nào cũng có một đôi. Nhưng bây giờ Quý Hoài chỉ dùng một nửa trong số đó, một nửa còn lại vẫn đặt chỗ cũ, chờ một người khác trở về dùng.

Nhưng cậu chờ một lần liền chờ tận hai năm, một ngày đều dài đằng đẵng như vô biên vô hạn.

Cậu ở trong căn nhà mà chú Mặc tự tay bài trí, ăn một mình, ở một mình. Không để cho giúp việc đụng vào, tất cả việc quét dọn đều do Quý Hoài tự làm, cậu còn học được nấu cơm, gói sủi cảo cũng không bị vỡ nữa rồi.

Thường thường cậu sẽ làm một bàn đầy ắp đồ ăn rồi quay đầu lại đòi một câu khen ngợi, lại nhận ra không có một âm thanh nào. Cả một bàn đồ ăn không ai ăn, cuối cùng đổ hết vào thùng rác.

Ngày qua ngày, dây cung trong lòng Quý Hoài đã căng hết mức, không biết sẽ đứt lúc nào nữa. Nhưng trước lúc nó đứt, Quý Hoài vẫn sẽ "bình thản" mà sống.

Thời khắc cuối cùng của mặt trời dần buông xuống, Quý Hoài ngồi trên sofa, trong phòng tối mịt. Cậu đột nhiên đứng dậy, hoảng hốt đi ra cửa.

Phần lớn thời gian Quý Hoài đều ở trường học, chỉ khi đau lòng tột độ mới tới đây nhìn một chút. Cậu không dám ở lâu, cậu rất nhát gan, nếu quanh người toàn những thứ quen thuộc thế này, cậu sẽ đau lòng giống như bị dao đâm xoáy vào lồng ngực vậy, đau tới mức hoảng hốt.

Ban đêm ở nơi này, cậu sẽ mặc quần áo của Giang Tử Mặc để trong ngăn tủ sau đó mới nằm lên giường, nhiều lần đều thức tới khi hừng đông. Chỉ có rất ít khi, cậu cực kỳ mệt mỏi rồi thì mới cọ cọ quần áo trên người, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Cậu ra ngoài, khóa cửa lại rồi chật vật quay về trường học. Chỉ có náo nhiệt ồn ào khi ở trường mới có thể khiến cậu quên đi cảm giác đau đớn trong lòng, chỉ có ở nơi đây, cậu mới có thể che giấu con tim đã sớm vỡ nát của mình.

Cậu bước nhanh vào trường học, ánh mắt tĩnh lặng hoang vắng như thể mất đi toàn bộ tia sáng.

- -----------

Edit với tốc độ bàn thờ nên ngày hôm nay anh Dờ cứ ngáo ngơ, nãy còn cầm tuýp kem đánh răng định gội đầu._.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status