Nam thần quốc dân: Cửu thiếu xin thỉnh giáo (Chú út tổng tài yêu không nào)

Chương 240


"Trời đất, tiết lộ quá nhiều thông tin!"

"Chỉ có tôi muốn biết Tiết Văn Vĩ đang có ý hay cố tình thôi sao?"

"So sánh với nhau, thì sao Ngu Nhan Trạch có thể trở thành hotboy của trường Tĩnh Tây được cơ chứ?"

"Lầu trên sao dám nói sự thật ra kia chứ! Công tử của chúng tôi đâu kiếm cơm nhờ ngoại hình! Nhờ tài năng nhé!"

"Chắc top tìm kiếm một lát sẽ là #Diệp Sơ Dương Ngu Nhan Trạch# thôi."

"Mặc kệ tấm hình này của Tiết Văn Vĩ là cố ý hay vô tình. Nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ anti anh ta."

… …

Diệp Sơ Dương thu toàn bộ bình luận vào đáy mắt, cô hơi nghiêng đầu, đang suy nghĩ gì đó, giây tiếp theo vang lên tiếng gõ cửa của phòng làm việc.

Là Mộ Tấn Hoa.

Mộ Tấn Hoa nói: "Chúc mừng Cửu thiếu đoạt được vai diễn Cận Thanh Vân."

Lời này hiển nhiên đang nói với cô.

Diệp Sơ Dương ngẩng đầu, nhìn sang phía Mộ Tấn Hoa, thấy khuôn mặt nghiêm túc của đối phương y hệt với chú út nhà mình, cô nhếch môi cười: "Cám ơn."

Xem ra khi nãy Mộ Tấn Hoa xuất hiện ở đại sảnh không chỉ chống lưng cho cô mà còn đi xác nhận một số chuyện gì đó.

Cô đứng dậy từ chiếc ghế sofa, cười nói với Mộ Tấn Hoa và Diệp Tu Bạch: "Chú út, Mộ tổng, hai người bàn chuyện, cháu đi xử lý chút chuyện."

Dứt lời, cô không quan tâm đến phản ứng của hai người, quay lưng ra khỏi phòng làm việc.

Dõi theo bóng lưng của thiếu niên, Diệp Tu Bạch liền cau mày.

Bỗng dưng thằng nhóc nhỏ làm vậy, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì." Người đàn ông lạnh giọng nói.

Nghe thế, Mộ Tấn Hoa lập tức gật đầu, anh ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

*

Ra khỏi phòng làm việc, Diệp Sơ Dương trực tiếp đi xuống lầu ba phòng nghỉ ngơi của Đoàn Kiệt.

Đẩy cửa phòng ra, bắt gặp Đoàn Kiệt đang dán mắt vào màn hình máy tính, để ý có người đi vào, anh bực bội giương mắt lên nhìn, nhưng khi thấy người vào phòng là Cửu thiếu nhà mình, anh hơi sững sờ, thở phào một hơi.

Đứng dậy, đến bên cạnh thiếu niên, anh nhẹ giọng nói: "Cửu thiếu đã đọc tin nóng rồi sao?"

Đoàn Kiệt nghĩ, giờ này đáng lẽ Cửu thiếu phải ở lầu trên, bây giờ có mặt ở đây chắc chắn vì muốn biết chuyện trên mạng.

Diệp Sơ Dương đáp nhẹ một tiếng, nhếch môi hờ hững, "Gốc gác của Tiết Văn Vĩ ra sao?"

Sao bây giờ ai cũng có thể đạp cô một phát kia chứ?

"Tiết Văn Vĩ là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí Thi Dư, vốn dĩ theo nghề ca hát, sau này lấn sân sang điện ảnh. Fans rất nhiều, và tài năng diễn xuất cũng ổn. Sau lưng chắc không có chủ chống lưng."

Đoàn Kiệt hồi tưởng về hiện trạng của Tiết Văn Vĩ, đáp cô.

"Cho nên, trong tay anh có tin xấu của anh ta." Diệp Sơ Dương nói với vẻ bình tĩnh.

Tuy tính cách của Diệp Sơ Dương rất phóng khoáng, không thích tính toán so đo, nhưng không có nghĩa cô là kẻ yếu đuối, ai cũng có thể leo lên đầu cô ngồi.

Cô liếc nhìn tấm hình của Tiết Văn Vĩ đăng lên liền biết hắn ta cố tình.

Hồi tưởng lại ánh nhìn của hắn ta khi đứng ở đại sảnh, đôi mắt tràn đầy sự oán hận hiển nhiên xen kẽ vài phần cười trên sự không may của cô. Vốn dĩ cô còn cảm thấy kì lạ, cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh này.

Thiếu niên bỗng nhếch môi cười nhẹ: "Có không?"

"Có." Sau khi Đoàn Kiệt nghe lời nói của Diệp Sơ Dương, trước tiên hơi ngơ ngác, sau đó gật đầu lia lịa.

Anh ta vốn tưởng Cửu thiếu sẽ giao chuyện này cho bọn họ xử lý, ai ngờ cô định tự ra tay sao?

Chậc.

Tiết Văn Vĩ lần này đạp phải hố to rồi.

Vài phút sau, Đoàn Kiệt mở đống tài liệu tin xấu của Tiết Văn Vĩ trên màn hình máy tính, cho Diệp Sơ Dương xem qua.

"Cửu thiếu, cậu thấy cái nào được? Hoặc là đăng toàn bộ lên đó cũng được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status