Chủ nhà tôi là ảnh đế

Chương 25


Nếu hiện tại không phải Lận Thiên đứng trước mặt Tô Dung, cô thật sự rất muốn cảm khái một câu, vận khí của cô, thật là không ai*!

*[没谁了]: cái này mình tra baidu có nhiều nghĩa, nhưng nói chung là mỉa mai thôi. Hiểu đơn giản là không ai sánh bằng đi.

Trong mắt Lận Thiên rõ ràng có kinh hỉ, hắn vài bước đến trước mặt Tô Dung, "Thật là cô a, tôi còn tưởng rằng nhìn lầm rồi."

Tô Dung trừu trừu khóe miệng, chào hỏi, "Lận tổng."

Ánh mắt Lận Thiên nhìn nhìn trái phải, "Cô một mình?"

"Chẳng lẽ Lận tổng thấy những người khác sao?" Tô Dung bất đắc dĩ, "Lận tổng có việc gì không? Không có việc gì tôi phải đi."

"Ách, không có việc gì." Lận Thiên liếc liếc mắt xe đẩy của Tô Dung, "Cô mua nhiều đồ như vậy, để tôi đưa cô về."

"Đừng!" Tô Dung kéo xe đẩy về phía sau hai bước, "Không nhọc Lận tổng đại giá, tôi tự mình đi thôi, tránh bị người thấy nói ra nói vào."

Lận Thiên nhíu mày, "Là ai ở trước mặt cô khua môi múa mép sao?"

Mắt Lận Thiên trầm xuống, làm như lập tức muốn tức giận.

"Không có gì, Lận tổng ngàn vạn đừng tùy tiện hoài nghi ai."

"Tô Dung, tôi đưa cô, vừa lúc đi đến nơi cô ở nhìn xem hoàn cảnh, nếu có chỗ không tốt, tôi sẽ giúp cô đổi." Thái độ của Lận Thiên rất tha thiết, nhiệt tình làm Tô Dung thực phản cảm.

Tô Dung dùng sức kéo tay xe đẩy, âm thanh lạnh lùng nói, "Lận tổng, thỉnh anh tự trọng."

Lận Thiên giống như bị thái độ của Tô Dung đả kích, chân tay luống cuống xoa xoa tay, "Tô Dung, tôi không phải có ý đó, tôi... "

Không đợi Lận Thiên nói cho hết lời, điện thoại của Tô Dung vang lên.

Tô Dung nhìn màn hình, là Thẩm Ngự Dương.

Cô xoay người, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, lúc này mới nhận điện thoại.

"Alo?" Nháy mắt Tô Dung nghe điện thoại, giọng nói liền mềm xuống, làm cho Lận Thiên nghe đến sửng sốt.

Một Tô Dung ôn nhu như vậy, giọng nói mềm mại như thế, là trước nay hắn đều không có gặp qua.

Trong lúc nói chuyện, mặt mày cô đều là ý cười, khóe môi bất giác gợi lên, hơi thở quanh thân đều thay đổi.

Tay Lận Thiên nắm chặt thành quyền, rất muốn xông lên đi đoạt điện thoại của Tô Dung, nghe một chút người đó đến tột cùng là nói cái gì, mới có thể làm cô vui vẻ thành như vậy.

Tô Dung vừa nghe điện thoại vừa đi đến quầy thu ngân.

Lận Thiên đi theo sau Tô Dung, cách ước chừng hai mét.

Tô Dung chuyên tâm nói chuyện điện thoại nên không có phát hiện Lận Thiên, cũng chưa từng nghĩ Lận Thiên thế mà sẽ đi theo cô!

Tính tiền xong, cô xách hai cái túi đi ra ngoài.

Ra cửa siêu thị, cô liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Ngự Dương đội mũ và khẩu trang, anh đang đứng dưới tàng cây đối diện cửa siêu thị chờ cô.

Tô Dung cười cười, tăng nhanh bước chân đi đến chỗ anh.

Khi Lận Thiên đi ra cửa siêu thị chỉ nhìn thấy Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương song song rời đi.

Cô và anh, trên tay mỗi người một cái túi, nhưng rõ ràng đồ trong túi anh rất nhiều, hẳn là chuyển từ trên tay Tô Dung qua.

Tô Dung kéo cánh tay anh, hơi hơi ngửa đầu, cười tươi như hoa.

Lận Thiên cắn răng, Tô Dung khi nào có bạn trai, hắn như thế nào không biết!

Lấy điện thoại từ túi quần, Lận Thiên bấm số điện thoại, "Tra cho tôi một chút về bạn trai Tô Dung!"

Nói xong, cũng không để người bên kia đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại.

***

Thẩm Ngự Dương có thể cảm giác được Tô Dung có một chút cảm xúc không đúng, mặc dù cô đang cười từ siêu thị đi ra.

Thẩm Ngự Dương dùng một bàn tay trống ôm lấy bả vai Tô Dung bả, sau đó cánh tay dùng sức, làm cô dựa vào ngực anh, "Làm sao vậy?"

Tô Dung "Hửm?" Một tiếng, "Cái gì làm sao vậy?"

"Em có chút không thích hợp." Ngữ khíThẩm Ngự Dương nhàn nhạt, nhưng rất chắc chắn.

Tô Dung cười khẽ, "Anh làm thế nào mà cái gì cũng có thể cảm nhận ra hết."

"Dung Dung ngốc." Thẩm Ngự Dương cười khé, "Anh thích em như thế, đương nhiên đối với cảm xúc của em rõ như lòng bàn tay."

"Nga u!" Tô Dung giơ tay nhéo Thẩm Ngự Dương một phen, "Phạm quy a, Thẩm ảnh đế."

Thẩm Ngự Dương xiết chặt cánh tay, cô tạm thời không nghĩ nói, anh liền không hỏi.

Về đến nhà, Thẩm Ngự Dương đem hai túi đồ ăn vặt để trên bàn trà trong phòng khách.

Tô Dung không biết suy nghĩ cái gì, còn ở cửa chậm rì rì đổi giày.

Thẩm Ngự Dương quay đầu lại, thấy bộ dáng cô như đi vào cõi thần tiên không khỏi nhướng mày, "Dung Dung?"

"A?" Tô Dung mờ mịt nhìn Thẩm Ngự Dương, "Anh kêu em?"

Thẩm Ngự Dương nhìn cô, nhìn ba giây.

Sau ba giây, anh lập tức đi về phía cô, sau đó khom lưng, bế cô đi đến sô pha.Thẩm Ngự Dương ngồi xuống, để Tô Dung ngồi trên đùi của mình, "Nói đi, em làm sao vậy?"

Thân thể Tô Dung cứng lại, anh có thể cảm giác được cứng đờ, "Em..."

Thẩm Ngự Dương giơ tay vỗ về đầu Tô Dung, "Anh ở đây."

Tô Dung bỗng nhiên dỡ xuống phòng bị, cả người mềm nhũn dựa vào vai Thẩm Ngự Dương, "Vừa rồi em ẩn ẩn có loại cảm giác bị theo dõi."

Tô Dung vừa dứt lời, liền cảm giác được tay Thẩm Ngự Dương ôm eo cô đột nhiên xiết chặt.

"Thẩm Ngự Dương..." Tô Dung ngẩng đầu.

Thẩm Ngự Dương rũ mắt, thanh âm trầm thấp, "Ở siêu thị có phát hiện người nào khả nghi không?"

Tô Dung nghĩ nghĩ, "Gặp được Jennifer cùng công ty, xem như nói hai câu với cô ấy, cô ấy mới vừa đi, lại gặp Lận tổng của công ty."

"Lận tổng?" Thẩm Ngự Dương nghĩ nghĩ, "Người điều hành kế hoạch của giải trí Vũ Hồng?"

"Ừm." Tô Dung kéo tay Thẩm Ngự Dương đang để trên đầu cô, nhéo ngón tay anh, "Anh ta thật sự rất phiền, lần trước bởi vì đem đại ngôn quảng cáo son môi M cho em, Jennifer tìm em gây sự, lúc chuyển nhà, công ty chi trả một phần tiền thuê nhà, Jennifer cũng nói là bởi vì Lận Thiên, còn có,《 Cuối tuần vui vẻ》, Jennifer đều nói có liên quan đến Lận Thiên."

Nói đến đây, Tô Dung bỗng nhiên nhớ tới, Jennifer có nói qua.

Cô ta nói, cô ta cũng tham gia chương trình.

"Thẩm Ngự Dương."

"Hửm?"

"Jennifer... Hình như cũng muốn tham gia 《 vui sướng cuối tuần 》."

Thẩm Ngự Dương nhíu mày, "Anh nhờ anh Lăng tìm hiểu một chút."

"Được."

Thẩm Ngự Dương cấp Lăng Trạch gọi điện thoại, Tô Dung lẳng lặng nghe.

Chỉ cần ở cạnh Thẩm Ngự Dương, bị Lận Thiên mang đến cảm xúc xấu, dường như cũng không có gì.

Cúp điện thoại, Thẩm Ngự Dương nói cho Tô Dung, "Anh Lăng giải thích tin tức cho anh, cũng sẽ đem chuyện này nói cho cảnh sát Uông bọn họ."

"Nói cho cảnh sát Uông có phải có chút chuyện bé xé ra to hay không?" Tô Dung có chút bất an, kinh động cảnh sát, này ý nghĩa đã có thể không giống nhau.

Khuôn mặt Thẩm Ngự Dương nghiêm túc, "Hung thủ vốn dĩ còn chưa bắt được, chúng ta đã có manh mối khả nghi, theo lý thường thì nói cho cảnh sát mới đúng."

Tô Dung nghe vậy cũng gật gật đầu, "Có đạo lý."

Thẩm Ngự Dương xoa xoa đầu Tô Dung, "Chuyện này giao cho anh, em không cần phải xen vào."

"Được."

Thẩm Ngự Dương nói Tô Dung không cần lo, Tô Dung liền thật sự không nghĩ nữa.

Lăng Trạch nói với Thẩm Ngự Dương sáng hôm sau có tin tức, quả nhiên là buổi sáng.

Còn không đến 7 giờ, Lăng Trạch liền gọi tới.

"Lần này khách mời tổng cộng có năm người, ngoại trừ em và Tô Dung, còn có Jennifer, Tần Tinh Hạo và Ngô Hoa Nhiên."

Thẩm Ngự Dương ở trong lòng yên lặng nghĩ vài người này, Ngô Hoa Nhiên và anh xem như quen biết đã lâu, Tần Tinh Hạo là ca sĩ, nhưng không quá quen thuộc, còn có Jennifer...

"Được, em đã biết, vất vả anh Lăng."

"Ai ô ô!" Lăng Trạch kinh ngạc, "Thẩm ảnh đế hôm nay cư nhiên khách khí với anh như vậy! Khách khí như vậy!"

Thẩm Ngự Dương a một tiếng, cúp điện thoại.

Lăng Trạch giật nhẹ khóe miệng, từ khi Thẩm Ngự Dương bắt đầu yêu đương, số lần cúp ngang điện thoại của anh có chút nhiều a.

Thời gian ban ngày, Tô Dung cứ theo lẽ thường cùng Thẩm Ngự Dương ở nhà xem chương trình, tập thể hình.

Thân phận Thẩm Ngự Dương đặc thù, hơn nữa anh và Tô Dung đều không phải người thích náo nhiệt, ngốc ở nhà nhưng thật ra cũng rất thích ý.

Buổi tối 7 giờ rưỡi, chị Kiều sợ Tô Dung đã quên việc quảng cáo được đăng lên, còn chuyên nghiệp gọi điện thoại nhắc nhở cô.

Tô Dung bật cười, "Chị Kiều, đây là quảng cáo dầu tiên của em, em sao có thể quên chứ."

"Này nhưng khó mà nói a." Chị Kiều tỷ, "Từ sau khi việc em cùng Thẩm ảnh đế ở bên nhau phơi bày ra trước mặt chị và Lăng ca, tự em đếm đếm bao lâu rồi em không có cùng chị gặp mặt? Hai người chúng ta sợ là chỉ có thể dùng điện thoại liên hệ."

Tô Dung "Ai nha" một tiếng, sờ sờ lỗ tai đã nóng lên của cô, "Chị Kiều ~ không cần như vậy mà."

"Được được được! Chị không nói." Chị Kiều cười ha ha, "Lát nữa Thẩm ảnh đế nhà em lại ghen, ha ha ha ha!"

Chị Kiều nói liền cúp điện thoại.

Tô Dung cầm điện thoại trừng mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, "Đều tại anh."

"Hửm?" Thẩm Ngự Dương một chút manh mối đều không có, "Anh làm sao?"

Tô Dung nhếch miệng, "Sau khi cùng anh ở bên nhau, thời gian em và chị Kiều gặp mặt thời đều ít đi."

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, "Nói giống như anh và anh Lăng ca gặp mặt dài ấy."

Tô Dung tưởng tượng, xác thật là có chuyện như vậy a.

"Ách... Kia, em vừa rồi cái gì đều không có nói ~"

Thẩm Ngự Dương rất phối hợp, "Ừm, anh cái gì đều không có nghe thấy."

Tô Dung cười cười, "Thật đủ ngốc."

Rất nhanh, liền tới 8 giờ.

Tô Dung mở trang web chính thức của công ty M, hình ảnh hơi lag một chút, ngay sau đó mượt mà.

Việc muốn công ty M đổi người phát ngôn mới, đã sớm công bố ra ngoài.

Nhắc tới tên Tô Dung, rất nhiều người cũng không biết, công ty M tuyên bố thông cáo trên weibo có tag cô, rất nhiều người đều nhấn vào mới biết được, thì ra Tô Dung chính là cô gái nổi tiếng trở thành "Nữ thần đẹp nhất"mặc hán phục kia.

Chỉ là, có một bộ phận người rất lớn cũng không xem trọng Tô Dung.

Một người giữa chừng thay đổi, người mẫu mới nổi này cũng không biết là dựa vào"Ảnh chụp" hay là "Chiêu lừa", cũng dám nhận quảng cáo, không ít người đều nói hành động của công ty M lần này thật là lớn mật.

Trước ba ngày quảng cáo được đăng lên, weibo công ty M mỗi ngày đều sẽ phát ảnh của Tô Dung hoặc là video ngắn.

Chờ tới khi đến giờ, thật đúng là có rất nhiều người đúng thủ ở đây, chờ xem quảng cáo này.

Quảng cáo không đến bốn phút, rất nhanh liền xem xong rồi.

Tô Dung nhìn chính mình trong video, còn ở cảm khái, "Thì ra tự mình xem chính mình là loại cảm giác này nha ~"

Thẩm Ngự Dương nắm lấy tay Tô Dung bởi vì khẩn trương, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi ròng ròng, "Quảng cáo quay rất tuyệt, Dung Dung của anh, thật sự rất tuyệt!"

Tô Dung chỉ là cười nhạt, vành mắt chậm rãi đỏ.

"Thật vậy ư? Thật sự tuyệt sao?"

Thẩm Ngự Dương ừ một tiếng, đem điện thoại giơ lên trước mặt Tô Dung, là chuyển tiếp video được đăng lên, Thẩm Ngự Dương mở ra, đúng là bình luận.

【 Tô Dung tiểu tỷ tỷ diễn thật tốt, quá đẹp! 】

【 Lầu trên +1, xem xong video, tôi đều muốn mua một cây son môi. 】

【 Ta cảm thấy tiểu tiên nữ so với tinh linh cây càng đẹp, đồng ý like ta!!! 】

【 Không nói, ta muốn đi liếm màn hình ~ nữ thần, ta tới đây ~】

【......】

Mọi việc như thế, vân vân.

Mặc dù bình luận bên trong vẫn là hỗn loạn một ít không hài hòa, nhưng Tô Dung đã rất vừa lòng.

Điện thoại của cô giờ phút này không ngừng chấn động, màn hình nhấp nháy nhấp nháy, thông báo hiện lên, rõ ràng là Weibo.

"Leng keng" một tiếng, là thông báo wechat.

Tô Dung mở màn hình, là chị Kiều.

【 a a a a a a! Tô Dung! Chúc mừng em a!! Quảng cáo siêu cấp thành công! 】

Tô Dung chớp chớp mắt, quay đầu ghé vào lòng Thẩm Ngự Dương, nghẹn ngào ra tiếng.

"Thẩm Ngự Dương, em rất vui, rất rất vui a!"

- ------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Canh hai tới rồi ~~ moah moah!

- ------------------------

Chị Kiều sẽ kêu Lăng Trạch là Lăng ca nhé, ngược lại Lăng Trạch kêu chị Kiều là Kiều tỷ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status